Cửa phòng thẩm vấn mở ra, một cô gái mặc áo vest đen đã muốn đi vào bên trong. Mạnh Thần nhìn thoáng qua cô gái kia, không nói gì, nghiêng người đi ra ngoài.
Vương Thi Ngữ thấy Nhan Tịch thất hồn lạc phách, bộ dáng hoa lê dính hạt mưa, lạnh giọng chất vấn cảnh sát trong phòng thẩm vấn: “Mấy người tra tấn bức cung đương sự?”
Cảnh sát quay đầu nhìn về phía cửa phòng, lắc đầu nói: “Không có.”
Vương Thi Ngữ lớn tiếng gọi tên Nhan Tịch, nói: “Nhan Tịch, tôi là luật sư biện hộ của cô – Vương Thi Ngữ, tôi muốn nói chuyện với cô.”
Nhan Tịch dừng chân không quay đầu lại nhẹ giọng đáp: “Cảm ơn cô, luật sư Vương. Nhưng mà tôi không cần.” Nói xong cô tiếp tục đi về phía sau.
Vương Thi Ngữ bỗng nhiên đọc một câu thơ: “Kiếp này cây liền cành, ân ái đến đầu bạc.”
Nhan Tịch sửng sốt, chân sắp bước đi lại đứng bất động tại chỗ. Chậm rãi quay đầu, thấy cảnh sát đang lôi kéo Vương Thi Ngữ ra ngoài, Nhan Tịch vội ngăn lại: “Chờ một chút, tôi muốn nói chuyện với luật sư.”
Lãnh Hán Hùng vừa chạy đến thấy Mạnh Thần đứng cách đó không xa, gật đầu một cái. Quay đầu lại hỏi cảnh vệ ở cửa: “Vừa rồi sao lại như thế?” Cảnh vệ nói tỉ mỉ tình huống vừa rồi một lần. Lãnh Hán Hùng xoay người đi vào cánh cửa khác, Mạnh Thần theo sát ở phía sau, mặt sau kính rất lớn có thể nhìn rõ hai người đang ngồi nghiêm chỉnh, đánh giá lẫn nhau, đối diện với người trước mắt.
Vương Thi Ngữ nói: “Xin chào. Tôi là luật sư biện hộ mà người nhà cô cắt cử, tên là Vương Thi Ngữ. Đây là danh thiếp của tôi và đơn ủy thác của người nhà cô.” Không nặng không nhẹ đẩy tư liệu đến trước mặt Nhan Tịch. Trong âm thanh tràn ngập sự lễ phép, xa cách còn có mùi vị lãnh đạm nồng đậm.
Nhan Tịch không phản ứng lại, đôi mắt vẫn luôn nhìn Vương Thi Ngữ.
Ánh mắt Vương Thi Ngữ nhìn trên mặt Nhan Tịch rồi đến điện thoại trên bàn. Tùy tay mở tư liệu ra nói: “Lúc thẩm vấn vừa nãy, đồng chí cảnh sát có áp dụng thủ đoạn đặc thù gì với cô hay không?” Một lúc lâu Vương Thi Ngữ không nghe thấy câu trả lời của Nhan Tịch. Lại ngẩng đầu nhìn về Nhan Tịch một lần nữa.
Nhan Tịch nhẹ lắc đầu, nói: “Không có.”
Vương Thi Ngữ: “Vậy vì sao cô khóc?”
Nhan Tịch: “Nghĩ đến vài việc nên cầm lòng không đậu.”
Vương Thi Ngữ ngồi thẳng người, đôi tay đan nhau đặt ở trước ngực, nghiêm túc nói: “Nhan Tịch tôi là luật sư biện hộ của cô, hãy tin tôi sẽ đứng về phía cô. Hơn nữa cuộc nói chuyện của chúng ta sẽ không có người thứ ba biết, tôi sẽ ký một hợp đồng bảo mật với cô. Cho nên xin cô nói cho tôi nghe vụ án một cách kỹ càng. Để tôi dùng nỗ lực lớn nhất giúp đỡ cô.”
Nhan Tịch lại lắc lắc đầu một lần nữa, thở dài một hơi nói: “Luật sư Vương, tâm ý của cô tôi nhận. Nhưng tôi không cần…”
Vương Thi Ngữ: “Vì sao? Cô…?”
Nhan Tịch: “Không phải, tất cả đều không còn ý nghĩa gì!”
Vương Thi Ngữ hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra nói: “Nhan Tịch, cô phải suy xét vì người nhà của mình cũng phải phụ trách với người đã chết. Anh ấy thật sự nguyện ý nhìn thấy cô như vậy hay không? Nếu phải thì anh ấy hà tất phải lấy sinh mệnh của chính mình đổi mạng cho cô?”
Nhan Tịch không nói gì, lại nhìn kỹ Vương Thi Ngữ trước mặt một lần nữa.
Nhan Tịch nhắm mắt lại hỏi: “Cô rốt cuộc là ai, biết cái gì?”
Nắm tay của Vương Thi Ngữ chậm rãi rút về, đặt ở trên đùi nói: “Cô không cần biết tôi là ai, biết cái gì. Cô nói cho tôi chân tướng, tôi giúp cô thoát tội. Đây là công việc của tôi, cũng là…”
Nhan Tịch: “Kết thúc ở đây thôi, luật sư Vương.”
Vương Thi Ngữ ngước mắt nhìn thoáng qua Nhan Tịch lại chuyển ánh mắt đến chỗ khác, nhẹ nhàng nói một câu: “Thu Mặc Thanh để cho tôi đến.”