Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 52



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

--Dịch : Autumnnolove--

🍍🍍🍍

CHƯƠNG 52

Cô nương hỏi xong lập tức cúi đầu xuống thật thấp.

Tần Tu Viễn ngạc nhiên, vội vàng phủ nhận: "Sao ta lại có thể ghét nàng?"

Đường Nguyễn Nguyễn vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Thật không?"

Tần Tu Viễn buột miệng thốt lên: "Thật sự!"

Ngay cả hắn cũng đang kinh ngạc trước sự thay đổi của bản thân, thật không ngờ lại khiến cho nàng hiểu lầm.

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt, nhỏ giọng nói: "Vậy vì sao chàng không muốn ở lại với ta...ta cũng đâu có làm gì chàng đâu..."

Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn thà đứng ở bên ngoài hứng gió lạnh cũng không muốn ở chung một căn phòng với nàng, thật sự là...nàng có chút nghi ngờ sức hấp dẫn của chính mình.

Tóc của nàng đã không còn rỉ nước nữa, từng trận gió đêm thổi tới mang theo mùi hương thơm ngát của nàng đến bên hắn.

Cô nương có đôi mắt long lanh như nước hồ mùa thu đang mơ mơ hồ hồ nhìn hắn, trong đôi mắt ấy có hình bóng nho nhỏ, rất động lòng người.

Vẻ mặt Tần Tu Viễn khẽ xao động, nói: "Ta sợ nàng không vui."

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi, nói: "Vậy thì...ta buồn ngủ rồi, vào hay không là tùy chàng."

Dứt lời, nàng liền đẩy cửa trở vào trong. Khép cánh cửa lại xong, nàng một mình ngồi xuống mép giường, trong lòng có chút buồn bã. Nàng vừa lo lắng cho hắn ở bên ngoài có thể sẽ bị cảm lạnh hay không, vừa cho rằng bản thân đang xen vào chuyện của người khác, rõ ràng là hắn đang tránh né nàng. Nàng mang theo nỗi niềm rối rắm mà vùi cả người vào trong chăn, cảm thấy thật khó chịu và ủy khuất.

--Wattpad: autumnnolove--

Cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng. Sau đó Đường Nguyễn Nguyễn cảm nhận được bên cạnh nàng có nhiều hơn một người.

Nàng khẽ kéo chăn bông làm lộ ra đôi mắt, phát hiện đèn trong phòng đã bị thổi tắt. Bỗng dưng cảm nhận được hơi thở của người nam nhân bên cạnh, nàng nhất thời có chút hoảng loạn.

Tần Tu Viễn không biết chắc nàng đang ngủ hay thức, nên hắn vẫn mặc nguyên y phục mà nằm ở phía ngoài, vẫn thủ lễ mà duy trì một khoảng cách cùng nàng.

Đường Nguyễn Nguyễn lẳng lặng đẩy chăn bông qua cho hắn, còn bản thân thì đang thu mình nằm ở phía trong, cố gắng không làm ảnh hưởng đến hắn...Cuối cùng hắn vẫn không thích nàng, cho nên mới khách khí mà giữ khoảng cách với nàng như thế.

Tần Tu Viễn phát hiện ra động tác nhỏ của nàng, trên chiếc chăn bông xa lạ đã nhiễm mùi hương của nàng khiến cho tâm tình của hắn có chút rối loạn.

Có mấy lời ngày thường hắn muốn nói mà mãi chẳng thành câu, nhưng giờ phút này lại cất thành lời.

"Nguyễn Nguyễn!". Tần Tu Viễn thấp giọng gọi.

Hắn rất ít gọi thằng khuê danh của nàng, chờ Đường Nguyễn Nguyễn đáp lại hắn mới tiếp tục nói.

Tần Tu Viễn có chút chần chừ, nói: "Thật ra ta cũng muốn hỏi nàng...nàng rất ghét ta phải không?"

Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc trở mình, nhìn thẳng vào sườn mặt đang nằm của hắn, hỏi: "Sao chàng lại nghĩ như vậy?"

Tần Tu Viễn cảm nhận được hơi thở của nàng đang sát bên người hắn, hô hấp ấm áp như có như không phớt qua bên tai, cảm giác hơi ngứa.

Hắn nói với vẻ buồn bực: "Nàng làm điểm tâm...sẽ cho Minh Hiên, cho mẫu thân, nhưng lại không cho ta."

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, đây thật sự là những lời do chính Tần Tu Viễn nói sao? Ngày thường cười hắn cũng không cười, vậy mà lại để ý đến mấy món đồ ăn vặt?

Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên cảm thấy buồn cười, nàng cố hết sức không để cho hắn nhận ra, đáp: "Còn món nào mà chàng chưa được ăn đâu?"

Tần Tu Viễn nghiêm túc trả lời: "Chocolate!"

Hắn chỉ từ chối có một lần, đến bây giờ lại không còn cơ hội để ăn nữa.

"Bánh tart trứng."

Hắn lại nghĩ đến tiếng nhai nhóp nhép của Tần Trung và Tần Dũng khi ăn.

Đường Nguyễn Nguyễn phản bác lại hắn: "Ta cho chàng nhưng tự chàng không muốn cơ mà."

Tần Tu Viễn không thể cãi lại, hắn biết lần đó là bởi vì tự hắn nằm mơ nên chột dạ.

"Còn có bánh mochi matcha đậu đỏ, quýt đóng hộp,...". Tần Tu Viễn lần lượt liệt kê ra từng món một, ngữ khí lại mang theo vài phần chua xót.

Đường Nguyễn Nguyễn bật cười: "Ta cũng không biết...chàng đường đường là một đại tướng quân, mà đi để ý những thứ này à?"

Tần Tu Viễn thay đổi vẻ lạnh lùng xa cách trước đây, nhỏ giọng nói: "Đại tướng quân thì làm sao? Đại tướng quân thì không được...ăn điểm tâm do nàng làm sao..."

Lê Uyển này vô cùng tịch mịch, dường như chỉ cần một tiếng nước rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ được âm thanh nó tách ra làm hai. Giọng nói của hắn rõ ràng rất nhỏ, nhưng lại trọn vẹn truyền đến tai nàng.

Đường Nguyễn Nguyễn trầm mặc một lát, nằm yên, giọng nói ấm áp của nàng lại vang lên: "Ta cho rằng chàng không thích ta, cho nên cũng không thích thức ăn do ta làm..."

"Không...ta thích, thích nàng...làm thức ăn."

Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cười, chiếc chăn bông đắp trên người nhẹ run tựa như khơi dậy cảm xúc của hắn, hắn có chút bực dọc: "Sớm biết như vậy ta đã không nói với nàng."

Sao lại có thể giống như một đứa trẻ đòi điểm tâm như vậy chứ! Thật là quá mất mặt! Tần Tu Viễn đang tự mắng bản thân cả vạn lần trong lòng.

Đường Nguyễn Nguyễn lại quay mặt sang nhìn hắn, dịu dàng ôn nhu nói: "Sau này mỗi lần ta làm thức ăn vặt đều sẽ chừa lại một phần cho chàng được chưa?"

Tần Tu Viễn ngẩn ra, ngừng khó chịu, lại cười đáp: "Được!"

Khóe môi Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cong lên, nói: "Buồn ngủ quá, ngủ ngon."

Tần Tu Viễn nhẹ giọng: "Ngủ ngon!". Sau đó lấy phần chăn mà nàng đẩy qua đắp lên người.

--Dịch: Autumnnolove--

Giấc ngủ của Tần Tu Viễn luôn không được sâu lắm, trước kia buổi tối mất ngủ sẽ rất dễ dàng tái phát đau đầu, nhưng thời gian gần đây hình như đã tốt lên rất nhiều. Từ sau ngày đại hôn đã không còn tái phát nữa.

Nhưng đêm nay, ngủ đến nửa đêm hắn lại giật mình tỉnh giấc. Đầu tiên là cảm giác cả người lạnh lẽo, hắn mơ màng mở mắt ra thì phát hiện cô nương nên cạnh đã kéo chăn bông về phía nàng, còn lộ ra tấm lưng mỹ miều chỉ mặc một lớp trung y cho hắn xem.

Tần Tu Viễn có chút bất lực với nàng, hắn đành phải chống khuỷu tay dậy giúp nàng kéo lại chăn, đắp lên tấm lưng của nàng.

Lúc vô tình chạm để chiếc cổ tinh tế của nàng, hắn cảm thấy có chút lạnh, không biết nàng có lạnh hay không?

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì tiểu cô nương đang ngủ mê đã cảm nhận được bàn tay ấm áp rồi. Nàng vô thức đá chăn bông sang một bên, tiến lại gần thân thể của hắn.

Đêm xuân lạnh đến rùng mình, cô nương ngủ không ấm, mà lang quân bên cạnh lại giống như một cái bếp lò. Nàng trở mình, trực tiếp nằm đè lên khuỷu tay đang chống của hắn, sau đó chui vào trong lồng ngực hắn.

Tần Tu Viễn sững người, hắn trầm mặc nhìn Đường Nguyễn Nguyễn ngoan ngoãn rúc ở trong lòng mình giống như đã tìm thấy cái ổ thỏ của nàng, làm cho người ta không đành lòng đẩy nàng ra.

Cả người Tần Tu Viễn cứng đờ, nhất thời hắn không biết phải đối mặt ra sao. Hắn lại đưa tay kéo chăn lên đắp lại, rồi mới nằm xuống lần nữa.

Đầu của Đường Nguyễn Nguyễn chạm vào cằm hắn, Tần Tu Viễn không dám lộn xộn, sợ quấy rầy giấc ngủ của nàng. Nhưng tiểu cô nương lại ngủ không ngoan chút nào, nàng dán lên người hắn giống như dây leo quấn quanh cổ thụ, ôm chặt lấy hắn để hấp thu hơi ấm.

Tần Tu Viễn bất ngờ bị bàn tay nhỏ lạnh băng của nàng làm cho run rẩy một trận, tim đập loạn xạ, thân thể hắn vẫn căng chặt, không dám động đậy.

Nhịp tim của hắn như trống trận, vừa sợ kẻ địch tiến công lại ngóng trông kẻ địch tiến công.

Tần Tu Viễn hơi nghiêng người, điều chỉnh lại tư thế. Lúc này hắn đang mặt đối mặt với nàng, cố gắng ôm lại nàng bằng tư thế vừa mới đổi.

Chắc là vì ngủ quá thoải mái mà tiểu cô nương càng ôm chặt cái bếp lò này, nàng không chút ý thức mà vùi mình trong lồng ngực của hắn, khóe miệng còn giương lên một nụ cười hài lòng.

Tần Tu Viễn mím chặt môi, tai mặt bất giác đỏ bừng. Phản ứng nóng rực không tự chủ này khiến hắn cảm thấy thật hổ thẹn nhưng lại không biết phải làm sao. Hắn muốn cách xa nàng một chút, nhưng lại bị nàng ôm chặt, lăn qua lăn lại một hồi cuối cùng hắn đành phải từ bỏ.

Trong lòng Tần Tu Viễn đang rất mâu thuẫn...nhân lúc nàng không biết gì cả mà...hình như có chút không được quân tử cho lắm. Nhưng mà được nàng ôm rất thoải mái, nàng thơm thơm mềm mềm. Hắn suýt nhịn không được mà hôn một cái lên khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào của nàng.

Tần Tu Viễn lấy hết can đảm ghé sát vào nàng, lúc đến trước mặt nàng rồi hắn lại có chút do dự...

Hắn nhớ lại bắt đầu từ đêm đại hôn, hắn đã thờ ơ với nàng. Tốt xấu gì nàng cũng là đích nữ của đại thần Nội các thủ phụ, là cành vàng lá ngọc từ nhỏ đến lớn, phải chịu oan ức như vậy từ bao giờ?

Sau đó, hai người ngầm phân phòng ngủ, không có ai vượt qua ranh giới. Nếu hiện giờ tâm tư của hắn bị nàng phát hiện ra thì nàng sẽ tức giận hay là vui vẻ?

Hắn không hiểu vì sao lại nhớ về Lưu Thư Mặc mà hắn gặp ở cửa Phủ học sĩ. Tuy rằng Nguyễn Nguyễn không đáp lại hắn ta, nhưng...nhưng...có phải là bởi vì trong lòng nàng vẫn còn tức giận với hắn ta nên mới không để ý hay không? Còn tức giận với hắn ta, có nghĩa là nàng vẫn chưa buông bỏ được hắn ta!

Tần Tu Viễn chưa bao giờ quan tâm đến tâm tư nhi nữ nhiều như vậy, nhất thời trong lòng hắn loạn cào cào. Hắn cúi người nhìn Đường Nguyễn Nguyễn trong ngực, có chút hâm mộ tiểu cô nương này có thể ngủ say như vậy.

Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cựa quậy, có vẻ như sắp lăn ra khỏi vòng tay của hắn. Tần Tu Viễn lập tức dùng một tay ôm nàng trở lại, để nàng dựa vào trong lồng ngực ấm áp của hắn...

Thôi kệ! Cứ ôm đêm nay đã rồi tính tiếp!

–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–

Bình Ninh là nơi giao nhau giữa địa hình sông và núi, tất nhiên là lạnh hơn so với Đế Đô một chút. Mưa xuân suốt đêm không ngớt, không khí lạnh lẽo, sương mù mênh mông. Bên trong phòng ngủ ở Lê Uyển, hơi ấm lan tràn, say mộng đẹp.

Đường Nguyễn Nguyễn vừa thức dậy, đập vào mắt nàng chính là sườn mặt không chê vào đâu được của Tần Tu Viễn. Khi nhìn rõ người trước mặt, phản ứng đầu tiên của nàng chính là lấy tay che kín miệng mình lại!

Hắn đang lặng yên mà chìm vào giấc ngủ, nhịp thở đều đều, nhẹ nhàng và ổn định, hoàn toàn là một trời một vực với bộ dáng lạnh như băng thường ngày. Nàng lấy hết can đảm, đánh giá hắn một cách táo bạo. Sống mũi cao thẳng tắp, lông mi che kín mí mắt tạo ra bóng mờ huyền ảo, đôi môi mím chặt còn khẽ nhếch lên có vẻ như đang rất thoải mái.

Thì ra khi hắn ngủ sẽ là bộ dàng này.

Đột nhiên Đường Nguyễn Nguyễn nảy ra một suy nghĩ hết sức lớn mật, nếu như mỗi ngày thức giấc mở mắt ra nhìn thấy hắn đầu tiên, hình như cũng không tệ lắm...

Sau đó nàng lập tức xua tan suy nghĩ này, biết rõ hắn không có khả năng thích mình, tại sao còn phải tự chuốc khổ vào thân?

Vì vậy nàng bắt đầu cân nhắc...

Tối qua rốt cuộc là ai ôm ai?

Thật sự đã ôm nhau mà ngủ cả đêm sao?

Có phát sinh chuyện gì nữa hay không?

Nàng đỏ mặt, trong đầu là một mảnh chấm hỏi, nhưng lại không biết nên tìm kiếm đáp án từ đâu.

Lúc này, lông mi Tần Tu Viễn khẽ động, Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy hắn sắp dậy nên lập tức khép mắt lại giả vờ ngủ.

Tần Tu Viễn mở mắt ra, khẽ chớp chớp, cảm giác cả cánh tay đã có chút tê rần. Hắn cúi đầu nhìn, cô nương vẫn còn ở trong vòng tay của hắn, một đầu tóc đen của nàng đang đan xen với tóc của hắn, hai má như nhiễm một tầng sương hồng, trông thật xinh đẹp. Tần Tu Viên không tránh khỏi có vài phần hài lòng, cũng không quan tâm đến vấn đề tê tay nữa.

"Tướng quân!". Giọng nói của Tần Trung từ bên ngoài vang lên, sau đó là tiếng gõ cửa nhịp nhàng.

Tần Tu Viễn lười biếng liếc mắt về phía cửa, cảm thấy có chút ồn ào, lại không dám làm gì quấy rầy đến Đường Nguyễn Nguyễn, vì vậy hắn nhẹ nhàng ôm nàng qua một bên, tự mình rút tay ra.

Hắn xuống giường, đi tới cửa, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

"Phạm phu nhân, Phạm công tử cùng Phạm tiểu thư đã tới, nói là muốn gặp mặt tướng quân."

Tần Tu Viễn đáp lại: "Để bọn họ chờ ở sảnh đi, ta chuẩn bị xong sẽ đến."

Dứt lời, hắn xoay người đi thay y phục thì thấy Đường Nguyễn Nguyễn đã tỉnh dậy đang ngồi trên giường. Hai người vô tình chạm mắt nhau, sắc mặt đều đỏ lên.

Tần Tu Viễn họ nhẹ một tiếng, nói: "Biểu cô của ta tới, ta phải đi gặp, nàng có muốn đi cùng không?"

Đường Nguyễn Nguyễn hơi khó xử, nhưng vẫn gật đầu: "Được, ta lập tức thu thập một chút, tránh cho bọn họ phải chờ lâu."

Mắt phượng của Tần Tu Viễn khẽ cong lên: "Được!"

–Wattpad: autumnnolove–

Mưa xuân dai dẳng, nhìn thời tiết hôm nay thế này cũng không biết tổ mẫu có thể trở về được không? Tần Tu Viễn vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã cùng Đường Nguyễn Nguyễn tới sảnh rồi.

Còn chưa vào cửa đã có một thiếu nữ trẻ tuổi mặc y phục đỏ thắm chạy ra nghênh đón hắn: "Biểu ca!"

Cô nương này diện mạo thanh tú, thân thiết ôm lấy cánh tay của Tần Tu Viễn, nói: "Lâu lắm rồi biểu ca không trở về thăm chúng ta!"

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn mách bảo, đây chính là vị tiểu thư Phạm gia mà Tần tứ thúc nhắc đến hôm qua sao? Nàng nhìn lướt qua Phạm Thiếu Mẫn vẫn luôn kéo tay Tần Tu Viễn, trong lòng có chút khó chịu.

Tần Tu Viễn bình tĩnh rút tay ra, nói: "Biểu muội lại cao lên rồi."

Phạm Thiếu Mẫn bĩu môi nói: "Người ta cũng đã mười sáu rồi, đã là người lớn rồi đó! Làm sao có thể cao lên được nữa? Biểu ca cứ thích trêu chọc muội!"

Phạm phu nhân nói: "Nha đầu này trước giờ vẫn không hiểu lễ nghĩa như vậy, A Viễn đừng trách nó."

Tần Tu Viễn tỏ vẻ không để bụng, chắp tay nói: "Biểu cô!"

Phạm phu nhân gật đầu cười, ánh mắt lại rơi xuống người cô nương đang đứng phía sau Tần Tu Viễn.

Tần Tu Viễn nhẹ kéo bên ngoài cánh tay của Đường Nguyễn Nguyễn qua, nói: "Đây là phu nhân của con, Đường thị."

Hôm nay Đường Nguyễn Nguyễn mặt một thân áo váy màu xanh nhạt, phối với chiếc áo khoác nhung màu trắng bạc có đính những bông tuyết. Tóc vấn cao, hoa cài tóc xinh đẹp, đôi mắt hạnh long lanh ngập nước, khí chất thanh tao, chỉ đứng ở nơi đó không nói gì cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Nàng ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ.

Phạm phu nhân không khỏi thở dài, đây chính là đệ nhất mỹ nhân đế đô sao?

Người với người mà sao lại có sự chênh lệch to lớn như thế...

Bà lại đảo mắt nhìn qua nữ nhi của mình, trên mặt Phạm Thiếu Mẫn đã lộ ra vài phần không vui.

Phạm phu nhân mặt không đổi sắc, nói: "Quả nhiên là tướng mạo xinh đẹp, gia thế tốt."

Phạm phu nhân cố ý nhấn mạnh hai từ "gia thế", hơn phân nửa số người ở đây đều hiểu ý tứ của bà.

Tần Tu Viễn là người nổi bật nhất trong số những người cùng tuổi ở Tần gia, hôn sự của hắn rất được gia tộc coi trọng. Nhưng lại xảy ra chuyện hoàng thượng ban hôn, tuy nói là cưới chi nữ của đại thần Nội các thủ phụ, thoạt nhìn thì môn đăng hộ đối, thực chất lại không có mấy lợi ích đối với gia tộc.

Dù sao tình hình trong triều trước mắt chính là thế gia văn thần và võ tướng nhà nghèo luôn phân rõ ranh giới. Tần gia trải qua mấy thế hệ buôn bán, tuy thoát khỏi xuất thân hàn vi nhưng trong mắt các thế gia vọng tộc vẫn là phường vũ phu lỗ mãng, không xứng với dòng chính quý tộc.

Hai bên vẫn không ngừng khinh thường lẫn nhau, nhóm võ quan cũng cảm thấy đối phương chỉ là một cái gối thêu hoa, không đáng nhắc tới.

Lúc này Phạm phu nhân nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn liền cảm thấy không vừa mắt, nếu không phải do nàng ta...có lẽ nữ nhi của bà đã có thể gả cho Tần Tu Viễn, người một nhà dời đến Đế Đô sinh sống.

Phạm Thiếu Mẫn trùng hợp đang đứng gần Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Viễn, nàng thấy hai người này không coi ai ra gì nhìn nhau liếc mắt đưa tình, trong lòng càng thêm ghen ghét, nhưng vì sĩ diện đên đành phải kìm nén.

Chỉ có Phạm Thiếu Duẫn là cười đến chân thành: "Đệ muội đa lễ!"

Đường Nguyễn Nguyễn cũng thẹn thùng cười đáp lại: "Biểu ca!"

Đường Nguyễn Nguyễn dáng dấp của hắn rất thanh nhã, lại ôn nhu thủ lễ, không nhịn được mà có cảm tình với hắn hơn.

Phạm Thiếu Duẫn không lớn hơn Tần Tu Viễn la bao, hai người vẫn luôn xưng hô bằng tên. Đường Nguyễn Nguyễn gọi một tiếng "biểu ca" dường như quá thân thiết rồi, khiến cho Tần Tu Viễn không khỏi chua xót trong lòng.

Hắn ủ rũ nói: "Gọi hắn là Thiếu Duẫn được rồi."

Đường Nguyễn Nguyễn không rõ lý do, chớp mắt nói: "Thiếu Duẫn đa lễ."

Tần Tu Viễn cảm thấy thật bất lực, giọng nói ôn nhu mềm mại này có nàng xưng hô kiểu gì cũng nghe ra thân thiết thế này?

Hắn chỉ có thể nhẫn nhịn nội tâm chướng khí của mình, nói: "Khi nào thì tổ mẫu trở về?"

Phạm phu nhân trả lời: "Chắc là có thể về kịp bữa tối."

Phạm Thiếu Duẫn nói: "A Viễn, chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi, buổi chiều chúng ta cùng sát phạt một hồi xem ai tiến bộ hơn ai được không?"

Khóe miệng Tần Tu Viễn khẽ cong lên: "Ai sợ ai!"

–Dịch: Autumnnolove–

Ngày xuân trong đình hóng mát ở Lê Uyển, hai lang quân trẻ tuổi ngồi đối diện nhau, một vị khí độ lỗi lạc, một vị thanh nhã như ngọc. Bàn cờ trắng đen, mỗi người một bên, khó phân thắng bại.

Tần Tu Viễn cầm một quân cờ trên tay, hỏi: "Khi nào ngươi mới đến Đế Đô nhậm chức?"

Phạm Thiếu Duẫn kế thừa quan tước trong nhà, Đế Đô đã ban chiếu chỉ gọi hắn vào kinh nhậm chức.

Phạm Thiếu Duẫn ra vẻ không quan tâm, nói: "Chuyện chưa đâu vào đâu, đều là do phụ thân của ta nhờ người giao phó, ta cảm thấy không đi càng tốt."

Tần Tu Viễn nói: "Ngươi cũng thật sự là không tranh đoạt với đời."

Phạm Thiếu Duẫn cười cười: "Ngươi biết lòng của ta không ở nơi này, quyền cao chức trọng thì sao chứ? Thịnh vượng nhất thời sao bằng bình an lâu dài."

Hai người đều lâm vào trầm tư.

"Người trong nhà ở Đế Đô vẫn ổn chứ? A Dật sao rồi?". Phạm Thiếu Duẫn nói, đưa tay ra hạ xuống một quân cờ.

"Vẫn ổn. Nhị ca thì vẫn như cũ, nhưng một năm nay huynh ấy thật sự đã dành chút tâm tư đi kinh doanh tửu điếm, tính ra thì tốt hơn so với phí thời gian nhiều". Tần Tu Viễn trầm giọng.

"Cũng thật sự đáng tiết cho A Dật...Chuyện năm đó? Cứ để yên như vậy sao?". Phạm Thiếu Duẫn đưa mắt nhìn hắn một cái.

Tần Tu Viễn ngước mắt, nửa cười nửa không: "Chứ còn có thể làm gì nữa?"

Phạm Thiếu Dẫn nói: "A Viễn, ngươi không cần giấu ta. Ta biết trong lòng ngươi vẫn cảm thấy bất bình...Nhưng mà ngươi vất vả lắm mới đoạt lại được binh quyền, trong thời gian ngắn đừng để phát sinh thêm chuyện không đáng có."

Tần Tu Viễn nói: "Ta tự có chừng mực."

Phạm Thiếu Duẫn lại nói: "Bây giờ ngươi cũng đã thành hôn rồi, tương lai sẽ có con nối dõi...nếu có thể bình an qua ngày cũng là một chuyện tốt."

Con nối dõi?

Tần Tu Viễn lại lâm vào trầm tư.

Hắn đưa mắt nhìn về phía cách đó không xa, Đường Nguyễn Nguyễn đang đùa nghịch thứ gì đoa trên bàn đá bên cạnh. Eo nàng thon nhỏ, như cành liễu trước gió, nhu nhược động lòng người, hắn không tự chủ mà khẽ cong môi.

Phạm Thiếu Duẫn liếc mắt nhìn hắn, cười nhạo: "Người nhìn phu nhân vẫn chưa đủ sao? Lúc nảy ở sảnh, ta đã phát hiện các ngươi liếc mắt đưa tình rồi."

Tần Tu Viễn ho nhẹ, nói: "Nói hươu nói vượn!"

Sau đó lại nói thêm một câu: "Ai lại giống ngươi? Thị thiếp nhiều đến bản thân ngươi còn đếm không xuể."

Phạm Thiếu Duẫn nhún vai, tiếp tục hạ xuống một quân cờ.

Tần Tu Viễn trầm ngâm một lại, lại lên tiếng: "Nhưng mà...người làm cách nào đều nhóm thị thiếp của ngươi đều thích ngươi?"

Phạm Thiếu Duẫn nhíu mày: "Chuyện này không phải rất đơn giản sao? Tướng mạo ta như vậy, chỉ cần đứng đó chẳng cần làm gì cả là được rồi."

Tần Tu Viễn lườm hắn một cái, ghét bỏ đến cực điểm.

Phạm Thiếu Duẫn hơi nhướng mày, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi...vẫn còn chưa bắt lấy được trái tim của phu nhân ngươi?"

Sắc mặt Tần Tu Viễn đỏ lên, giả vờ trấn định: "Ta chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, người làm gì mà kéo đến trên người ta rồi."

Phạm Thiếu Duẫn thấy Tần Tu Viễn như vậy thì càng thêm chắn chắn, nhưng hắn biết da mặt của tên này mỏng, liền nói: "Nam tử thường sẽ gặp phải vấn đề này...ta tốt xấu gì cũng lớn hơn người một tháng tuổi, ngươi gọi ta một tiếng ca, ta sẽ truyền thụ hết cốt lõi cho ngươi."

Tần Tu Viễn chỉ liếc hắn một cái mà không nói lời nào.

Phạm Thiếu Duẫn nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, nói: "Phu nhân của ngươi, dáng dấp thoạt nhìn rất xinh đẹp, tính tình chắc là cũng rất tốt phải không?"

Tần Tu Viễn nói: "Đó là chuyện đương nhiên!"

Phạm Thiếu Duẫn nhịn không cười thành tiếng, tiếp tục nói: "A Viễn ơi là A Viễn, nếu một nữ tử lúc nào cũng hiểu chuyện ở trước mặt ngươi, không ỷ lại vào ngươi, chứng tỏ nàng vẫn chưa hoàn toàn xem ngươi là người một nhà."

Tần Tu Viễn ngẩn ra, ngơ ngác quay đầu lại nhìn nàng. Lúc nào nàng cũng cư xử rất phải phép, ngay cả mẫu thân cũng thường xuyên khen nàng. Còn ỷ lại....

Hắn nghĩ đến chuyện lần đó ở Phủ học sĩ, nàng bị người ta bức tới cảnh ngươi chết ta sống vậy mà trước đó cũng không hé răng nói một lời. Nếu không phải lúc đó hắn tự mình đến một chuyến, e rằng nàng đã xảy ra chuyện cũng không biết chừng. Nhìn nàng có vẻ yếu đuối nhu nhược, nhưng rất nhiều chuyện nàng đều tự mình quyết định, rất ít khi dựa vào người khác.

Rốt cuộc là nàng không thích dựa dẫm vào người khác, hay là không thích dựa dẫm hắn?

Tâm tình Tần Tu Viễn có chút phức tạp, từ khi hắn ý thức được thái độ của bản thân đang dần dần chuyển biến, hắn luôn lo được lo mất.

Phạm Thiếu Dẫn lại nói: "Nếu đã không xem ngươi như người một nhà, vậy thì làm sao nói thích cho được?"

Tần Tu Viễn nhàn nhạt nói: "Nếu đã là hoàng thượng tứ hôn, lúc trước ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thích hay không thích."

Lúc ấy, chuyện quan trọng nhất trong lòng hắn chỉ có biên cương yên ổn, cả nhà bình an. Hắn thậm chí còn chưa bao giờ tự tính toán cho bản thân mình.

Phạm Thiếu Duẫn chăm chú nhìn hắn: "Vậy bây giờ người có thể ngẫm lại. Nếu đây chỉ là đối tượng chỉ hôn, ngươi không thích cũng không sao. Nhưng nếu có cơ hội đôi bên tâm đầu ý hợp, vì cái gì lại dừng bước mà không tiến về phía trước? Nếu ngươi đã có tâm, ta cũng sẽ dốc hết sức mà truyền thụ..."

Giọng của hắn vừa có trêu chọc, vừa có dụ dỗ.

Tần Tu Viễn ngước mắt nhìn hắn, mãi một lúc lâu mới miễn cưỡng phun ra một chữ: "Ca..."

"Phụt ha ha ha ha!". Hình tượng ôn nhu trước sau như một của Phạm Thiếu Duẫn vỡ tan tành, hắn cười to, thở hổn hển.

Tần Tu Viễn đỏ mặt, rống lên một tiếng: "Ngươi cười đủ rồi đó!"

Đường Nguyễn Nguyễn nghe thấy động tĩnh, tò mò nhìn về phía Tần Tu Viễn, tình cờ đối diện với khuôn mặt đỏ bừng của hắn, nàng nhoẻn miệng cười một cái.

Sắc mặt Tần Tu Viễn càng thêm đỏ, hắn chột dạ thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm Phạm Thiếu Duẫn.

Phạm Thiếu Duẫn bị hắn nhìn đến sởn gai óc, nói: "Được được, ta không cười nữa! Thật sự không cười nữa!"

Hắn thu lại ý cười, nghiệm giọng nói: "Muốn có được tâm của mỹ nhân ấy, quan trọng nhất chính là...da mặt phải dày."

Tần Tu Viễn nhíu mày nhìn hắn.

Phạm Thiếu Duẫn tiếp tục: "Người đừng có nghi ngờ, mười mỹ nhân thì hết chín người đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt rồi. Nữ nhân luôn muốn được dỗ dành, muốn được khen, muốn ngươi chủ động trêu chọc cho nàng cười, cho nàng vui vẻ, tự nhiên sẽ cảm thấy ngươi tốt thôi."

Tần Tu Viễn nhướng mày: "Ta không tin!"

Lúc này, Đường Nguyễn Nguyên mang theo một hộp đựng thức ăn đang chậm rãi đi tới. Nàng đặt hộp thức ăn lên cạnh bàn cờ của hai người, nói: "Đây là bánh dứa ta tự làm, ngọt mà không ngấy, rất thích hợp dùng lúc uống trà, các người nếm thử không?"TIỆM ĂN VẶT CỦA TƯỚNG QUÂN PHU NHÂN [MỸ THỰC] - CHƯƠNG 52

Tần Tu Viễn nhìn nàng rồi khẽ mỉm cười: "Đa tạ!"

Đường Nguyễn Nguyễn cũng nhoẻn miệng cười, không nói gì. Cuộc nói chuyện của hai người cứ như vậy mà kết thúc.

Phạm Thiếu Duẫn nhìn Tần Tu Viễn một cái, ho nhẹ. Tần Tu Viễn cũng ngước lên nhìn hắn, Phạm Thiếu Duẫn lại ném cho hắn một ánh mắt: Xem vi huynh làm mẫu đây!

Phạm Thiếu Duẫn tỏ vẻ kinh ngạc: "Đệ muội, đây là do muội làm sao?"

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: "Đúng vậy!"

Phạm Thiếu Duẫn nói: "Muội đường đường là thiên kim của Nội các thủ phụ, vậy mà còn tự mình động thủ làm thứ ăn! Thật sự là quá hiền tuệ, khiến cho Thiếu Duẫn bội phục!"

Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, vội vàng nói: "Thiếu Duẫn quá khen, chỉ làm vài món ăn vặt thôi, cũng không khó lắm."

Phạm Thiếu Duẫn vẫn giữ nguyên nụ cười, cầm một khối bánh thơm lên, hết nhìn chăm chú rồi lại ngửi ngửi, vẻ mặt rất thưởng thức: "Thơm quá!"

Tần Tu Viễn nhìn hắn, mí mắt hơi co giật.

Hắn từ từ đưa bánh thơm lên miệng, khẽ cắn một miếng. Vỏ bánh bên ngoài kết hợp với phần nhân dứa kết dính bên trong đi vào miệng. Vỏ bánh vừa vào trong liền biến thành vị bùi bùi, quyện với nhân dứa dịu ngọt khiến cho vị ngọt càng thêm riêng biệt và hấp dẫn.

Hắn chỉ định giả vờ khen ngợi Đường Nguyễn Nguyễn thôi, nhưng lúc này lại thật sự tán thưởng nàng!

"Đệ muội! Bánh dứa này ăn ngon quá! Ngọt mà không ngấy, rất tinh tế, quả thực là mỹ vị nhân gian. Trước đây ta chưa bao giờ ăn qua điểm tâm nào giống vậy!". Trên mặt hắn đầy ý cười, đôi mắt cũng sáng lên.

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, sau đó cũng cười rạng rỡ: "Đa tạ khích lệ, Thiếu Duẫn thích là được rồi, có thể uống thêm một ngụm trà, vị trà và vị thơm phối hợp với nhau rất nhuần nhuyễn."

Tần Tu Viễn có chút ngốc rồi, dường như Đường Nguyễn Nguyễn chưa bao giờ chủ động nói chuyện với hắn nhiều như vậy.

Phạm Thiếu Duẫn uống trà, nói: "Quả nhiên là kỳ diệu! Đệ muội thật thông tuệ, cách phối hợp này cũng nghĩ ra được!"

Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng cười mỉm: "Làm gì khoa trương như vậy..."

Phạm Thiếu Duẫn tiếp tục tâng bốc: "Nếu như muội muội nhà ta có một nửa bản lĩnh của muội chắc là mẫu thân và ta đều phải thắp nhang cảm tạ trời đất rồi!". Dứt lời, hắn lại cầm lấy một khối bánh dứa khác lên.

Đường Nguyễn Nguyễn đáp lại: "Nếu ta có một ca ca giống như Thiếu Duẫn cũng sẽ rất vui vẻ". Nàng nhận được lời khen, mỉm cười rất hiểu chuyện, sau đó trở về một bên tiếp tục đùa nghịch hộp thức ăn.

Nụ cười dịu dàng của nàng rơi vào tầm mắt của Tần Tu Viễn, hắn nghẹn họng nhìn trân trối, cảm thấy bản thân làm người quá thất bại. Chẳng lẽ hắn thật sự không biết cách nói chuyện như vậy sao? Vì sao chỉ nói một câu liền ngừng lại rồi?

Tần Tu Viễn nhìn Phạm Thiếu Duẫn, tâm tư của hắn có chút cảm giác bài xích như đang đối mặt với kẻ thù lớn, lại không khỏi cảm thấy ảo não vì bản thân không bắt được trọng điểm.

Phạm Thiếu Duẫn đảo mắt nhìn hắn một cái, cười ha ha, nói: "Sao? Có muốn tiếp tục học không? A Viễn đệ đệ..."