Sáng sớm đầu thu mang theo chút gió lạnh lẽo, thổi vào mỗi người vội vàng đi làm trong thành phố. Một người trẻ tuổi mặc chiếc áo gió kaki, một chiếc quần đen nhạt, một đôi giày da màu đen cùng với mái tóc màu đen ngắn lưu loát không nhanh không chậm đi trên đường. Nhìn dòng xe cộ chen chúc ở phía trước, nhìn về phía từng hàng tùng bách xanh tươi cách đó không xa, nhìn về bầu trời đã có ánh mặt trời và mây bay bay, cảnh tượng buổi sớm tốt đẹp đã hiện lên trong con ngươi màu đen, anh ta chỉ có một phản ứng: Đạm nhiên thưởng thức, thưởng thức nhân sinh hiếm khi có trăm vẻ.
Cuối đường chính là nơi người trẻ tuổi này làm việc: Viện nghiên cứu tâm lý thành phố Kỳ Xuyên. Anh ta là một nghiên cứu viên tâm lý trẻ tuổi đầy hứa hẹn tên là Mạnh Thần.
Một tiếng đàn dương cầm sạch sẽ thanh triệt vang lên, Mạnh Thần lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn tên trên thông báo, khoé miệng nhẹ nhàng giơ lên: “Buổi sáng tốt lành, Nhan Tuấn…” Không biết đối phương nói gì mà Mạnh Thần chậm rãi dừng chân lại, biểu tình vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng lại khác biệt vì có thêm một tia lo lắng. Một lúc lâu sau chậm rãi nói một câu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tận lực, liên hệ sau nhé” rồi cúp máy. Anh ta đứng suy nghĩ vài phút rồi xoay người đi về phía khác.
Lãnh Hán Hùng vừa mới đi đến văn phòng thì điện thoại trên bàn đã vang lên, nhanh chóng nhận máy: “Rõ, cục trưởng”, rồi xoay người đi ra ngoài. Mở cửa văn phòng của cục trưởng ra thấy Mạnh Thần ngồi trên sô pha lẳng lặng uống trà. Lãnh Hán Hùng không để ý đến anh ta, nhấc chân ngồi đối diện với cục trưởng: “Cục trưởng, thầy có việc gì?” Cục trưởng ngẩng đầu, cười nói: “Viện nghiên cứu tâm lý của Thành phố có quan hệ hợp tác với chúng ta, hôm nay thầy Mạnh đến báo cáo, hai người làm quen một chút đi.”
Lãnh Hán Hùng trả lời: “Cục trưởng, chúng em có quen biết, không cần phải giới thiệu.” Trong giọng nói mang theo sự lạnh lẽo nồng đậm.
Mạnh Thần buông chén trà duy trì im lặng.
“Vậy tốt, Hán Hùng, tư liệu của vụ án mà cậu bắt tay vào kia, một lúc nữa đưa cho thầy Mạnh một phần…”
“Cục trưởng!” Lãnh Hán Hùng đánh gãy câu chuyện: “Bây giờ trong tay em không có vụ án lớn nào, hỏi các tổ khác một chút xem sao!”
“Trên tay cậu không phải có vụ án đầu độc hay sao, vừa rồi thầy Mạnh nói muốn làm đề nghiên cứu về phương diện này.”
“Cục trưởng, còn việc gì khác không? Em rất bận!”
“Cậu là thằng nhóc chết tiệt.” Cục trưởng vỗ đầu Lãnh Hán Hùng một chút: “Chỉnh sửa thái độ của cậu lại chút, nhìn xem bây giờ cậu là bộ dạng gì! Ít bị chỉnh đốn!” Quay đầu nhìn Mạnh Thần: “Thật ngại quá thầy Mạnh, làm cậu chê cười rồi. Cậu có yêu cầu gì cứ việc đề nghị, chúng tôi sẽ tận lực phối hợp!”
Cả đường đi hai người đều không nói gì. Sự bài xích và khinh thường nồng đậm được thể hiện rõ ràng trên mặt Lãnh Hán Hùng. Mạnh Thần giống như không hề nhìn thấy mà đi đến một sườn khác một cách bình tĩnh thong dong. Lãnh Hán Hùng lập tức đi đến trước bàn làm việc của Tiểu Lý, nói: “Sửa sang lại một phần tư liệu về vụ án của Nhan Tịch đưa cho Mạnh… người phía sau tôi.” sau đó quay đầu đi vào văn phòng của mình, mặc kệ Mạnh Thần đứng tại chỗ. Tiểu Lý quay đầu nhìn thoáng qua vội vàng đứng dậy, duỗi tay cười nói: “Thầy Mạnh đến ạ. Chắc tâm tình hôm nay của đội trưởng Lãnh không tốt, anh đừng để ý.” Mạnh Thần không có biểu tình gì, gật gật đầu: “Phiền cậu rồi.”
“Không phiền, không phiền, rất nhanh là xong rồi ạ.”
Hơn mười phút sau Tiểu Lý đưa một túi hồ sơ cho Mạnh Thần. Mạnh Thần nói: “Xin hãy nói lại với Lãnh Đội, sau khi tôi xem xong tư liệu sẽ liên hệ với anh ta, cảm ơn” sau đó đi về phía cửa rời khỏi đội hình cảnh. Tiểu Lý đi vào văn phòng của Lãnh Hán Hùng, chuyển nguyên văn lời nói của Mạnh Thần cho Lãnh Hán Hùng.
Lãnh Hán Hùng vùi đầu tìm kiếm tư liệu không trả lời. Tiểu Lý nói: “Lãnh Đội, chuyện đó đã trôi qua lâu như vậy rồi anh còn tức giận gì chứ. Thật ra việc kia cũng không trách thầy Mạnh…”
“Làm xong việc rồi hay phá án rồi?”
Tiểu Lý xua xua tay: “Tôi không nói nữa, vừa nói là anh lại gấp!” sau đó xoay người ra khỏi văn phòng.
Lãnh Hán Hùng tựa lưng vào ghế thật mạnh, duỗi tay mở ngăn kéo cuối cùng bên phải. Có một tấm ảnh xuất hiện trước mắt. Trên ảnh là thiếu niên đã từng hăng hái khí phách, vui cười hạnh phúc, hiện giờ chỉ còn lại tro cốt giấu trong một mồ cát vàng. Tự trách, đau đớn quấn quanh trong lòng Lãnh Hán Hùng, rất lâu cũng không quên được.