Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 77: Mì ăn liền



Đường Các Lão bị suy nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ. Quan trường của hắn chìm nổi mấy chục năm nhưng vẫn duy trì trung lập nên được Hoàng Đế tín nhiệm. Nhưng hôm nay, dường như hắn và phủ Trấn Quốc tướng quân bị trói lại một chỗ, thế cân bằng trong lòng không biết từ lúc nào đã nghiêng về phía bên này vài phần. Đường Các Lão có chút phiền não cho nên cũng không có tâm tư phạt Đường Doanh Doanh, hắn liền nói: “Việc này con phải giữ miệng kín như bưng, ngàn vạn lần không được nhắc tới nữa.” Dừng một chút, hắn lại dặn dò: “Nếu Tả tướng lại tìm con, con phải nói mình không đắc thủ, đã phụ ủy thác của hắn và cũng đừng để hắn biết rằng chúng ta đều biết chuyện này, con hiểu chưa?”

Lần này Đường Doanh Doanh cũng ghi nhớ, nàng ta liền đáp: “Vâng, phụ thân.”

Đường Các Lão cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn nói: “Con tự mình trở về rồi tìm đại phu đến xem vết thương trên mặt đi.”

Đường Doanh Doanh yên lặng gật đầu, tâm tình vẫn chưa khôi phục lại.

So với trừng phạt Đường Doanh Doanh thì điều quan trọng hơn bây là làm rõ mối liên hệ đằng sau những chuyện này.



Phủ Học sĩ bên này lo lắng không thôi, nhưng Trấn Quốc tướng quân phủ bên kia lại đang vô cùng vui mừng, náo nhiệt. Mặc dù Tần lão phu nhân không tiện ra mặt tiếp khách, nhưng nghe nói Xuân Nhật Yến tổ chức thành công thì cũng vui vẻ không thôi. Bà được Ngô ma ma dìu đến phòng bếp lớn để khen ngợi tất cả mọi người. Mọi người được ban thưởng nên đều vui vẻ không thôi, chỉ có Vương Vân Vọng vẫn một mình ở một bên và có chút lo lắng. Tần lão phu nhân hỏi: “Vân Vọng, con làm sao vậy?”

Vương Vân Vọng đáp: “Mẫu thân, vốn dĩ Thanh Hiên gửi thư cho con nói rằng hôm nay trở về tham dự yến tiệc, nhưng đã là buổi chiều rồi mà còn chưa về đến nhà! Con hơi lo lắng, Thanh Hiên sẽ không có chuyện gì xảy ra trên đường về, đúng không?”

Tần Tu Dao đứng ở một bên, nghe xong lời này liền an ủi: “Tẩu tẩu, thân thủ của Thanh Hiên không tệ, muội nghĩ chắc hẳn là không xảy ra chuyện gì đâu, nói không chừng là trên đường có việc nên trì hoãn chưa trở về kịp!”

Vương Vân Vọng vẫn có chút lo lắng: “Thanh Hiên vẫn chỉ là một hài tử…”

Tần lão phu nhân gật đầu, bà quan tâm nói: “Hay là cho người đi tìm…”

“Lão phu nhân!”

Quản gia Tần thúc đến báo: “Tiểu công tử Thanh Hiên đã trở về!”

Tần lão phu nhân cùng Vương Vân Vọng nhìn nhau cười, vui mừng khôn xiết. Tần thúc lại nói: “Tiểu công tử còn mang theo hai vị đồng môn, hiện giờ đang đi về phía Phi Hiên Các…”

Vương Vân Vọng kỳ quái nói: “Vì sao lại đi Phi Hiên Các?”

Ngày thường lúc Thanh Hiên trở về luôn phải đến thỉnh an Tần lão phu nhân cùng Vương Vân Vọng trước, hôm nay vì sao lại quên quy củ này?

Tần thúc cũng rối rắm không biết giải thích ra sao, liền nói: “Tiểu công tử Thanh Hiên nói, hai vị đồng học… Muốn đi Phi Hiên Các xem binh khí của tướng quân, sau khi đưa bọn họ qua sẽ lập tức tới thỉnh an lão phu nhân.”

Mọi người nghe xong cảm thấy có chút kỳ quái. Tần Tu Dao thấp giọng hỏi Vương Vân Vọng: “Tẩu tẩu… Không phải vì đồ ăn vặt của Tam tẩu chứ?”

Dường như các hài tử trong nhà đều đã coi Phi Hiên Các là điểm ăn uống thứ hai. Vương Vân Vọng có chút bất đắc dĩ, nói: “Mẫu thân, con đi xem một chút.”

Tần lão phu nhân hiểu rõ nhưng cũng không vạch trần, bà từ ái cười cười: “Trở về là tốt rồi, Thanh Hiên là một hài tử hiểu chuyện, dù đến muộn một chút cũng không sao.”



Phi Hiên Các.

Sau khi Đường Nguyễn Nguyễn tiễn Đường Doanh Doanh đi đã rất mệt mỏi, nàng ngủ trưa một lát mới đứng dậy. Từ lúc ăn sáng cho đến bây giờ, nàng chỉ ăn một miếng gà bó xôi nên lúc thức dậy cảm thấy hơi đói. Nàng gọi Thải Vi tới, nói: “Bây giờ là canh giờ nào rồi?”

Thải Vi nói: “Giờ Mùi, tiểu thư có muốn rời giường không?”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, cười nói: “Vừa đúng là thời điểm thích hợp để dùng trà chiều.”

Thải Vi hầu hạ Đường Nguyễn Nguyễn rời giường rửa mặt, đúng lúc hai người vừa định bước ra khỏi cửa phòng thì nghe thấy tiếng Thải Bình ở ngoài cửa nói: “Tiểu thư, tiểu công tử Thanh Hiên tới rồi!”

Đường Nguyễn Nguyễn lập tức nở nụ cười vui vẻ, nói: “Để hắn ngồi ở trong sân một lát, ta sẽ nhanh chóng ra ngay.”

Thải Bình lại nói: “Tiểu công tử Thanh Hiên còn mang theo hai vị đồng học đến, hiện giờ đều đã ở trong sân.”

Đường Nguyễn Nguyễn thu thập xong đi ra thì thấy trong sân có ba thiếu niên. Thanh Hiên mặc một bộ bạch y, dáng người của hắn tựa hồ lại cao hơn một chút, đai ngọc buộc tóc, có loại phong thái độc đáo của thiếu niên lang. Hắn thấy Đường Nguyễn Nguyễn đến thì lập tức khom người nói: “Bái kiến Tam Thẩm.”

Vương Hạo Tường ở phía sau cũng phản ứng lại, nói: “Bái kiến phu nhân tướng quân.”

Sau đó, hắn ho nhẹ một tiếng, thiếu niên đứng xa một chút kia tựa hồ mới ý thức tình thế không ổn nên sắc mặt hắn có chút mất tự nhiên, cũng theo lễ chắp tay nói: “Bái kiến tướng quân phu nhân.”

Ba thiếu niên đứng cao ngất đứng trong đình viện giống như ba cây đại thụ trưởng thành, làm cho người ta vừa nhìn đã sinh hy vọng.

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Các ngươi đều là đồng học của Thanh Hiên sao? Nếu đã đến phủ Trấn Quốc tướng quân thì cũng không cần câu nệ, cứ coi đây là nhà mình là được.”

Nàng ngước mắt lên, hơi đánh giá hai người kia, Vương Hạo Tường mặc một bộ y phục màu đỏ, đai lưng vàng màu đen bó lấy eo, dáng người của hắn so với Thanh Hiên lại còn cường tráng hơn, trên mặt hơi đen nhưng lại mang theo nụ cười rực rỡ như ngọn lửa nhỏ làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

Khi nhìn về phía một thiếu niên khác, nàng thấy hắn lại có chút bất đồng. Thiếu niên kia mặc cẩm bào đai ngọc, nhìn qua có vẻ mộc mạc nhưng bên hông lại có ngọc bội, người trong nghề vừa nhìn đã biết thứ đó có giá trị không nhỏ, hắn lớn lên vô cùng tuấn nhã, tuổi không lớn nhưng lại có khí độ cao quý xuất thế, làm cho người ta không thể khinh thường.

Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy hắn không giống những công tử nhà bình thường. Thanh Hiên nói: “Tam thẩm, hai vị này đều là bằng hữu của con, vị này là Vương Hạo Tường, là nhi tử của thái úy, vị này là…”

Thiếu niên mặc y phục cẩm sắc mỉm cười nói: “Ta là Vương Hạo Vũ, là đệ đệ của Hạo Tường.”

Thanh Hiên sửng sốt, hắn lập tức ho nhẹ một tiếng, cũng không nói gì nữa. Vương Hạo Tường kiên trì nói: “Đúng vậy… đó là đệ đệ của ta.”

Đường Nguyễn Nguyễn hơi mỉm cười, nàng nhanh chóng đổi đề tài, nói: “Các ngươi vừa từ Thái Học tới đây? không phải Thanh Hiên nói muốn trở về tham gia Xuân Nhật yến sao? Tại sao lại về trễ như vậy?”

Thanh Hiên lặng lẽ nhìn thoáng qua Vương Hạo Tường rồi nói: “Lão sư bảo chúng con chép sách, nên bất tri bất giác đã quá canh giờ.”

Vương Hạo Tường xấu hổ nói: “Phu nhân, trách ta, đều tại ta… Hôm qua ta trở về nhà nhưng lại quên làm bài tập trong lớp học… Họ bị ta liên lụy tới.”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, nói: “Các ngươi vừa mới chép xong đã vội quay về luôn sao? Có phải là chưa dùng bữa trưa hay không?”

Hai người kia còn chưa mở miệng đã nghe thấy thiếu niên tuấn nhã cười nhạt, nói: “Đã dùng một chút đồ ăn đơn giản.”

Vương Hạo Tường nhíu mày nhìn hắn: Hôm nay Thái Tử điện hạ xảy ra chuyện gì vậy? Vừa phải giả bộ thành đệ đệ của mình, lại nói dối đã dùng qua bữa, bọn họ vốn là tới ăn ké cơm, chẳng lẽ phải chịu đói đến tối sao?

Thái Tử nhìn đáp lại hắn một cái, Vương Hạo Tường lập tức phát ra oán khí, ngoan ngoãn nhìn trời. Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy ba hài tử này nhất định là không ăn cơm, nhưng lại ngại ngùng không dám nói. Nàng nói: “Nếu các ngươi không bận gì, thì buổi chiều ở lại đây chơi, ta sẽ làm một số điểm tâm để các ngươi nếm thử.”

Vương Hạo Tường vừa nghe thấy thì hai mắt phát ra ánh sáng không thể ức chế: “Vậy… vậy đa tạ phu nhân!”

Thái Tử liếc mắt nhìn hắn một cái, làm bộ như vậy thật sự là có chút mất mặt, nhớ tới thân phận hiện giờ của mình vẫn là đệ đệ của hắn, không khỏi có chút ghét bỏ. Hắn chắp tay nói: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh. Nghe Thanh Hiên nói trù nghệ của phu nhân rất giỏi, hôm nay may mắn được nếm thử thật là vinh hạnh.”

Đường Nguyễn Nguyễn khẽ nhếch môi, nghĩ thầm hài tử này đối nhân xử thế có vài phần già dặn.

Hàn huyên một vài câu, nàng quay vào bếp nhỏ. Vương Hạo Tường thấy Đường Nguyễn Nguyễn đi rồi thì thấp giọng nói: “Thái Tử điện hạ, vừa rồi ngươi dọa chết ta! Sao ngươi lại mạo danh đệ đệ của ta?”

Thái Tử liếc hắn một cái, nghịch ngợm cười nói: “Ngươi cảm thấy thế nào? Ca ca?”

Vương Hạo Tường chỉ cảm thấy da đầu có chút tê dại. Thanh Hiên có chút lo lắng, nói: “Thái Tử điện hạ, nếu Tam thúc ta trở về nhìn thấy người… Cũng không thể giấu được!”

Thanh Hiên sở dĩ không dám dẫn bọn họ đi đến chính sảnh là vì sợ Tần lão phu nhân nhận ra Thái Tử, khi Trấn Quốc Công còn sống bọn họ cũng thường xuyên vào trong cung. Thái Tử mỉm cười: “Yên tâm đi, Tam thúc ngươi biết cũng sẽ coi như không biết.”

Thanh Hiên thấy trong lời nói của hắn có ẩn ý nên cũng suy tư. Hôm nay vốn Thái Tử đã xuất cung với bọn hắn từ sáng sớm, nhưng lại tạm thời bị Hoàng thượng tra vấn bài học, Thanh Hiên và Vương Hạo Tường đành phải chờ hắn.

Ai ngờ lại kéo dài nửa ngày, từ trong cung chạy tới phủ Trấn Quốc tướng quân thì Xuân Nhật Yến đã kết thúc. Tuy rằng Thái Tử lương thiện hữu hảo, nhưng Thanh Hiên biết, Thái Tử kỳ thật là người có tâm tư kín đáo, hắn giỏi ẩn nhẫn cùng ứng biến, vì bảo trụ vị trí Thái Tử mà bản thân như đi trên băng mỏng. Bộ dáng suy nghĩ của Thanh Hiên rơi vào trong mắt Thái Tử, Thái Tử vươn tay rồi lắc lắc trước mắt hắn: “Ngươi làm sao vậy?”

Thanh Hiên lập tức hoàn hồn, nói: “Không sao, ta đang nghĩ chuyện Thái Tử điện hạ xuất cung… Sẽ không bị phát hiện, phải không?”

Thái Tử cười sảng khoái: “Phát hiện thì phát hiện, cùng lắm thì không làm Thái Tử nữa.”

Thanh Hiên sửng sốt, hắn nghiêm mặt nói: “Điện hạ, lời này không thể nói lung tung.”

Thái Tử thu ý cười, nhìn hắn: “Thanh Hiên.” Hắn tiếp tục nói: “Nếu ta không phải là Thái Tử, ngươi vẫn đối xử tốt với ta chứ?”

Thanh Hiên ngẩn ra, hắn không cần suy nghĩ đã nói: “Đương nhiên!”

Vương Hạo Tường cũng tiến lại gần, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta cũng vậy!”

Thái Tử cười cười, không nói nữa.

Đường Nguyễn Nguyễn đi vào bếp nhỏ, nàng thoáng nhìn mấy thiếu niên bên ngoài ngồi vây quanh nói chuyện phiếm, thầm nghĩ tuổi trẻ thật tốt. Đột nhiên nhớ tới trước kia ở trường học, những thiếu niên đó sau khi tan học cũng tụm năm tụm ba mà vây quanh cùng một chỗ chơi đùa vui vẻ. Khi đó mì ăn liền* vô cùng phổ biến, trong túi mì ăn liền nho nhỏ luôn ẩn chứa bất ngờ khác nhau, có thể làm cho nam hài tử lấy ra diễu võ dương oai*. Nàng đột nhiên nghĩ, chi bằng làm cho họ một bát mì đơn giản để ăn?

Lúc trước làm mì còn thừa một ít nguyên liệu hẳn là đủ dùng. Đầu tiên Đường Nguyễn Nguyễn nhóm lửa, đặt một nồi nước lên để đợi sôi, sau đó ở một bên nhớ lại cách làm mì ăn liền, một bên đi tìm gia vị. Lúc này Thải Vi đi vào bếp nhỏ, nói: “Tiểu thư, nô tỳ đến giúp người.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Không cần, tướng quân bên kia thế nào?”

Thải Vi nói: “Sau khi tiễn toàn bộ mọi người ở tiền sảnh đi thì tướng quân nói có việc, muốn cùng Nhị công tử đi ra ngoài một chuyến, lúc cơm chiều mới có thể trở về.”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nói: “Được.”

Thải Vi hỏi: “Tiểu thư, nước đã sôi! Người muốn nấu mì sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: “Ta muốn làm một chút mì ăn liền.”

Thải Vi có chút nghi hoặc: “Khô, giòn, mì?”

Rốt cuộc là mì gì mà vừa khô vừa giòn đây? Nàng không khỏi có chút nghi hoặc. Đường Nguyễn Nguyễn cho mì vào nồi, sợi mì này cán lên không tính là đều đặn, nhưng cũng khá mỏng, Đường Nguyễn Nguyễn nhịn không được hoài niệm máy làm mì hiện đại, mì ép ra vừa cân xứng vừa đẹp mắt, thoạt nhìn cực kỳ thoải mái!

Sau một thời gian, mì đã được nấu chín. Nàng vớt mì ra rồi thả vào nước lạnh, nhẹ nhàng đảo một vòng, hương vị mì như vậy sẽ càng thêm dẻo dai hơn. Ngay khi mì sắp chìm xuống thì nàng lập tức vớt mì ra, cho vào bát sau đó lại để ráo nước. Thải Vi đã pha trà trở về, nói: “Tiểu thư, đây chính là mì ăn liền sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn bật cười một tiếng, nói: “Còn chưa đâu! Bây giờ nhiều nhất cũng chỉ được gọi là “mì ướt mềm”!”

Thải Vi nghe xong cũng mím môi cười. Đường Nguyễn Nguyễn lấy ra bột thì là được chuẩn bị sẵn, rắc lên sợi mì đã nguội, sau đó thêm một ít muối và bột gia vị tự làm, dùng đũa khuấy gia vị và mì đều lên. Bột thì là màu nâu, một khi dính vào một ít mì dính nước liền tích cực dính lên.

Đường Nguyễn Nguyễn hết sức kiên nhẫn khuấy đũa, trộn đều chúng. Mãi cho đến khi hầu như tất cả bột thì là đều dính vào mỗi sợi mì thì nàng mới dừng lại. Thải Vi nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, vẻ mặt nàng tập trung, khóe miệng mang theo một nụ cười như có như không. Thải Vi mở miệng nói: “Tiểu thư, mỗi lần nhìn người làm thức ăn, đều có cảm giác hưởng thụ.”

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, mắt hạnh cong cong: “Ngươi nói sao?”

Thải Vi lộ ra vẻ mặt thoả mãn, nói: “Thoạt nhìn… Làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, tựa như trên thế giới này những cái khác đều không quan trọng, chỉ cần có mỹ thực thì đều có thể vui vẻ cả ngày.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười nói: “Nếu cuộc sống thực sự có thể đơn giản như vậy mà hạnh phúc, thì thật tốt biết bao.”

Thật ra chuyện hôm nay Đường Doanh Doanh cũng khiến nàng xúc động không ít, nếu một người bị dục vọng thao túng, rất có thể sẽ hoàn toàn thay đổi.

Thế giới này thật sự hỗn loạn, tốt hơn là ở trong bếp nhỏ của nàng rồi tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh.

Đường Nguyễn Nguyễn bật cười, sau đó nàng cho một chút dầu vào chảo. Đợi dầu nóng thì nàng cho mì đã nêm nếm tỉ mỉ trải ra trong chảo. Nồi dầu sôi lên không thôi, sau khi tiếp xúc với sợi mì trắng nõn, không khỏi hưng phấn đến rung động, Đường Nguyễn Nguyễn vô cùng cẩn thận, nàng cố gắng trải phẳng mì ra, một nồi mì thoạt nhìn có điểm giống một khối bánh.

Lửa để nấu mì ăn liền vô cùng khó nắm giữ, nếu lửa quá lớn thì rất dễ bị tan ra thành bột, nàng tỉ mỉ quan sát mì trong nồi, thỉnh thoảng đẩy chúng một cái để đảm bảo nhiệt độ được đồng đều hơn. Một lát sau, mì liền toả mát ra một mùi thơm ngát, Đường Nguyễn Nguyễn dùng đũa nhẹ nhàng chọc một cái, cảm giác mặt mì trong nồi kia cơ bản đã định hình, vì thế dùng đũa cùng xẻng lật vắt mì lại, tiếp tục chiên!

Mùi thơm trong phòng bếp nhỏ, không biết từ khi nào đã bay vào trong sân. Vương Hạo Tường vốn đang ở trong sân luyện võ, hắn quan sát binh khí của Tần Tu Viễn, vừa ngửi thấy mùi này liền lập tức chạy về, hỏi Thanh Hiên: “Đây là mùi gì vậy? Thật là thơm!”

Thanh Hiên lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết.”

Vương Hạo Tường có chút tò mò, nếu không phải bản thân hắn không quen biết phu nhân tướng quân này thì có lẽ hắn hận không thể nhảy vào bếp nhỏ nhìn một chút. Thái Tử điện hạ thì trầm ổn hơn nhiều, hắn thản nhiên uống một ngụm trà, nói: “Thanh Hiên, Tam thẩm ngươi thường xuyên làm đồ ăn vặt cho ngươi sao?”

Thanh Hiên cười nói: “Ta ít có cơ hội về nhà, nhưng Minh Hiên có phúc ănhơn ta một chút.”

Thái Tử hỏi: “Sao hôm nay không thấy Minh Hiên?”

Thanh Hiên nói: “Chỉ sợ lúc này còn bị mẫu thân nhốt trong phòng học, có khi trước bữa tối mới có thể ra ngoài.”

Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Thanh Hiên nghe được có tiếng bước chân ở phía cửa, vừa ngẩng đầu thì trên mặt đã lộ ra ý cười: “Mẫu thân!”

Vương Vân Vọng từ từ đi tới, vừa thấy Thanh Hiên liền giả bộ trách móc nói: “Quả nhiên con ở đây!”

Trong lòng nàng oán giận, Thanh Hiên vừa về cũng không biết đến thăm mình trước. Nhưng thấy vẻ mặt đầy ý cười của Thanh Hiên lại đè nén bất bình trong lòng. Thanh Hiên biết chuyện mẫu thân bị bệnh, tuy rằng hiện giờ đã khá hơn rất nhiều, nhưng vẫn cần người quan tâm và chiếu cố, hắn thừa dịp mẫu thân còn chưa nổi giận, liền vội vàng nói: “Mẫu thân, hôm nay người thật đẹp!”

Vương Vân Vọng sửng sốt, lập tức cười cười rồi nói: “Chỉ được cái giỏi nịnh.”

Thanh Hiên đáp: “Mẫu thân, con giới thiệu cho mẫu thân một chút…”

Hắn đưa hai vị thiếu niên đến trước mặt Vương Vân Vọng rồi nói: “Vị này là nhi tử của Vương thái úy, Vương Hạo Tường, vị này là đệ đệ của hắn…” Trong khoảng thời gian ngắn hắn đã quên việc Thái Tử bịa chuyện. Vẻ mặt Thái Tử trầm ổn nói: “Thỉnh an Tần phu nhân.”

Thanh Hiên thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự không muốn lừa gạt mẫu thân, nhưng lại không thể nói rõ ràng mọi chuyện. Vương Vân Vọng nhìn hai vị thiếu niên mà sửng sốt, lập tức nói: “Được rồi, ngày thường ở trong Thái Học đều nhờ các ngươi chiếu cố Thanh Hiên.”

Vương Hạo Tường nhếch miệng cười cười: “Phu nhân nói nặng lời rồi, đều là Thanh Hiên chiếu cố chúng ta, trước đây khi người làm điểm tâm cho Thanh Hiên, hắn cũng thường xuyên chia sẻ với chúng ta, chúng ta đều hâm mộ hắn có một người mẫu thân tốt!”

Vương Vân Vọng được khen ngợi như vậy, nhất thời quên mất trong lòng đang không vui, nàng cao hứng, nói: “Quá khen rồi… Nếu các ngươi thích ăn, vậy thì lần sau ta sẽ làm nhiều hơn một chút.”

Vương Hạo Tường nghe xong, ánh mắt trợn tròn kinh hỉ lên tiếng: “Thật tốt quá! Đa tạ phu nhân!”

Thái Tử ghét bỏ nhìn hắn một cái, thật sự không muốn cùng hắn làm huynh đệ, sợ mình cũng bị người ta coi là con mèo ham ăn. Mấy người đang tán gẫu, Đường Nguyễn Nguyễn lại bưng ra một cái khay lớn ra. Nàng cười tủm tỉm nói: “Đại tẩu đến thật đúng lúc, cùng nhau dùng chút đồ ăn đi.”

Vương Vân Vọng cười cười, nói: “Tất nhiên ta không thể bỏ qua tay nghề của muội.”

Dứt lời, nàng liền cùng bọn nhỏ ngồi xuống bàn tròn. Đường Nguyễn Nguyễn lấy hai cái đĩa trong khay ra, trên mỗi đĩa đều đặt một miếng lớn… mì sao?

Thái Tử tò mò nhìn hai cái cục mì lớn này, nhíu nhíu mày tựa hồ không biết làm thế nào để xuống tay. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn ra băn khoăn của hắn, liền nói: “Đồ ăn vặt hôm nay gọi là mì ăn liền, trước tiên phải chia nó ra.”

Đường Nguyễn Nguyễn cầm hai chiếc đũa rồi khéo léo chọc ở giữa cuộn mì một cái!

“Rắc rắc” một tiếng, bánh mì đã vỡ thành hai nửa. Mùi thơm của bột thì là theo sự phân chia của vắt mì bốc lên, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Thái Tử tỉ mỉ nhìn nhìn vắt mì vừa vỡ ra, mì này chiên lên giòn tan, mì uốn lượn vòng quanh, nhìn như không có quy tắc nào mà kết hợp lại với nhau lại tạo thành một cái bánh chắc chắn vững vàng, nhưng kỳ thật ở giữa có rất nhiều khoảng trống, Đường Nguyễn Nguyễn liền lợi dụng khoảng trống này, thoáng cái đã tách bánh ra. Hắn hứng thú nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, mà giờ phút này Vương Hạo Tường đã đặt tất cả sự chú ý đều trên mì ăn liền, cổ họng hắn nhẹ nhàng nuốt một ngụm, nói: “Cái này…Có thể ăn sao?”

Vừa nói ra, lại cảm thấy có chút không ổn mà ngại ngùng đỏ mặt. Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nàng vươn tay đưa cho hắn một miếng mì ăn liền, nói: “Ngươi nếm thử xem. Xem có phù hợp với khẩu vị của mình hay không.”

Vương Hạo Tường vừa mới thu liễm sự kích động trong nội tâm lại bị gợi ra, hắn cười xán lạn, nói: “Vậy thì ta không khách khí nữa!”

Thanh Hiên nói thầm một tiếng: “Ngươi thì khách khí lúc nào?”

Vương Hạo Tường cười hắc hắc, hắn nhanh chóng đưa mì ăn liền vào miệng. Hắn vội vàng cắn xuống một miếng lớn, mì ăn liền vừa thơm vừa giòn, kêu lên rộp rộp, thì là rắc vào cũng vô cùng vừa miệng, làm cho mì vốn nhạt nhẽo vô vị trở nên thơm ngon vô cùng, càng nhai càng có hương vị. Hắn ăn hết sức hăng hái, một miếng còn chưa ăn xong mà đã cắn thêm một miếng!

Ai ngờ một miếng này dùng khí lực quá lớn làm cho phần còn lại dứt khoát vỡ ra chia năm xẻ bảy! Hắn vội vàng lấy tay hứng lấy mì ăn liền suýt chút nữa rơi xuống, thầm nghĩ: May mà không rớt, bằng không thật đáng tiếc!

Thái Tử nhìn tướng ăn của hắn, thầm nghĩ cảm thán, lại nhịn xuống, hắn nói: “Kỳ thật bẻ ra ăn có thể sẽ tốt hơn.”

Dứt lời, ngón tay thon dài của hắn cầm lấy một khối mì ăn liền, sau đó theo kết cấu mì mà nhẹ nhàng tách một cái đã thuận lợi gỡ xuống một miếng nhỏ, sau đó tao nhã bỏ vào trong miệng. Vốn hắn còn cảm thấy tướng ăn của Vương Hạo Tường có chút khoa trương, nhưng ngay khi vừa vào miệng, hắn lập tức thay đổi chủ ý… Vắt mì này! Quả thực đã kinh vi thiên nhân*!

Mì vừa vào miệng có chút mặn và cay, vừa nhai mì đã giòn tan ra, lăn một cái trong khoang miệng, khuấy đảo trong miệng long trời lở đất, miệng đầy hương thơm. Hắn cảm thấy không thể tin mà nhìn vắt mì nhỏ trong tay, vì sao có thể làm ra loại mì đặc sắc như vậy?

Không nghĩ tới cũng đúng, bánh xèo, kẹo mút lúc trước mà hắn ăn được đều là xuất phát từ tay vị tướng quân phu nhân này, nàng có thể làm ra mỹ thực như vậy, cũng không kỳ quái. Hắn không khỏi đánh giá vị tướng quân phu nhân này, mặt mày nàng như họa, khí chất thanh nhã, cả người tản ra một loại khí tức ôn nhu ngọt ngào, làm cho người ta nhịn không được muốn thân cận.

Đường Nguyễn Nguyễn thấy Thái Tử ngơ ngác nhìn mình, liền nói: “Sao vậy? Có phải ngươi không thích ăn cái này không?”

Thái Tử thoáng cái thu liễm tinh thần, nói: “Không phải, mì rất ngon.”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Nếu ngon thì ăn nhiều một chút, bình thường các ngươi phải đọc nhiều sách, không dễ gì mới được nghỉ phép trở về, nên ăn chút mỹ thực để thư giãn một chút.”

Thái Tử sửng sốt. Lời này, rất quen thuộc.

….

Trước khi mẫu thân của hắn Ninh quý phi qua đời, hắn còn chưa được phong làm Thái Tử, cũng giống như một hài tử tầm thường đòi mẫu phi cho ăn mấy món vặt.

“Mẫu phi, mẫu phi! Hôm nay nhi tử viết chữ có đẹp không?”

Ninh quý phi có dung mạo tuyệt diễm, cười rộ lên như gió xuân thoảng qua: “Lang nhi hôm nay viết rất tốt, đọc sách cũng không dễ gì nên khi trở về thì thả lỏng một chút, mẫu phi tự tay làm bánh hoa tươi cho con ăn, rửa tay rồi đi ăn đi!”

Mẫn Thành Đế ngồi ở một bên, nhíu mày nói: “Nam nhi sao lại thích ăn vặt như vậy? Nếu như quá đắm chìm trong ăn uống chi dục thì sao có thể làm được đại sự?”

Ninh quý phi liếc hắn một cái, nói: “Ai nói thích ăn đồ ăn vặt là không thể làm đại sự?”

Mưu công công ở một bên nhìn sắc mặt Hoàng Đế, quả nhiên khắp thiên hạ chỉ có Ninh quý phi mới dám nói chuyện như vậy với Hoàng Đế. Ninh quý phi dịu dàng cười cười, ôm lấy Mẫn Thành Đế, nhẹ giọng hỏi: “Vậy thứ Hoàng thượng vừa uống là cái gì?”

Mẫn Thành Đế ho nhẹ một tiếng, nói: “Kim Phong Ngọc Lộ này sao có thể giống mấy thứ đó? Đây là trà, không phải điểm tâm… Lại nói, trẫm cũng không phải thường xuyên uống…”

Ninh quý phi nhướng mày làm nũng nói: “Nhưng thần thiếp cảm thấy đây là thứ thần thiếp vất vả làm chứ không phải trà bình thường!”

Mẫn Thành Đế vừa thấy bộ dáng ngây thơ này của nàng thì cảm thấy đáng yêu đến cực điểm, hắn nói: “Được rồi! Ninh nhi nói được là được!”

Ninh quý phi rốt cục cũng hài lòng cười cười.

Ngày ấy hắn vẫn còn là Hoàng tử Mẫn Nguyên Lang, vẻ mặt cười ngây ngô nhìn phụ hoàng cùng mẫu phi, trong tay cầm bánh hoa tươi, miệng đầy bột bánh mà ăn rất vui vẻ. Nhưng từ khi mẫu phi qua đời, hắn được sắc phong làm Thái Tử thì luôn phải đứng ở đầu sóng ngọn gió, sau khi dời đến Đông Cung sống một mình, giữa hắn và Mẫn Thành Đế đã không còn thân mật ở chung như trước nữa…. Hốc mắt Thái Tử đỏ ửng lên. Thanh Hiên chú ý tới biến hóa của Thái Tử, hắn nói: “Sao vậy?”

*干脆面Mì ăn liền hay ramen ăn liền, còn gọi là mì tôm, là một sản phẩm ngũ cốc ăn liền, dạng khô, được đóng gói cùng gói bột xúp, dầu gia vị, nguyên liệu sấy khô, …Gia vị thường được đóng thành từng gói riêng hoặc được rót sẵn chung với vắt mì. Khi ăn chỉ cần chế nước sôi vào hoặc có thể ăn luôn.

Ở đây chữ “干” và”脆” là khô và giòn nên Thải Vi đã hiểu nhầm ý của Đường Nguyễn Nguyễn là làm mì khô giòn, nàng chưa từng nghe thấy tên mì ăn liền.

*Diễu võ dương oai: Phô trương sức mạnh, uy thế để khoe khoang hoặc đe doạ đối phương.

*Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.