Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa?

Chương 34



Chương 34

Đôi mắt rầu rĩ ấy cùng một nụ cười gượng trên khuôn mặt sắc xảo kia thật khiến trái tim người khác tổn thương theo cùng.

Anh tự hỏi nếu như có một ngày cô đột ngột biến mất anh sẽ sống sao với phần đời còn lại. Chỉ mới gặp mặt thôi mà đã tình sâu nghĩa nặng vậy rồi chuyện tương lai lại biết tính sao.

“Đừng bao giờ bỏ anh.”

Bên này cuối cùng cô cũng thoát khỏi mộng ảo nhưng không tài nào tỉnh được. Phải chăng cơ thể cô đã quá yếu để thức dậy.

Bây giờ ở bệnh viện chỉ còn anh bên cạnh cô những người khác thì đều bận việc. Cũng tốt có thể bồi dưỡng thêm tình cảm của cặp đôi.

Đến tầm 4 giờ chiều Tịch Nhan từ từ mở mắt, bên cạnh là Cố Trì đang làm văn kiện của công ty.

Nghe nói ngày mai anh ra mắt mà lại phải dời lịch vì cô. Suy nghĩ lại Tịch Nhan lại cảm thấy áy náy.

“Tịch Nhan em tỉnh rồi sao? Người có đau hay mệt mỏi chỗ nào không?”

“Em… Em không sao.”

Tịch Nhan ấp úng không dám nhìn vào thẳng mắt anh. Cố Trì bật cười xoa đầu rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.

“Không cần ngại em quên chúng ta là vợ chồng hay sao?”

Đôi môi nhỏ của Tịch Nhan cuốn hút khó có thể cưỡng lại. Anh cảm nhận được vị ngọt ngào từ đôi môi nhỏ của cô.

“Hôn sẽ có em bé đó.”

Tịch Nhan tức giận đẩy Cố Trì ra, không biết cô nghĩ thế nào mà vẫn còn trẻ con như vậy. Anh chỉ cười cười rồi nói.

“Có cũng được chứ sao, dù gì cũng là con anh và em mà.”

“Mộ Cố Trì không chơi với anh nữa.”

“Mộ Cố Trì không chơi với anh nữa.”

Tịch Nhan giận dỗi, hai má phồng lên phúng phính trông rất đáng yêu. Mộ Cố Trì dỗ dành cô, cũng không biết cô giả ngốc hay ngốc thật nữa.

“Thôi anh xin lỗi, chúng ta…”

“Xin chào.”

Chưa kịp nói hết câu cánh cửa phòng bệnh mở ra. Mộ Cố Trì đen mặt lại khó chịu nhìn người kia.

Người vào là một nam nhân, trên tay anh ta là một bó hoa hồng xanh tuyệt đẹp. Mắt cô sáng rực lên rạng rỡ.

“Anh.”

Tịch Nhan bước xuống giường chạy lại ôm Vân Vũ. Mặt anh lại càng đen hơn, hắn ta là ai mà được Tịch Nhan ôm.

“Anh về rồi đây.”

Mộ Cố Trì khó chịu xách cô trở về giường, Tịch Nhan chới với. Cô giận dỗi trách móc Cố Trì.

“Cố Trì anh làm cái gì vậy?”

“Không được xuống giường em vừa mới tỉnh dậy.”

“Đúng rồi đấy, ngồi im trên giường đi.”

Vân Vũ đặt bó hoa xuống bàn bên cạnh, Mộ Cố Trì khó chịu. Vốn nhà họ Tịch có mỗi cô là con sao giờ lại xuất hiện thêm một người anh?

“Anh là ai? Sao lại đến đây?”

“Oh đây là Cố Trì thiếu gia nhà Mộ gia sao? Cậu cũng nên gọi tôi một tiếng anh vợ rồi chứ.”