Lý Cẩm Trình chắp tay mà đứng, sắc mặt xanh mét. Hắn vẫn chưa đáp lại lễ nghĩa của Vương Nhiên, một đao đánh thẳng vào: “Vương đại nhân, chất tử của ta đâu?”
Hắn chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khí chất không giống tướng trấn thủ bình thường mà lại giống một văn nhân một thân trường bào. Hắn nhìn thấy Vương Nhiên uống rượu ở đây thì lại càng tức giận.
Vương Nhiên lại lạnh lùng cười, nói: “Lý đại nhân, ngài cũng không biết Lý công tử ở đâu, vậy làm sao ta biết?”
Lý Cẩm Trình nhìn thẳng vào Vương Nhiên, hắn nói: “Tiểu tử kia bị ta cẩn thận nhốt trong phủ, đã một thời gian dài không ra ngoài gây sự, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở phố ẩm thực phía Bắc thành? Nghe nói hắn còn làm người khác bị thương? Chẳng lẽ có người muốn phóng hoả vào thời điểm mấu chốt này của ta?”
Thời điểm mấu chốt này là gì thì tất cả họ đều không thể nói. Một núi khó dung hai hổ, từ khi Hoàng Đế nói muốn đề bạt một vị Chỉ huy sứ Ích Châu thì hai người liền nóng lòng muốn thử, chờ đợi cơ hội này có thể rơi vào tay mình. Sắc mặt Vương Nhiên cứng đờ, hắn liếc mắt nhìn Tần Tu Viễn một cái rồi nói với Lý Cẩm Trình: “Ngươi cũng không nên tùy ý vu khống ta.”
Lý Cẩm Trình lại hùng hổ bức người: “Vương đại nhân vừa có mỹ danh xả thân cứu người, mới qua mấy canh giờ đã truyền ra xa, đồng thời, thanh danh dung túng cho chất nhi ta làm bậy là truyền còn nhanh hơn… Nếu nói đằng sau chuyện này không có người thao túng, vậy thì ai tin? Vương đại nhân, ta và ngươi đều là người hiểu rõ chuyện này nhất, cần gì phải che đậy? Chức Chỉ huy sứ này, ngươi muốn tranh thì cứ tranh, nhưng không nên giữ chất tử ta không tha như vậy?”
Hắn gằn từng chữ từng chữ, chừng mực không nhượng bộ. Sắc mặt Vương Nhiên khó coi, hắn cũng lạnh lùng nói: “Ngươi chớ có hắt nước bẩn lên người ta!”
Hắn liếc mắt nhìn Tần Tu Viễn, lại nói với Lý Cẩm Trình: “Chất tử ngươi chẳng những hành hung trên phố, đồng bọn của hắn còn làm ta bị thương, món nợ này ta còn chưa tính với ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh một trận sao?”
Dứt lời, hắn dùng một tay kéo phần tay áo rộng ra cho Lý Cẩm Trình xem vết thương mới của mình. Lý Cẩm Trình căng mặt, cười lạnh nói: “Vương đại nhân… Tính toán thật tốt.”
Vương Nhiên không muốn dây dưa với hắn nữa nên nói: “Lý đại nhân có thời gian dây dưa không ngớt với ta ở đây, còn không bằng sớm trở về tìm Lý công tử đi! Ta vẫn còn khách quý ở đây, không tiễn!”
Lý Cẩm Trình trợn mắt nhìn Vương Nhiên, nhưng cũng không có chứng cớ chứng minh hắn bắt chất tử mình, lúc này hắn liếc mắt nhìn, đột nhiên thấy rõ Tần Tu Viễn đang ngồi một bên uống rượu. Lại nhìn trường kiếm trong tay hắn thì sắc mặt biến đổi. Lý Cẩm Trình ngạc nhiên: “Ngươi là…”
Tần Tu Viễn lập tức lên tiếng: “Lý đại nhân, ngưỡng mộ lâu rồi! Tại hạ… họ Tần.”
Sắc mặt hắn lãnh đạm, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lý Cẩm Trình, Lý Cẩm Trình nhất thời hơi giật mình, phản ứng lắp bắp nói: “Tần, Tần công tử đa lễ…”
Vương Nhiên lại nói: “Tối nay thiếu chút nữa Lý công tử đã làm Tần công tử cùng phu nhân bị thương, là bọn họ đại nhân đại lượng cho nên mới không truy cứu trách nhiệm của Lý công tử… Lý đại nhân lại tới cửa tìm chúng ta, thật sự là quá đáng!”
Hắn nói một cách chính trực, làm cho mọi người không thể tìm ra bất kỳ sơ hở nào.
Lý Cẩm Trình nghe vậy thì há mồm muốn biện bạch: “Tần, Tần công tử… Chuyện hôm nay…”
Tần Tu Viễn khoát tay áo, ngắt lời nói: “Chuyện của Lý công tử tối nay, bọn ta quả thật đã chứng kiến toàn bộ quá trình, là hắn đả thương người trước, vả lại lúc ở phố mỹ thực, hắn đã bỏ chạy.”
Tần Tu Viễn nói những lời này đồng nghĩa với việc biểu lộ lập trường đứng bên Vương Nhiên.
Vương Nhiên nghe xong, trên mặt có chút đắc ý.
Tần Tu Viễn lại nói: “Tối nay, Vương đại nhân vì chúng ta mới bị thương, việc này bởi vì chúng ta mà ra, nguyên nhân hậu quả cũng phải phân biệt rõ ràng. Như vậy đi, Lý đại nhân, ta cùng phu nhân theo người đi một chuyến, kể lại chi tiết chuyện đó một lần cho ngươi nghe, có lẽ cũng có lợi cho việc tìm được Lý công tử, như thế nào?”
Lý Cẩm Trình vội vàng nói: “Không không… Đây tất nhiên là lỗi của chất tử nhà ta, ta tìm được hắn tất nhiên phải trách phạt một trận, còn làm phiền Tần công tử cùng phu nhân vất vả một chuyến… Sợ là không cần thiết…”
Tần Tu Viễn hạ thấp giọng nói: “Đúng hay sai thì phải luận rõ ràng, ngươi nói xem?”
Đôi mắt phượng híp lại, vô cớ truyền ra một loại cảm giác áp bách. Lý Cẩm Trình sửng sốt, lập tức phụ họa nói: “Tần công tử… Nói có lý, vậy…” Hắn lại nói với Vương Nhiên: “Ta sẽ dẫn Tần công tử cùng phu nhân trở về hỏi chuyện.”
Vương Nhiên lại có chút sốt ruột, bèn nói: “Tần công tử còn chưa uống xong, đã phải vội vã rời đi sao?”
Vẻ mặt Tần Tu Viễn áy náy nói: “Tối nay Vương đại nhân đã giúp ta đỡ một mũi đao, tại hạ cảm kích vô cùng, tối nay được đàm đạo, tại hạ cũng vô cùng kính nể tính cách làm người của đại nhân. Nhưng việc này không nói rõ ràng thì tại hạ cũng không an tâm, đợi chuyện này qua đi, ta lại đến cửa bái phỏng.”
Một câu nói chân thành đa lễ, Vương Nhiên cũng không thể giữ hắn lại, đành không cam lòng tiễn Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn rời đi. Lý Cẩm Trình đi ở phía trước, Tần Tu Viễn dắt Đường Nguyễn Nguyễn không nhanh không chậm đi theo phía sau ra khỏi phủ đệ.
Tần Tu Viễn nhìn trước cửa có một chiếc xe ngựa, thấp giọng hỏi: “Đây chính là xe ngựa của ngươi sao?”
Lý Cẩm Trình vội vàng gật đầu: “Không sai… Nó là của ta.”
Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Vậy chúng ta lên xe nói chuyện.”
Lý Cẩm Trình vội vàng vén rèm, bảo Tần Tu Viễn cùng Đường Nguyễn Nguyễn lên xe. Xa phu đánh ngựa xuất phát, vó ngựa cất bước chạy ra phủ đệ của Vương Nhiên.
Ba người cùng ngồi trong xe ngựa nhỏ hẹp lại có vẻ càng thêm chật chội. Lý Cẩm Trình thấp thỏm bất an, đợi xe vững vàng một chút, hắn liền trực tiếp quỳ xuống, nói: “Mong tướng quân thứ tội! Chuyện chất nhi của hạ quan… Thực sự không phải là ý định của ta, ta không biết tại sao hắn đột nhiên chạy ra ngoài.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nàng không khỏi suy nghĩ Lý Cẩm Trình lại biết thân phận của bọn họ từ khi nào?
Sắc mặt Tần Tu Viễn lạnh lùng, nói: “Bản tướng quân biết không liên quan đến ngươi, ngươi cứ đứng lên trước đi. Chẳng qua ngươi không có cách nào quản lý thân nhân, còn để bọn họ thương tổn dân chúng, cũng là ngươi không phải.”
Lý Cẩm Trình liên tục gật đầu.
Tần Tu Viễn lại nói: “Bản tướng quân cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, như thế nào?”
Lý Cẩm Trình ngước mắt lên, vẻ mặt kích động nói: “Chỉ cần hạ quan có thể làm được việc gì, đều mặc cho tướng quân phân phó!”
Hắn vốn là thứ tử của thế gia đại tộc, chịu đựng nhiều năm như vậy, ở Ích Châu cẩn thận vun đắp, rốt cục thấy được hy vọng xuất đầu nhưng ở thời điểm mấu chốt thăng chức lại đắc tội đại tướng quân, còn phá vỡ thanh danh tốt đẹp từ trước tới nay, làm sao hắn không vội vã, không tức giận được đây?
Tần Tu Viễn nói: “Đến đầu ngõ phía trước thì ngươi trực tiếp xuống xe, lập tức đến Vân Lai khách điếm tìm thân tín Tần Trung của ta, nói cho hắn biết giờ dần ngày mai gặp mặt ở Phượng Giao dịch quán, đến lúc đó nếu chúng ta không tới… Vậy nói hắn tìm vài người tới chi viện chúng ta… Mặt khác, nghĩ biện pháp bắt được điểm yếu của Vương Nhiên.”
Lý Cẩm Trình nghe như hiểu như không, lập tức hỏi: “Vậy bây giờ tướng quân muốn đi đâu?”
Tần Tu Viễn kiên định nói: “Trực tiếp ra khỏi thành.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe không hiểu ra sao, đợi Lý Cẩm Trình xuống xe, nàng liền vội vàng hỏi: “Vì sao chúng ta đột nhiên rời đi?”
Tần Tu Viễn nhìn nàng, thấp giọng nói: “Cô nương ngốc, chúng ta có thể sẽ gặp phải phiền toái.”
Xe ngựa còn phi nước đại trên đường phụ ra khỏi thành, kinh động đến rèm cửa quán rượu ven đường cũng xào xạc rung chuyển.
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải Vương Nhiên có vấn đề không?”
Tần Tu Viễn gật gật đầu: “Không sai.”
Ánh mắt hắn híp lại: “Thật sự là một vở kịch hay… Chỉ sợ từ lúc Lý công tử xuất hiện đã do một tay hắn an bài, chính là vì lấy được hảo cảm của ta, để ta tiến cử hắn làm Chỉ huy sứ Ích Châu.”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Tại sao chàng lại biết được?”
Tần Tu Viễn nói: “Vốn dĩ ta cũng không chắc chắn, nhưng khi thấy trong võ trường sân viện đặt binh khí hạng nặng thì biết thân thủ của hắn hẳn là không tệ, một thân võ nghệ cao cường như vậy, sao lại để một tên côn đồ làm bị thương? Hơn nữa còn diễn ra trước mặt ta, đây không phải là quá trùng hợp sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn lặng yên lắng nghe.
Tần Tu Viễn lại nói: “Sau đó đến phủ, ta nói ta họ Tần mà hắn còn nói mình từng là binh lính dưới trướng Nhị ca, vậy chắc chắn hắn cũng biết bội kiếm của mấy người chúng ta đều có ấn ký riêng biệt của gia tộc. Vừa rồi Lý Cẩm Trình cũng nhìn thấy bội kiếm này mà nhận ra thân phận chúng ta, cho nên Vương Nhiên không có lý do mà không biết, vì thế chỉ có một khả năng…”
“Hắn rõ ràng biết ta là ai nhưng lại cố ý làm bộ như không quen biết, dùng khổ nhục kế để tranh thủ sự ủng hộ của ta.” Tần Tu Viễn thấp giọng nói.
Lông mày thanh tú của Đường Nguyễn Nguyễn nhíu lại, nói: “Chàng thận trọng như vậy… Chỉ là, nếu chàng cũng đã nhìn thấu cách làm của hắn như vậy, vì sao lại không vạch trần?”
Tần Tu Viễn nói: “Vạch trần, ta sợ hắn thẹn quá hóa giận, làm khó chúng ta. Bản thân ta cũng không sợ, nhưng vừa nghĩ đến nàng bị liên lụy thì chỉ có thể tiếp tục diễn trò với hắn, tìm cách thoát thân.”
Tần Tu Viễn cầm tay Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Còn có một điểm, sở dĩ phải ra khỏi thành… Bởi vì có thể hắn sẽ không để chúng ta sống sót ra khỏi đây.”
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra, hỏi lại: “Tại sao?”
Tần Tu Viễn nói: “Nàng có phát hiện tên binh lính đến trước Vương Nhiên rất quen mắt không?”
Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ lại một chút, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Chính là người lục soát đi bắt gian tế ở Xuân Mãn Lâu!”
Tần Tu Viễn nói: “Không sai. Vừa rồi sợ rằng hắn cũng nhận ra chúng ta… Ngày đó, trước khi đi Ba Nhật Đạt đã nói với ta, chuyện hắn đến Ích Châu vốn vô cùng cơ mật, sau đó thân tín đưa tin tức tới, nói Lục Vương tử đã biết, còn an bài nội ứng ở Ích Châu đến đuổi giết hắn, cho nên hắn mới một đường chạy trốn như vậy.”
“Hiện giờ xem ra, có thể Vương Nhiên này đã cấu kết với Lục Vương tử của Bắc Tề, nếu hắn chính là nội ứng của Lục Vương tử ở Ích Châu, vậy lúc trước rõ ràng hắn muốn bắt gian tế nhưng sau lưng lại thay Lục Vương tử trừ bỏ cái đinh trong mắt.”
Tần Tu Viễn bình tĩnh phân tích: “Nàng ngẫm lại mà xem, nếu hắn phát hiện ta cứu Tứ Vương tử Ba Nhật Đạt, vậy tất nhiên sẽ biết chuyện hắn cấu kết với Bắc Tề. Cứ như vậy, cho dù ta không ủng hộ hắn làm Chỉ huy sứ thì hắn cũng không thể bỏ qua cho chúng ta.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong cũng có chút rùng mình. Dù sao kiếp trước chưa xuyên qua là thời đại hoà bình, tình tiết ngươi chết ta sống này cách cuộc sống của người bình thường thật sự quá xa. Tần Tu Viễn nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, nói: “Chỉ mong hắn chưa kịp phản ứng, chúng ta càng đi càng xa càng tốt. Nếu thật sự đuổi theo, ta sẽ toàn lực bảo hộ nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn bình tĩnh nhìn hắn: “Ở bên chàng, ta không sợ.”
Trong lòng Tần Tu Viễn khẽ rung động, hắn đưa tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp của nàng….
Vương Nhiên luôn có chút bất an. Hắn đi tới đi lui trong chính sảnh, rượu và thức ăn đều đã lạnh, hắn cũng không có tâm tư ăn. Vương phu nhân an ủi: “Phu quân… Trận này, chàng đã lên kế hoạch từ lâu, không phải tất cả mọi chuyện tối nay đều dựa theo kế hoạch của chàng sao? Tại sao lại lo lắng như vậy?”
Vương Nhiên dừng bước, nói: “Phu nhân có điều không biết… Nửa đoạn đầu cũng không có vấn đề gì, nhưng từ sau khi tên họ Lý tới lại có chút cổ quái.”
Nhưng cổ quái ở đâu, hắn cũng không nói ra được.
Vương phu nhân dáp: “Tuy Tần tướng quân cùng Lý Cẩm Trình đi rồi, nhưng không phải hắn vẫn tràn đầy cảm kích đối với chàng sao? Còn gì cổ quái nữa chứ?”
Vương Nhiên hồ nghi nói: “Lý Cẩm Trình này tới quá sớm, hắn thôi một hồi nói mình bị hãm hại, bị giăng bẫy… Vì sao Tần tướng quân lại không hỏi một câu? Hắn thực sự tin ta sao?”
Vương phu nhân suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng có thể Tần tướng quân vào trước làm chủ, đã cảm thấy chàng là người tốt rồi?”
Vương Nhiên vẫn lo lắng.
Lúc này, hắn thấy tên binh lính bên cạnh muốn nói chuyện nhưng lại ngập ngừng dừng lại, vì thế hắn liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Quan binh có chút do dự, lại không dám không nói: “Vương đại nhân… Thuộc hạ, hình như thuộc hạ đã gặp qua vị Tần công tử vừa rồi.”
Vương Nhiên nghi hoặc hỏi: “Khi nào?”
Binh lính nói: “Ngày hôm trước truy bắt gian tế Bắc Tề, đến Xuân Mãn Lâu có một đôi nam nữ đang giao hoan. Đúng rồi, thoạt nhìn đã thấy đây là đại quan quý nhân, thuộc hạ… Chúng thuộc hạ chỉ kiểm tra cơ thể hắn, cũng không tìm kiếm cả gian phòng… Ai ngờ…”
Vương Nhiên lo lắng lên tiếng: “Ai ngờ cái gì? Nói nhanh đi!”
Binh lính hoảng sợ tiếp lời: “Ai ngờ lần thứ hai lục soát căn phòng này đã trống rỗng, dưới ván giường có vết máu rất đậm… Chúng thuộc hạ phỏng đoán rất có thể gian tế Bắc Tề đã ẩn náu trong căn phòng này trước đó… Nhưng có quan hệ gì với đôi nam nữ này hay không, thì không biết…”
Vương Nhiên ngây ngốc một lát rồi lập tức giận dữ quát lớn: “Tên hỗn đản này, sao giờ ngươi mới nói?”
Hắn trong nháy mắt, lập tức hô to: “Mau dẫn theo tất cả nhân thủ, toàn lực truy kích Tần Tu Viễn cho ta! Nhất định không thể để bọn họ còn sống ra khỏi thành Ích Châu!”
Vương phu nhân nghe được thì kinh hồn bạt vía, nàng ta ưỡn bụng lớn, vội vàng hỏi: “Phu quân, vì sao lại hạ độc thủ như vậy?”
Vương Nhiên lo lắng nhìn nàng một cái, nói: “Người này vô cùng thông minh, nếu như binh linh đã nhận ra hắn, vậy tất nhiên hắn cũng nhận ra binh lính… Ta e là hắn đã biết chuyện của ta và Bắc Tề! Nếu thả hổ về núi, chúng ta sẽ không còn đường sống.”
“Cái gì?” Vương phu nhân cả kinh, bỗng dưng ngồi xuống… Ngay sau đó, nàng nói một cách đau đớn: “A… Ta, bụng ta…”
Xe ngựa của Tần Tu Viễn khó khăn lắm mới ra khỏi thành, chạy vào rừng núi rậm rạp nhanh như chớp. Hai con ngựa mệt mỏi đến nỗi không thể bước tiếp, ngay cả phu xe cũng không thể vung roi. Tuy Đường Nguyễn Nguyễn mệt mỏi, nhưng một khắc cũng không dám ngủ. Tần Tu Viễn một tay ôm nàng, một tay đặt trên trường kiếm, tùy thời chuẩn bị ứng chiến. Đột nhiên, Tần Tu Viễn nghe thấy tựa hồ trong rừng rậm có tiếng lá cây xào xạc, phía sau cũng có tiếng vó ngựa chạy tới, càng ngày càng gần. Ánh mắt Tần Tu Viễn lạnh lùng, hắn thấp giọng: “Tới đây.”
Đường Nguyễn Nguyễn mở to hai mắt nhìn hắn, Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Ôm chặt ta.”
Đường Nguyễn Nguyễn không nói một lời, nghe lời ôm chặt eo hắn. Tần Tu Viễn ôm Đường Nguyễn Nguyễn, thừa dịp bóng đêm mà vén một góc rèm xe lên, im lặng nhảy xuống xe. Tay hắn che lên đầu nàng, dẫn nàng lăn xuống bãi cỏ mềm mại, Đường Nguyễn Nguyễn nhịn xuống không kinh hô ra tiếng, gắt gao ôm lấy Tần Tu Viễn, trong lòng vừa sợ hãi vừa khẩn trương. Hai người mới nhảy xuống xe không lâu đã nghe được tiếng vó ngựa như sấm chạy ngang qua bọn họ, đi thẳng tới xe ngựa.
“Được rồi, nàng còn không nỡ buông tay sao?” Tần Tu Viễn mỉm cười thấp giọng nói. Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng thả hắn ra, nói: “Bây giờ chúng ta làm sao?”
Tần Tu Viễn nói: “Chúng ta tìm một chỗ trốn trước, bọn họ phát hiện trong xe ngựa không có ai, nhất định sẽ trở về tìm chúng ta.”
Dứt lời, hắn dắt Đường Nguyễn Nguyễn, mò mẫm đi trong rừng rậm tăm tối.
Trong rừng rậm không có người ở, nhưng lại có rất nhiều bãi cỏ mềm mại cao vút, hai người cũng không biết đã đi bao lâu, Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Ta thật sự đi không nổi, chúng ta nghỉ một chút được không?”
Tần Tu Viễn nhìn bốn phía, thấy còn tương đối an toàn thì đáp ứng: “Được.”
Hai người cũng không dám châm lửa sưởi ấm, chỉ mong trước khi trời sáng Tần Trung có thể dẫn người đến tiếp ứng. Hai người dựa vào phía sau của bãi cỏ khô, mây đen dần dần tan đi, trăng sáng chiếu rọi lên gương mặt nhu hoà của Đường Nguyễn Nguyễn, nàng mỉm cười: “Chàng có đói bụng không?”
Tần Tu Viễn sửng sốt: “Nàng vừa nói xong, hình như đúng là có chút.”
Đường Nguyễn Nguyễn lấy ra một thứ từ trong túi tay áo, nhẹ nhàng xé lớp vỏ ngoài, sau đó không nói gì đã bỏ vào miệng Tần Tu Viễn.
Mới ngậm vị có hơi đắng nhưng lại lập tức tan ra, lại chuyển thành ngọt ngào bất ngờ không kịp đề phòng, lan đầy trong khoang miệng, thấm vào ruột gan. Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn híp lại, thần kinh căng thẳng dường như cũng thả lỏng một chút.
“Thứ gì đây?” Tần Tu Viễn rất thích hương vị này.
“Chocolate.” Bản thân Đường Nguyễn Nguyễn cũng ngậm một khối, chạy trốn cả đêm, dù sao cũng phải bổ sung chút thể lực. Tần Tu Viễn thấp giọng hỏi: “Có phải thứ này chỉ có thể cho người mình thích ăn không?”
Hắn vẫn nhớ rõ trước kia Minh Sương oán giận hắn, cho nên lần thứ hai được ăn Chocolate thì có chút kinh hỉ. Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt: “Đương nhiên không phải…”
Tần Tu Viễn bá đạo, hắn nhỏ giọng nói: “Mặc kệ, tóm lại nàng không thể cho người khác ăn thứ này nữa.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhếch khóe miệng: “Vậy phải xem biểu hiện của chàng thế nào.”
Tần Tu Viễn hơi cúi người, áp sát nàng: “Biểu hiện trước kia của ta không tốt sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn giật mình, lập tức nhớ tới hắn đang ám chỉ biểu hiện gì thì lại đỏ mặt.
“Ai nói chuyện đó!” Đường Nguyễn Nguyễn thẹn quá hóa giận.
Tần Tu Viễn nhướng mày: “Vậy nàng nói chuyện nào?”
“Chàng!” Đường Nguyễn Nguyễn tức giận muốn đánh hắn
“Suỵt…” Hắn che miệng Đường Nguyễn Nguyễn lại, dán vào tai nàng nói: “Trốn ở chỗ này đừng ra ngoài.”
Tần Tu Viễn cầm kiếm xông ra ngoài, lập tức có tiếng kêu giết xuất hiện, nghe qua số lượng không ít, Đường Nguyễn Nguyễn khẩn trương rụt lại một chỗ, không dám động đậy. Bóng kiếm của Tần Tu Viễn chớp nhoáng, kiếm khí theo từng động tác tung ra bốn phía, đám hắc y nhân vây quanh hắn, cũng không dám tới gần. Một hắc y nhân muốn đánh lén đã bị Tần Tu Viễn giơ kiếm ngăn cản, thật sự đánh hắc y nhân này bắn ra xa, sau đó lập tức xoay cổ tay đâm về phía một hắc y nhân khác, chiêu thức tàn nhẫn, làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Hắn bay lên cao, ở trên không trung cấp tốc xoay người đánh ra một vòng kiếm khí, nhắm thẳng vào mặt tên hắc y nhân, sau đó hóa giải nguy cơ sát thân.
Thân thủ của Tần Tu Viễn vô cùng nhanh nhẹn, trong lúc thu kiếm, hắc y nhân đã ngã xuống rầm rầm.
Thấy không thể đến gần hắn, vì thế bọn chúng liền phóng độc tiêu lên, trong bóng tối chỉ có thể phóng liều. Tần Tu Viễn lăn lộn ngăn cản, sau đó trở lại phía sau bãi cỏ.
Hắn kéo Đường Nguyễn Nguyễn lên: “Đi nhanh!”
Vương Nhiên mang theo mấy đoàn nhân mã cấp tốc đuổi theo, hắn vội vàng nói: “Đuổi theo cho ta! Đừng để họ chạy!”
Đường Nguyễn Nguyễn đi theo Tần Tu Viễn, một đường chạy thẳng lên núi, đám sát thủ đã chuẩn bị mà đến cho nên chặn hết mấy con đường lớn. Bởi vì không quen thuộc địa hình, Vương Nhiên lại đuổi theo quá tàn nhẫn nên hai người không cẩn thận chạy đến bên cạnh vách núi, nương theo ánh trăng mới phát hiện đến nơi này lại không thể lui. Vương Nhiên mang theo người xông lên, bọn họ từng bước một vây quanh hai người, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Tu Viễn, một chút cũng không dám sơ sẩy.
“Vương đại nhân, mới cáo từ được mấy canh giờ đã vội vàng đến thăm ta như vậy?” Tần Tu Viễn một tay ôm chặt Đường Nguyễn Nguyễn, một tay cầm kiếm chắn ở phía trước. Sắc mặt Vương Nhiên lạnh lùng, nói: “Tần đại tướng quân không từ mà biệt, làm ta tìm kiếm một phen… Tối nay thê tử của ta lâm bồn, ta cũng không thể ở bên nàng.”
Tần Tu Viễn mỉm cười: “Ta lại không biết mình quan trọng với Vương đại nhân như vậy.”
Hắn bất động thanh sắc dẫn Đường Nguyễn Nguyễn lui về phía sau một bước, mơ hồ nghe thấy có tiếng nước chảy xiết
Vương Nhiên lại đến gần nói: “Tần tướng quân, dù ngươi có chắp cánh cũng khó thoát, không bằng giơ tay chịu trói đi!”
Tần Tu Viễn bình tĩnh nói: “Vương đại nhân, nếu đã rơi vào tay ngươi, ta cũng không còn lời nào để nói. Nhưng ta có điều chưa rõ.”
Vương Nhiên trầm giọng nói: “Cứ nói, đừng ngại.”
Tần Tu Viễn nói: “Ta thấy Bắc thành ở Ích Châu này quản lý ngăn nắp ngăn nắp chỉnh tề, Vương đại nhân trong miệng dân chúng cũng rất có danh vọng, vả lại phu thê hòa thuận, lại sắp mừng chuyện nhi tử mới sinh… Rõ ràng có tương lai tốt đẹp như vậy, tại sao phải làm điều bất nhân bất nghĩa, thông địch phản quốc?”
Vương Nhiên lạnh lùng cười: “Hạng người trung nghĩa… Phần lớn không có kết cục tốt đẹp. ”
Dừng một chút, hắn lại nói: “Ví như Trấn Quốc Công và Hổ Khiếu tướng quân.”
Thần sắc Vương Nhiên khẽ động, nói: “Tần tướng quân, chuyện đã đến nước này, ta cũng không sợ mà nói cho ngươi biết. Năm đó Trấn Quốc Công cùng Hổ Khiếu tướng quân vốn có thể không chết.”
Tần Tu Viễn căng thẳng: “Kính xin Vương đại nhân nói cho ta biết trước khi chết, như vậy cũng có thể minh bạch.”
Vương Nhiên có một tia xúc động: “Tần tướng quân, ta cũng từng kính ngưỡng uy danh hiển hách của quân Tần gia, cho nên mới gia nhập Tần quân các ngươi dốc sức. Dù sao phủ Trấn Quốc tướng quân là trung dũng thế gia, nhiệt huyết nam nhi mà không gia nhập quân Tần gia làm vinh dự sao? Đáng tiếc ta có một thân đầy bản lĩnh, vậy mà không được trọng dụng.”
“Lúc chỉnh quân chuẩn bị giao chiến, ta lại được phái đi làm thân vệ cho Tả tướng, hộ tống hắn cùng mấy vị đại thần đi Bắc Tề Vương nghị hòa.” Vương Nhiên lẩm bẩm: “Lúc đó, lần đầu tiên ta thấy được sự hèn hạ chân chính là gì, thế nhưng lại có thể vì tư lợi của bản thân mà hãm hại trụ cột quốc gia, đẩy toàn bộ Đại Minh vào hiểm cảnh.”
Tần Tu Viễn cắn răng hỏi: “Rốt cuộc là ai?”
Tin tức này lại đồng nhất với lời nói của Ba Nhật Đạt, nhưng lúc ấy đi nghị hòa có Tả tướng làm chủ, còn có quan binh cùng sứ giả đi theo, rốt cuộc là ai đứng sau chủ mưu chuyện này? Hoặc là nói… Tất cả mọi người đều tham gia?
Vương Nhiên lại không muốn nói thêm chuyện này, hắn chỉ nói: “Ban đầu ta thấy những kẻ đê tiện kia mà vô cùng xấu hổ, nhưng sau đó, ta phát hiện mình đã sai lầm. Ta sùng kính Trấn Quốc Công trung nghĩa nhân hiếu, Hổ Khiếu tướng quân anh dũng thần võ, nhưng bọn họ ở trước mặt những người âm mưu quỷ quyệt đó, đều không chịu nổi một kích! Nếu ta tiếp tục giống như phụ thân và huynh trưởng ngươi, làm thần tử trung với hoàng quyền, cuối cùng cũng sẽ bị những kẻ hèn hạ đánh bại.”
Đôi mắt Vương Nhiên đỏ bừng, giống như đang thuyết phục ai đó: “Cho nên, trung thành, nghĩa khí, đều không quan trọng bằng thắng lợi, thắng lợi mới có thể đạt được hết thảy, còn nếu thua, cũng chỉ có một con đường chết.”
Vương Nhiên cũng từng một lòng nhiệt huyết, lòng tràn đầy ý chí báo quốc, nhưng khi nhìn thấy tấm gương trong lòng bị tàn sát thảm bại thì đối với tín niệm của mình sinh ra hoài nghi sâu sắc. Hắn đang đi trên một con đường, bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo lên một con đường khác, từ nay về sau chỉ có thể dọc theo quỹ tích hoàn toàn bất đồng mà đi tiếp, cho đến hôm nay, hắn đứng đối diện với tín ngưỡng trước kia, còn muốn đuổi cùng giết tận hết tất cả.
Vương Nhiên có chút buồn bã, Tần Tu Viễn lại nói: “Vương đại nhân, mạng của ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi hãy để phu nhân ta có một con đường sống không? Ta cũng có thể hứa với ngươi, nếu một ngày nào đó người của ta bắt được ngươi, chắc chắn sẽ không động đến thê nhi của ngươi. Thế nào?”
Đường Nguyễn Nguyễn gắt gao ôm lấy Tần Tu Viễn, nàng thấp giọng nói: “Chàng làm gì vậy? Ta muốn ở bên chàng!”
Vương Nhiên nheo mắt lại nói: “Tần tướng quân chết đến nơi còn muốn nói điều kiện với người khác, không cảm thấy có chút buồn cười sao? Tần phu nhân là thiên kim Đường Các Lão, nếu nàng tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài, vậy từ nay về sau sợ là phiền toái không ngừng… Vương mỗ không làm được.”
Tần Tu Viễn lạnh lùng: “Được rồi, ta muốn dặn dò phu nhân vài câu.”
Vương Nhiên nói: “Tần tướng quân cũng không nên vọng tưởng kéo dài thời gian nữa!”
Tần Tu Viễn không để ý tới hắn mà ôm lấy Đường Nguyễn Nguyễn vào trong ngực, thấp giọng thì thầm…