Tịch Tổng Cực Ngược Vợ Yêu

Chương 37: Kiều An Linh, Cố Đông Quân (1)



Thành phố S về đêm càng khiến người khác choáng ngợp về độ xa hoa của nó. Về đêm, nước biển sóng sánh sánh vai nhưng ánh đèn trên các toà cao ốc càng khiến thành phố S trở nên lộng lẫy loá mắt.

Kiều An Linh diện bộ váy dạ hội màu đỏ ôm sát người, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng nhưng không thể không giảm đi độ xinh đẹp của cô, chiếc đầm màu đỏ càng tôn lên làn da nước trắng ngần, dung mạo thanh tú, sắc sảo kết hợp với kiểu tóc xoăn nhẹ càng làm vẻ đẹp trở nên lửng lơ, mang chút phong trần, có điều vẻ đẹp này không khiến người ta chán ghét, ngược lại thu hút người khác phái rất nhiều.

Kiều An Linh ngồi khép nép trên ghế sofa, trên tay cầm ly rượu lắc lư qua lại, từ lúc ngồi ở đây, cô chưa nhấp môi bao giờ. Bên cạnh cô đều là các ông lớn nói chuyện cười đùa với nhau, Kiều An Linh nghe không thấm nổi chữ nào, đa phần liên quan đến công việc, cô nghe không hiểu.

Sự kiện này đa phần giành cho các ông lớn, người làm trong giới làm ăn. Ngoài ra, còn có rất nhiều minh tinh, người mẫu cũng dự sự kiện này, có điều mục đích chính chủ yếu bồi bọn họ mà thôi!.

Bên cạnh mấy tên đàn ông này luôn có các cô gái ngồi bên cạnh bồi rượu, có tên thì sàm sỡ cô gái ngồi bên cạnh ông ta...!

Chỉ có duy nhất mình cô an toàn nhất!.

Nói đúng hơn, từ lúc ngồi ở chỗ này đến giờ, cô không bồi rượu ai cả.

Thế nhưng bọn họ không nhắc đến cô không có nghĩa là bọn họ sẽ bỏ qua cho cô. Cô xinh đẹp như vậy, đặc biệt dáng vẻ khép nép của cô lại gây khơi gợi hứng thú rất nhiều đàn ông ở đây.

Ngồi bên cạnh Kiều An Linh là một lão già cao to, bụng phệ, không những thế còn hói đầu nữa. Hình như vị này là Chủ tịch của tập đoàn gì đó, cô nhớ mang máng người ta gọi gã là Viễn tổng. Tuy gã mải tám chuyện với những người bên cạnh nhưng cũng chú ý đến cô, thấy cô không tiếp chuyện thì gã chuyển dời sang cô. Cả người gã sát lại gần cô, hỏi nhỏ bên tai:

" Cô Kiều, sao cô không uống rượu? Nào, cùng tôi uống rượu, tôi mời cô? Nhé? ". - Gã ta vừa nói vừa rót một ly rượu đưa cho cô.

Nghe giọng của gã, Kiều An Linh cảm thấy da gà da vịt nổi hết lên. Vì văn hoá ứng xử nên cô " phải làm như không có gì xảy ra " mà không nhanh không chậm giữ tay Viễn tổng lại, nở nụ cười duyên nhẹ nhàng nói:

" Viễn tổng, cái này phải để tôi mời ngài mới phải! ". - Dứt lời, cô cũng bưng một ly rượu trước mặt gã: " Nào, để tôi kính ngài một ly ".

Viễn tổng nhìn cô cười " haha ". Ánh mắt trở nên gian tà. Được, quả nhiên là vật gã muốn tìm, đêm nay phải " húp " cô ta mới được!.

Bề ngoài Kiều An Linh cười thật dịu dàng nhưng bên trong cô đang chửi lão già đầu hói bụng phệ này. Mẹ kiếp! Đã già đầu bổ tố rồi còn tư tưởng đến gái trẻ, nếu không phải ở nơi đông người, bà đây cho lão già nhà ông một bạt tai rồi! Hừ!.

Bàn tay của Viễn tổng càng trở nên hư hỏng hướng tới tay của Kiều An Linh mà vuốt ve, xoa nắn.

Cùng lúc này, một bóng dáng cao lớn ngồi ngay cạnh Kiều An Linh. Viễn tổng sững sờ, khuôn mặt cứng ngắt ngay cả trên đầu cũng chảy mồ hôi lạnh. Không chỉ một mình gã mà tất cả mọi người cũng đều có phản ứng không khác gì gã.

Người đàn ông dường như không quan tâm đến biểu hiện của bọn họ, anh ta nhàn nhã vắt chân lên, khuôn mặt hờ hững giống như cả thế giới chết rồi vậy.

Kiều An Linh thầm liếc sang người đàn ông mới ngồi bên cạnh cô, thế nhưng cô không có gì gọi là bất ngờ cả. Cô thầm chửi rủa trong lòng, sao anh ta lại ở đây chứ!?. Tức chết cô mà!

Cố Đông Quân thản nhiên lấy ly rượu trên tay cô đưa lên môi uống một ngụp làm những người chứng kiến không khỏi há hốc mồm.

Kiều An Linh cũng bất ngờ không kém, anh ta vậy mà...

Mặc dù anh ta không nói một lời, thế nhưng trong đáy lòng cô cũng cảm kích anh ta đã cứu cô khỏi vị Viễn tổng này.

Cả buổi, Cố Đông Quân luôn ngồi bên cạnh cô, thái độ hờ hững với mọi thứ xung quanh. Có lúc cô còn thấy những người kia với anh ta đều phải dùng giọng nịnh nọt kính cẩn mời rượu. Mội tội, anh ta không mở miệng nói câu nào, thỉnh thoảng chỉ ậm ừ đáp qua loa vài câu.