“Ta biết rồi, chủ tử nói sẽ bảo người kia che chắn kín đáo.”
Hoa Chỉ gật đầu: “Tình hình của tổ mẫu ta rất tệ sao?”
Nói đến chuyện chính, Thược Dược cũng trở nên nghiêm túc: “Rất tệ, vốn dĩ cơ thể đã không khoẻ, cộng với việc trong lòng bà ấy chất chứa quá nhiều muộn phiền, ta của mười năm sau cũng không thể cứu được. Ta đã xem qua đơn thuốc rồi, không có vấn đề, y thuật của vị đại phu kia rất lợi hại, đổi lại là ta cũng không thể kê được đơn thuốc nào thích hợp hơn nữa. Nếu không có đơn thuốc tốt hơn, ta cũng không đề nghĩ phải đổi tới đổi lui, chi bằng cứ dùng tạm trước đi. Ngày mai ta trở về lục tìm những sách y mà sư phụ để lại xem có cách nào khác hay không.”
“Vậy làm phiền ngươi đi một chuyến rồi. Ngươi cũng biết tình hình của Hoa gia rồi đó, cho nên tổ mẫu không thể ngã được.”
“Ta định ngày mai sẽ cho người đến chỗ ngoại tổ phụ của ta một chuyến, nhờ ông ấy giúp đỡ.”
Thược Dược chớp mắt, bạn bè gặp khó khăn, là lúc nàng ấy nên ra tay rồi. Nàng ấy cũng không nói, ăn bữa trưa xong lại ăn bữa tối, rồi mượn lý do đi tiêu hóa để ra cửa truyền tin. Nàng còn chưa dùng tới lời hứa mà thế tử dành cho Hoa Hoa đâu đó, chút chuyện nhỏ này đã dùng đến lời hứa quan trọng kia thì thật là uổng phí.
Nàng ấy ngủ một đêm ngon lành, sau khi ra khỏi cửa thì nhìn thấy Hoa Hoa đã ăn diện chỉnh tề, phía sau là Lưu Hương đang xách cái rổ: “Hoa Hoa, ngươi đi đâu thế? Không ăn sáng với ta sao?”
“Ta phải đến lớp dạy học cho đám trẻ, đã ăn sáng trước rồi. Ngươi mau đi đi, Phất Đông làm bún cá đó.”
“Ngươi đi làm tiên sinh?” Mắt Thược Dược sáng chưng: “Lát nữa ta có thể đến tìm ngươi không?”
“Nếu ngươi không chê buồn chán.”
“Không chê, không chê.”
Thược Dược đến thật, nàng ấy sợ doạ người ta nên đã đội mũ lên, còn dùng tay kéo xuống thấp, người ở đây đều là người nhà của Hoa Hoa, nàng ấy không muốn bị bọn họ ghét bỏ.
Nàng ấy đi về nơi phát ra âm thanh, đứng ở bức tường bên cạnh nghe một lúc, cho đến khi hết tiết học, đến giờ nghỉ ngơi của đám trẻ, nàng ấy mới chạy nhanh đi. Nàng ấy vừa chạy vừa nghĩ, bạn của nàng ấy thật lợi hại!