Ở nhà trưởng làng, hắn gõ cửa một lúc đã có người đi đến mở cửa. Cánh cửa vừa được mở, hắn cùng vệ sĩ bước vào trong, trưởng làng thấy Giao Long thì liền hiểu chuyện gì đã xảy ra. Vệ sĩ đẩy Giao Long nằm trên ghế dài rồi đi đến chỗ hắn, thấy tên này thân phận dường như không nhỏ nên trưởng làng có chút run rẩy hỏi....
- Không biết quý danh của cậu đây.....
- Tôi họ Chu, Chu Minh Quân!
Hắn lạnh lùng trả lời, trưởng làng cũng chuyển nhanh vào chủ đề chính nói....
- Vậy....có phải cậu Chu đã được con bé Hải Ngư chọn rồi đúng không???
- Ừm!
- Thế thì xin chúc mừng cậu, những quy tắc và bí mật của con bé có lẽ cậu cũng biết rồi nhỉ?
- Những vật phẩm người của tôi sẽ để lại tất cả, ông và mọi người thích gì thì cứ lấy!
Hắn đi ra ngoài thản nhiên châm một điếu thuốc hút một hơi rồi phả ra làn khói trắng, ban đêm ở biển gió thổi rất lạnh. Chợt hắn nghĩ đến Hải Ngư nên nhanh chóng hút xong điếu thuốc rồi ném xuống đất, đi một mạch đến con tàu của mình.
Hải Ngư bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, cô ngồi trên giường nhớ đến cảnh lúc nãy Giao Long bị những tên kia đánh ngất. Đang mải mê suy nghĩ thì cánh cửa được mở ra, người bước vào trong không ai khác lại là hắn. Cô tức giận nên giả vờ không thấy, hắn đóng cửa lại rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh.
Cô bực bội xích ra chỗ khác, không ngờ hành động này lại thành công chọc giận hắn. Cánh tay rắn chắc thô bạo kia ôm lấy eo cô kéo lên đùi mình ngồi, cô dùng sức vùng vẫy nhưng lại không thể nào thoát khỏi vòng tay của hắn. Hắn thở hơi nóng vào cổ cô rồi trầm giọng nói....
- Hải Ngư! Nếu như em không ngoan ngoãn, tôi sẽ giết cậu ta.
Nghe vậy cô nhăn mặt quay sang lẩm bẩm....
- Đồ cầm thú.
- Hải Ngư ! Em thử mắng thêm lần nữa xem tôi có hôn em không???
Nghe vậy cô giật mình quay sang, thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn khiến cho cô có cảm giác hoảng sợ nên ngồi im, hắn thấy cô ngồi ngoan ngoãn trên đùi mình thì trong lòng bớt tức giận hơn phần nào.
Con tàu nhanh chóng ra khơi rời khỏi đảo, nhìn ra ngoài cửa sổ kính chỉ thấy một màn đêm đen. Hải Ngư ngồi im một lúc lâu thấy yên tĩnh nên quay sang thấy hắn đã ngủ từ lúc nào, lưng hắn dựa vào tường còn tay vẫn ôm chặt lấy eo cô như sợ cô sẽ bỏ trốn.
Nhìn kĩ lại mới thấy ngũ quan trên gương mặt hắn rất hoàn hảo, là một bản thiết kế vĩ đại, tinh hoa hội tụ, phụ nữ gấc yêu. Dáng người cao lớn lại rắn chắc, dường như chỉ cần dùng một chút sức lực là có thể dễ dàng bóp chết cô bất cứ lúc nào.
Không biết đã trôi qua bao lâu, khi Hải Ngư tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Cô mở cửa đi ra thấy bên ngoài có 2 tên vệ sĩ đứng canh ở bên ngoài, họ không cho cô đi ra ngoài nên cô đành vào trong phòng.
Vì buồn chán nên cô nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn xung quanh, được một lúc thì thấy có đàn cá heo từ xa bơi đến gần con tàu. Điều này đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của thuyền trưởng và những người khác, họ vội vàng đến tìm Minh Quân để báo cáo.
\- Thưa thiếu gia, có một đàn cá heo đang bơi về hướng con tàu chúng ta! Giờ phải làm sao ạ?
Hắn nghe vậy thì nhớ đến lúc trước có người nói rằng "Nếu như có một người nhận lời chúc phúc từ người cá rời khỏi đảo, thì sẽ xuất hiện một đàn cá heo đi theo để chào tạm biệt." Thế là hắn đứng dậy mặc áo khoác rồi đi ra ngoài nói với tên vệ sĩ...
\- Mau đưa cô ấy lên boong tàu, nếu không chúng ta sẽ gặp chuyện không may!
Tên vệ sĩ vội vàng chạy đến phòng để đưa Hải Ngư ra ngoài, sau khi đến boong tàu, cô thấy hắn cũng ở đây nên bối rối không hiểu chuyện gì. Hắn đi đến chỗ cô dáng vẻ tuy lạnh lùng nhưng giọng nói ấm áp.....
\- Đám cá heo đã đến tìm cô để tạm biệt đấy, cô mau đi đến tạm biệt họ đi!
Hải Ngư nghe hắn nói vậy thì quay sang hướng đàn cá heo đang bơi gần con tàu, thấy đàn cá heo có vẻ đang lo lắng cho mình nên cô liền đi đến bên lan can rồi nhảy xuống biển.
Lúc trước cô cũng từng nghe người dân trên đảo nói rằng "Chỉ khi rời khỏi đảo, dưới sự chứng kiến của đàn cá heo thì đuôi cá sẽ xuất hiện." lúc này cả cơ thể của cô đang biến đổi, đôi chân phát ra ánh sáng biến thành đuôi cá rất đẹp. Có thể thở dưới nước, mắt cũng có thể thấy rõ ở dưới nước thậm chí tai của cô cũng có sự thay đổi. Hải Ngư thử mở miệng ra để nói chuyện thì thấy vẫn không có vấn đề gì, đàn cá heo bơi đến chỗ cô để đùa giỡn còn đua xem ai bơi nhanh hơn.
Minh Quân đứng ở trên tàu lo lắng chờ đợi, những tên vệ sĩ đợi mãi không thấy sợ cô bỏ trốn nên sốt ruột quay sang hỏi hắn....
\- Thiếu gia, ngài không sợ cô ta ....
\- Cứ đợi thêm một lúc nữa!
Hắn cũng sợ cô sẽ bỏ trốn, nhưng trong lòng vẫn lựa chọn tin tưởng cô.