Sắc mặt Đường Doanh Doanh biến hoá rõ rệt, hai gò má trắng nõn đột nhiên đỏ lên, nàng vội vàng phủ nhận: “Ta làm gì có?”
Nàng vội vàng bổ sung một câu: “Tỷ đừng nói bậy… Không có gì hết.”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn nàng một cái, khí định thần nhàn mà nói: “Muội không nhận thì ta cũng không có biện pháp…”
Khóe miệng Đường Doanh Doanh khẽ giật giật, nàng ta nói không nên lời. Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: “Thuốc và thức ăn đều đặt ở đây, muội hãy tự mình xem đi, ta đi trước…”
Đường Doanh Doanh giật giật môi, cuối cùng cũng không nói ra lời nào. Đợi Đường Nguyễn Nguyễn trở lại chính điện thì phát hiện Tần Tu Viễn và Lưu Thư Nhiễm đang ngồi ở một bên bàn đá uống trà. Mắt phượng của Tần Tu Viễn khẽ nhướng lên, liếc mắt nhìn Lưu Thư Nhiễm một cái. Hắn nói: “Lưu công tử nói với bản tướng quân những lời này, không cảm thấy giao thiển ngôn thâm* sao.”
Lưu Thư Nhiễm lạnh nhạt cười, nói: “Trước kia mặc dù ta không biết tướng quân nhưng mọi người xung quanh ta đều biết ngài, dân chúng cũng biết ngài như thế nào, ta tin tưởng cách làm người của tướng quân.”
Tần Tu Viễn lạnh lùng nói: “Ngươi còn là người xảo ngôn lệnh sắc*.”
Lưu Thư Nhiễm nói: “Tướng quân không tin ta cũng không sao, ta sẽ tự đưa ra thành ý của mình.”
Tần Tu Viễn cười như không cười: “Vậy bản tướng quân sẽ chờ xem.”
Khi Đường Nguyễn Nguyễn tới, hắn quay mặt lại, ôn hòa cười: “Tần phu nhân, đồ đã đưa cho Doanh Doanh rồi sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn hắn thấy có vẻ kỳ quái, nàng nói: “Đã giao cho muội ấy rồi, về phần muội ấy có dùng hay không thì ta không biết.”
Lưu Thư Nhiễm lộ vẻ vui mừng: “Đa tạ! Đa tạ!”
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Lưu Thư Nhiễm, ta muốn biết tại sao ngươi lại đối xử với Doanh Doanh tốt như vậy?”
Lưu Thư Nhiễm dường như không nghĩ tới nàng lại hỏi câu này, hắn nhất thời sửng sốt: “Nàng… Vì nàng đáng được nhận.”
……
Trên xe ngựa trở về, Đường Nguyễn Nguyễn vẫn ngồi lặng lẽ không nói câu gì. Tần Tu Viễn yên lặng nhìn nàng rồi hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng đáp: “Thiếp đang nghĩ Lưu Thư Nhiễm…”
Sắc mặt Tần Tu Viễn khẽ biến: “Cái gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn phục hồi tinh thần lại, nàng nhìn hắn một cái, đột nhiên cười ra tiếng: “Thiếp không có ý đó!” Nàng vội vàng tiếp: “Chàng, đúng là bình giấm!”
Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, hắn nói: “Ta cũng chưa nói gì…”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, nàng lại nói: “Thiếp đang suy nghĩ về Lưu Thư Nhiễm và Doanh Doanh.”
Nàng nhìn về phía Tần Tu Viễn: “Chàng thử nói xem, có phải Lưu Thư Nhiễm thích muội ấy không?”
Tần Tu Viễn cười cười: “Đúng vậy.”
Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên nhìn hắn: “Làm sao chàng biết? Đây là lần đầu tiên chàng và hắn gặp nhau, phải không?”
Tần Tu Viễn nói: “Ánh mắt nam nhân khi thích một nữ nhân, không thể nào giấu được.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn hắn, thấy hắn cũng dõi ánh mắt sáng như sao mà nhìn mình thì không khỏi có chút đỏ mặt, Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Nói chuyện đứng đắn với chàng…”
Tần Tu Viễn cười một tiếng, hắn ôm lấy vòng eo nàng rồi thì thầm bên tai: “Thật ra, là chính hắn nói với ta.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, hỏi: “Hắn nói gì với chàng vậy?”
Tần Tu Viễn ôn hòa nhìn nàng: “Hắn nói, nguyện ý giúp ta một tay nhưng hắn có một điều kiện.”
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Điều kiện đó là gì vậy?”
Tần Tu Viễn mỉm cười: “Hắn muốn thành thân với Đường Doanh Doanh.”
Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc: “Sao?”
Tần Tu Viễn nói: “Cái này có gì phải kinh ngạc chứ?” Hắn lại tiếp tục, “Ta nghĩ hắn còn tốt hơn nhiều so với ca ca của mình, dũng cảm và mưu đồ.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày: “Vậy chàng có đáp ứng không?”
Tần Tu Viễn nói: “Nàng nói xem.”
Nếu hắn thật sự có năng lực và cũng có thành ý thì tất nhiên sẽ cho Tần Tu Viễn thấy được. Lưu Thư Nhiễm muốn thành thân với Đường Doanh Doanh mà đến tìm Đường Các Lão thì chắc chắn sẽ không thể thực hiện được. Bởi vì Đường Các Lão đã cùng Trấn Quốc tướng quân phủ kết thân, nếu lại cùng Tể tướng phủ kết thân thì chỉ sợ đều bị mất lòng hai bên, cho nên tất nhiên Đường Các Lão sẽ không đồng ý. Thế nhưng, đối với Tả tướng mà nói thì lại vô cùng coi trọng trợ lực như Đường Các Lão. Vì thế hắn hỏi: “Nguyễn Nguyễn, vì sao Lưu Thư Nhiễm muốn cưới Đường Doanh Doanh, nhưng không đi cầu xin phụ thân nàng mà lại muốn tìm chúng ta?”
Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút rồi nói: “Quan hệ giữa Lưu Thư Nhiễm và cha hắn vô cùng xa cách, mẫu thân hắn… Vì Tả tướng mà chết.”
Tần Tu Viễn khẽ nhíu mày: “Còn có chuyện này sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nàng nói: “Đó là chuyện khi thiếp còn nhỏ, thiếp cũng không nhớ rõ lắm. Nàng tiếp tục: “Tóm lại, có lẽ mẫu thân của hắn đã xúc phạm đến Tả tướng nên sau đó đã bị giam giữ, nhưng ai biết được, một ngày sau bà ấy lại treo cổ tự vẫn.”
Tần Tu Viễn đăm chiêu, hắn nói: “Vậy Lưu Thư Nhiễm đối với phụ thân của hắn có thái độ như thế nào?”
Đường Nguyễn Nguyễn cố gắng hồi tưởng lại, nàng đáp: “Cái này… Thiếp cũng không rõ lắm, Lưu Thư Nhiễm này đối với ai dường như cũng cung kính hữu lễ, một bước đều vô cùng cẩn thận nhưng ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì đây?”
Tần Tu Viễn nghe xong nhất thời trầm mặc, hắn lại nói: “Cũng đúng.”
Dứt lời, ánh mắt hắn liếc tới bên cạnh Đường Nguyễn Nguyễn, nơi có một tờ giấy…
“Cái gì đây?” Tần Tu Viễn chỉ về phía sau nàng. Đường Nguyễn Nguyễn vừa nhìn thì vội vàng nhặt lên, nói: “Đây là phương thuốc mẫu thân thiếp đưa.”
Sắc mặt Tần Tu Viễn vô cùng lo lắng quan tâm: “Phương thuốc gì vậy? Nàng cảm thấy không khỏe sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu, nói: “Thiếp rất tốt, thiếp cũng không biết đây là phương thuốc gì.”
Sau đó nàng từ từ mở phương thuốc trong tay của mình ra…
Mới nhìn thấy mấy chữ phía trước, nàng đã sợ tới mức cuống quýt gấp gọn phương thuốc này lại!
Tần Tu Viễn nhìn vẻ mặt quái dị của nàng, hắn hỏi: “Trên đó viết gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn lắp bắp: “Không, không sao! Không cần nhìn, đều là mánh khoé lừa gạt trên giang hồ…”
Tần Tu Viễn càng thêm hứng thú: “Thật sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn ra vẻ trấn định: “Ừm…”
Tần Tu Viễn nghiêm trang gật gật đầu. Sau đó, hắn đưa tay đoạt lấy phương thuốc trong tay Đường Nguyễn Nguyễn!
Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh, hô lên: “A Viễn!” Nàng vội vã nói: “Chàng! Chàng mau trả lại cho thiếp!”
Tần Tu Viễn làm sao chịu nghe lời nàng? Một tay hắn ôm lấy nàng, còn tay kia dễ dàng trải phẳng giấy ra… Đập vào mắt, chính là bốn chữ to:
“Bí kíp cầu con.”
Tần Tu Viễn sửng sốt, hắn lập tức cười ra tiếng. Quay đầu nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn thì thấy mặt nàng đỏ bừng, vẻ mặt giận dữ nhìn hắn. Ý cười của hắn lại càng sâu hơn, sau đó đưa phương thuốc cho nàng, lại đưa tay ôm lấy thê tử vào lòng, hắn nói: “Nàng cứ cất giữ cẩn thận, chớ phụ tâm ý của nhạc mẫu… Thế nhưng, ta e là không cần dùng đến.”
Đường Nguyễn Nguyễn không cần suy nghĩ đã hỏi: “Tại sao?”
Nhưng lập tức lại cảm thấy hình như mình không nên cùng hắn thảo luận đề tài này. Tần Tu Viễn càng cười càng lớn hơn: “Không cần thứ này, nàng cũng có thể mang thai.”
Hắn nỉ non như vậy khiến Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, liếc hắn một cái, nàng không nói lời nào. Tần Tu Viễn tiến lại gần, thấp giọng nói: “Ta vẫn đang chờ nàng.”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn mềm nhũn, nàng thấp giọng đáp: “Thiếp biết…”
Tần Tu Viễn ôn nhu: “Ta không ép nàng nhưng nàng cũng đừng để ta chờ quá lâu, được không…”
Đường Nguyễn Nguyễn cúi đầu, vụng trộm ôn nhu cười cười, nàng đáp một tiếng khó có thể nghe thấy: “Ừm”
….
Trong phủ Tả tướng, cây cối xanh tốt rậm rạp. Đại thụ được chiếu sáng bởi ánh nắng mặt trời, tạo ra một dãy bóng dày đặc trên đường chính. Lưu Thư Nhiễm vừa mới trở về, hắn theo bóng râm đi về phía viện tử của mình, ánh sáng cùng bóng râm chiếu trên người hắn, một nửa sáng chói, một nửa tối tăm. Trên mặt hắn không chút thay đổi đi về phía trước, vừa ngước lên đã nhìn thấy Lưu Thư Mặc mặc một thân quan phục, vội vàng đi ra ngoài.
“Đại ca.” Hắn theo lễ chắp tay. Lưu Thư Mặc gật gật đầu, thuận miệng hỏi: “Ngươi đi đâu về?”
Lưu Thư Nhiễm mỉm cười, đáp: “Phủ Học sĩ.”
Lưu Thư Mặc hơi nhíu mày: “Phủ Học sĩ?”
Lưu Thư Nhiễm thản nhiên nói: “Doanh Doanh bị thương, đệ đi thăm nàng.”
Lưu Thư Mặc có chút kinh ngạc, nói: “Nàng làm sao vậy?”
Lưu Thư Nhiễm lại nói: “Huynh trưởng tự mình đến thăm, không phải là sẽ biết sao?”
Lưu Thư Mặc suy nghĩ một chút rồi nói: “Thôi.”
Lưu Thư Nhiễm liếc hắn một cái: “Huynh trưởng, vì sao lại vô tình với Doanh Doanh như vậy?”
Lưu Thư Nhiễm và Lưu Thư Mặc cũng không phải cùng một mẫu thân sinh ra nhưng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vẫn là huynh đệ cung kính, chưa nói đến tình cảm tốt bấy lâu nay, mà hai người họ cũng chưa bao giờ xảy ra xung đột. Lưu Thư Mặc nhìn về phía hắn rồi nói: “Ta đối với Doanh Doanh không có gì cả.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung,”Vì thế nên ta không muốn cho nàng hy vọng.”
Tâm tình Lưu Thư Nhiễm vô cùng phức tạp, hắn nghe xong lời này, vừa có chút may mắn, lại có chút bất bình vì Đường Doanh Doanh. Lưu Thư Nhiễm nói: “Nàng không tốt ở chỗ nào? Thậm chí huynh còn không cho nàng một cơ hội?”
Lưu Thư Mặc chăm chú nhìn đệ đệ, hắn nói: “Vậy nàng cho đệ cơ hội sao?”
Lưu Thư Nhiễm sửng sốt, nhìn về phía nơi khác rồi đáp: “Đệ không biết huynh trưởng đang nói cái gì.”
Lưu Thư Mặc thở dài: “Thư Nhiễm, đệ là đệ đệ của ta, chẳng lẽ ta nhìn không ra tâm ý của đệ hay sao?” Dừng một chút, hắn lại nói: “Nếu đệ thật sự thích nàng thì hãy cố gắng tranh thủ ở bên nàng… Đừng giống như ta, mất đi mới hối hận không kịp.”
Mỗi lần Lưu Thư Mặc nghĩ đến Đường Nguyễn Nguyễn, nhớ đến tình cảnh sau khi thành hôn nàng nhìn thấy mình đều bày ra thần sắc lạnh lùng thì trong lòng lạnh lẽo. Hắn vô cùng hối hận vì lúc trước mình không có cách nào để giữ nàng lại, nàng nhất định là hận mình vô dụng, cho nên mới đối xử với hắn như người xa lạ. Lưu Thư Nhiễm biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nên nói: “Huynh trưởng, dù sao Nguyễn Nguyễn cũng đã gả đi, làm nữ nhân của người khác, đệ thấy Tần Tu Viễn đối đãi với nàng cũng không tệ…”
“Đệ thì biết gì?” Lưu Thư Mặc đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Nguyễn Nguyễn tính tình ôn hòa, dễ dàng mặc cho người ta bắt nạt, mà Tần Tu Viễn luôn trở mặt với Lưu phủ chúng ta, vị hôn thê của ta lại trở thành phu nhân của hắn, như thế làm sao hắn có thể đối xử tốt với Nguyễn Nguyễn đây?”
Lưu Thư Nhiễm khẽ thở dài một hơi, hắn nói: “Huynh trưởng, tất cả mọi chuyện đều đã qua, nhớ nhung nhiều hơn nữa cũng vô dụng.”
Sắc mặt Lưu Thư Mặc nặng nề, hắn nói: “Thôi, không nói chuyện những chuyện này nữa. Lần trước đệ không tham gia khoa cử mùa xuân của Đại Minh, đã làm chậm trễ không ít thời gian rồi, nửa năm sau đến kì thi thì đệ chớ có trì hoãn nữa, Doanh Doanh cũng là một cô nương tâm cao khí ngạo, nếu đệ đạt được công danh, nói không chừng cũng sẽ dễ dàng hơn một chút…”
Sau khi tiễn Lưu Thư Mặc đi, Lưu Thư Nhiễm chắp hai tay sau lưng, hắn yên lặng đi về phía trước. Hạ nhân bên người hắn là Lưu Bạch cũng đi theo bên cạnh, nói: “Công tử, tiểu nhân cảm thấy đại công tử nói đúng, nếu người đạt được công danh thì nói không chừng Đường tiểu thư sẽ chấp nhận người…”
Lưu Thư Nhiễm liếc hắn một cái: “Chẳng lẽ ta không biết điều này?”
Lưu Bạch ngây ngô cười một tiếng, hắn nói: “Công tử thông tuệ, tất nhiên không cần người bên ngoài nói nhiều, thế nhưng tiểu nhân có một chuyện không rõ.”
Lưu Thư Nhiễm kiên nhẫn cực kỳ: “Nói.”
Lưu Bạch tiếp lời: “Lần trước dự thi kì thi mùa xuân của Đại Minh, rõ ràng công tử không bị bệnh, vậy vì sao lại không đi thi?”
Lưu Thư Nhiễm cười cười, hắn nói: “Bởi vì thi tốt hay không tốt đối với ta đều không được, cho nên thà rằng không đi.”
Lưu Bạch lời nói này làm cho choáng váng, hắn đáp: “Tiểu nhân vẫn không rõ… Tài học của công tử không dưới Đại công tử, vì sao lại không đi?”
Lưu Thư Nhiễm cười: “Nếu ta thi tốt, vượt mặt huynh trưởng thì phụ thân sẽ mất hứng.”
Lưu Thư Mặc là trưởng tử của Lưu Thực, là hài tử do thê tử kết tóc với hắn sinh ra, trong lòng Lưu Thực vẫn tương đối thiên vị Lưu Thư Mặc.
“Mà nếu ta thi không tốt thì càng không bằng hắn.” Hắn tự giễu cười cười, rồi nói: “Hơn nữa nếu chúng ta cùng đỗ đạt, lúc Lại Bộ an bài chức quan cũng sẽ ưu tiên thân phận trưởng tử của hắn nhiều hơn, tất nhiên phải cố gắng hết sức nịnh bợ nên không nhất định sẽ dành chức quan tốt gì lại cho ta.”
Lưu Bạch bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Thì ra là như thế!” Vẻ mặt hắn bội phục: “Công tử anh minh!”
Lưu Thư Nhiễm cười cười, không nói gì nữa. Nhìn qua bộ dáng hắn vô cùng quy củ, không tranh không đoạt, nhưng trong lòng hắn lại rõ ràng hơn ai hết, thân là thứ xuất, nếu muốn làm đại sự thì cần phải từng bước thận trọng….
……
Ban đêm yên tĩnh.
Tần Tu Viễn ở một mình trong thư phòng suy tư lời Đường Các Lão nói hôm nay.
Hôm nay khi Đường Nguyễn Nguyễn cùng Đường phu nhân tâm sự hàn thuyên, Đường Các Lão lại đưa hắn đến thư phòng bàn bạc một phen….
…“Hiền tế, cáo từ ở phủ tướng quân đến này cũng được một thời gian rồi.” Đường Các Lão do dự mở miệng, hắn nói: “Vốn tưởng rằng ngươi sẽ nổi giận mà đến tìm lão phu nhưng không nghĩ tới, ngươi bình tĩnh đến mức như vậy.”
Tần Tu Viễn mỉm cười, hắn nói: “Nhạc phụ đại nhân đã quá khen.”
Sắc mặt Đường Các Lão trầm ổn: “Chuyện của Doanh Doanh… Chắc là ngươi đã biết.”
Tần Tu Viễn không tiếng động gật đầu, hắn chờ Đường Các Lão nói tiếp.
Đường Các Lão trịnh trọng: “Việc này là phủ Học sĩ ta tạ lỗi với ngươi, cũng may chưa gây ra sai lầm lớn…”
Hắn vừa tạ lỗi, một mặt quan sát phản ứng của Tần Tu Viễn, xác nhận hắn không cố ý lấy chuyện Đường Doanh Doanh để ràng buộc thì mới tiếp tục nói: “Doanh Doanh tuổi trẻ chưa hiểu chuyện, cũng vì bị người khác lợi dụng.”
Tần Tu Viễn bưng chén trà lên, thản nhiên nói: “Nhạc phụ đại nhân.” Hắn xoay mặt nhìn về phía Đường Các Lão: “Người nói những thứ này, tiểu tế đã sớm biết…”
Ý tứ của hắn vô cùng rõ ràng, những chuyện Đường Doanh Doanh kia không nói thì bây giờ đã đến lúc nói cho hắn biết. Đường Các Lão mỉm cười: “Nếu hiền tế đều biết rồi thì lão phu sẽ không vòng vo nữa. Hắn thấp giọng: “Người muốn lấy cắp binh phù… Là Tả tướng Lưu Thực.”
Sắc mặt Tần Tu Viễn khẽ biến, bàn tay bưng chén trà dừng một chút, hắn cúi đầu uống một ngụm rồi nói: “Quả nhiên.”
Đường Các Lão thấy hắn tựa như cũng không có bất ngờ thì tò mò: “Hiền tế đã đoán được rồi sao?”
Tần Tu Viễn đáp: “Ngoại trừ hắn thì cũng không có ai khác.”
Đường Các Lão hỏi: “Ngươi có biết vì sao không?”
Trong lòng Đường Các Lão cũng vô cùng nghi hoặc, binh phù xảy ra chuyện như vậy, nếu nói lớn thì sẽ ảnh hưởng đến an ổn của giang sơn xã tắc, mà nếu nhỏ thì cũng sẽ khiến cho một nhà Trấn Quốc tướng quân phủ bị khi dễ. Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Trong lòng tiểu tế đã có chút phán đoán, nhưng còn chưa chứng thực, tạm thời không tiện nói rõ.”
Đường Các Lão nghe xong cũng hiểu mà gật gật đầu….
…..Tần Tu Viễn vuốt nhẹ cây bút lông sói, hắn đang xuất thần suy nghĩ. Tất nhiên Tả tướng Lưu Thực sẽ không vô duyên vô cớ phái Đường Doanh Doanh đến lấy trộm binh phù, nếu hắn thật sự lấy được binh phù thì nên sử dụng như thế nào?
Hành động này của hắn rốt cuộc là nhằm vào Tần gia hay là tồn tại dã tâm lớn hơn?
Tần Tu Viễn cảm thấy, chuyện phụ thân và huynh trưởng gặp nạn năm đó nhất định Lưu Thực cũng không thoát khỏi liên quan, bằng không vì sao đám thân vệ hộ tống hắn lại biến mất không thấy bóng dáng?
Duy nhất có thể xác định chính là, Vương Nhiên biết Tả tướng cùng chuyện năm đó có liên hệ, nhưng Vương Nhiên đã sớm trốn thoát không thấy bóng dáng đâu nữa. Tần Tu Viễn nghĩ đến đây thì gọi Tần Trung tới.
“Tướng quân có gì phân phó?”
Tần Trung tận trách canh giữ ngoài cửa, hắn vừa nghe được lệnh triệu tập thì nhanh chóng đẩy cửa đi vào. Tần Tu Viễn nói: “Phu nhân và hài tử của Vương Nhiên gần đây thế nào rồi?”
Tần Trung đáp: “Như tướng quân phân phó, thuộc hạ đã tìm một chỗ ở bí mật nơi ngoại thành để dàn xếp cho bọn họ, nhưng đến nay Vương Nhiên vẫn chưa hiện thân.”
Tần Tu Viễn nhất thời trầm ngâm, hắn nói: “Gần đây ngươi hãy mua vài thứ đến thăm mẫu tử bọn họ… Dù sao bọn họ cũng vô tội, đừng quá khắt khe với hai người ấy. Thế nhưng chuyện này phải giữ bí mật, ngươi đến gặp bọn họ, không được lộ ra dù là chút tiếng gió.”
Tần Trung trầm giọng đáp: “Vâng, tướng quân!”
Lúc này, Đường Nguyễn Nguyễn đi tới cửa thư phòng, nàng nhẹ nhàng gõ cửa, nói: “A Viễn.”
Tần Tu Viễn vừa nghe giọng nói của thê tử thì trên mặt đã lộ ra ý cười, hắn nói: “Nguyễn Nguyễn, vào đi.”
Đường Nguyễn Nguyễn đẩy cửa, quả nhiên, trong tay nàng còn bưng một cái khay. Nàng mỉm cười dịu dàng, nói: “Công vụ của chàng đã xong chưa? Thiếp vừa làm mấy món ăn khuya.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu, đáp lại: “Cũng đã ổn thoả hơn rồi.”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy Tần Trung cũng ở đây thì nói: “Ta cũng làm cho ngươi một ít, lát nữa tự mình vào bếp lấy đi.”
Vẻ mặt Tần Trung cảm kích, hắn vui vẻ: “Đa tạ phu nhân…” Hắn ngây thơ cười nói: “Thuộc hạ cảm thấy gần đây mình đã mập hơn rồi!”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng có chút buồn cười: “Đừng để mập quá, coi chừng không cưới được thê tử.”
Tần Trung nghe xong lời này sắc mặt cũng đỏ lên, hắn cười hắc hắc rồi nhìn Tần Tu Viễn một cái. Ai ngờ Vẻ mặt Tần Tu Viễn ngạo nghễ, giống như đang nói: Đừng nhìn ta, ta đã có thê tử rồi.
Tần Trung lủi thủi xoay người rời đi.
Đường Nguyễn Nguyễn đặt khay lên bàn, nàng nói: “Thiếp đã làm mì khô nóng, chàng nếm thử xem?”
Tần Tu Viễn nhếch môi nhìn nàng, hắn nói: “Nàng không sợ ta mập sẽ khó coi sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: “Mập mới tốt, tròn trịa cũng rất đáng yêu.”
Tần Tu Viễn đùa giỡn: “Vậy ta ra trận giết địch, chẳng phải là chạy không nổi sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong không khỏi ngẩn ra. Từ khi nàng gả cho hắn còn chưa thấy hắn ra chiến trường. Đường Nguyễn Nguyễn sống quá thoải mái vô tư, lại quên mất hắn là người có thể vào sinh ra tử bất cứ lúc nào, nàng xoay mặt nhìn hắn, tự nhiên có cảm giác lo được lo mất. Tần Tu Viễn nhìn sắc mặt nàng hơi trắng bệch thì đứng lên, đi tới trước mặt nàng, nói: “Sao vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn thu liễm thần sắc mất mát vừa rồi mà nói: “Không sao…”
Tần Tu Viễn nghĩ không có việc gì nên ngồi xuống chuẩn bị thưởng thức mì khô nóng. Đường Nguyễn Nguyễn đứng ở một bên lại đột nhiên nói: “Chàng… Chàng ăn hai miếng là được, đừng ăn hết.”
Tần Tu Viễn có chút nghi hoặc: “Vì sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng đáp: “Thiếp… Thiếp sợ chàng sẽ mập, ảnh hưởng đến tác chiến…”
Tần Tu Viễn nghe không khỏi cười ra tiếng, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng nhấn lên má nàng, nói: “Đùa giỡn với nàng đấy! Nàng còn coi như thật sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nói: “Ai đùa giỡn với chàng chứ? Thiếp… Thiếp không muốn có chuyện gì xảy ra với chàng.”
Tần Tu Viễn nghe xong, trong lòng cũng mềm nhũn, hắn nắm lấy tay nàng rồi kéo vào trong ngực, Đường Nguyễn Nguyễn thuận thế ngồi lên đùi hắn. Nàng ngước đôi mắt hạnh long lanh nhìn hắn, nếu là bình thường, mặt nàng khẳng định sẽ đỏ lên nhưng lúc này, nàng lại cảm thấy lo lắng. Tần Tu Viễn ôm lấy nàng, hắn nói: “Sẽ không sao đâu… Nàng cứ yên tâm, được chứ?”
Nữ nhân lo được lo mất, đâu nói an tâm là có thể an tâm được luôn?
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi không nói gì. Tần Tu Viễn khẽ hôn lên môi nàng, vẻ mặt đáng thương mà nói: “Xin hỏi phu nhân, ta có thể ăn mì chưa? Bận rộn cả đêm, ta đã sớm đói rồi.”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy bộ dáng này của hắn thì cảm thấy có chút buồn cười, lo lắng trong lòng cũng tản đi vài phần. Nàng gật đầu ngồi đối diện với hắn. Tần Tu Viễn cười với nàng, hắn cầm đũa lên, nhẹ nhàng chọc vào trong tô mì khô nóng. Mì khô nóng này so với mì hắn đã ăn trước kia có vẻ không giống nhau. Trên sợi mì mượt mà thấm đẫm nước sốt mè vô cùng đậm đà, gắp lên cũng có chút vất vả, mơ hồ có thể thấy bên trong rắc hành hoa cùng dầu ớt các loại gia vị khác nhau. Tần Tu Viễn không biết làm thế nào để làm được món này, hắn không khỏi có chút tò mò. Hắn nâng một gắp mì lên rồi từ từ đưa vào miệng…
Vào miệng còn nếm được hương thơm thuần khiết của sốt mè, sau khi nếm đủ vị của sốt mè thì vị cay tươi trong mì lại càng rõ rệt, hắn nhai mấy miếng còn cảm nhận được vị ngọt mơ hồ, hương vị vô cùng phong phú, một miếng nuốt xuống còn làm cho người ta thỏa mãn không thôi. Tần Tu Viễn ăn vài miếng thì cảm thấy vô cùng thích thú, trong tô mì còn có củ cải khô. Hắn gắp một miếng bỏ vào miệng. Củ cải này khô nhưng giòn giòn, ngon miệng vô cùng, hơn nữa còn có nước sốt mè ngọt ngào, thật sự sảng khoái. Không bao lâu sau, hắn đã ăn tô mì đến gần thấy đáy, Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Nếu no quá thì đừng ăn nữa, chàng đừng miễn cưỡng quá.”
Tần Tu Viễn cầm khăn tay lau miệng, hắn cười nói: “Món nàng nấu, ăn bao nhiêu cũng không đủ.”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười cười. Tần Tu Viễn lại nói: “Qua hai ngày nữa, Thiếu Duẫn và Thiếu Mẫn đến Đế Đô, ta muốn bọn họ ở lại Tần phủ.”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, đáp: “Vậy thiếp chuẩn bị một chút. Sau bữa cơm chính, không bằng đến Phi Hiên Các tụ họp đi? Bọn họ đến thật trùng hợp, qua mấy ngày nữa vừa đúng lúc còn có thể tham gia Mỹ Thực Lệnh, nói vậy bọn họ cũng sẽ rất thích thú.”
Tần Tu Viễn gật đầu, hắn nói: “Đúng rồi, có thể mời Chi Tâm tới đây, nàng ấy và Thiếu Duẫn cũng có quen biết.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Được! Gần đây thiếp cũng không nhìn thấy Chi Tâm tỷ tỷ, không biết nàng cùng Nhị ca thế nào rồi?”
Xuân Nhật Yến lần trước, Ngôn Chi Tâm cũng vì có việc không tới, cho nên hai người mới không gặp mặt. Tần Tu Viễn cười nói: “Hôm nay Nhị ca… Cũng không biết xảy ra chuyện gì mà bị Chi Tâm bám đến gắt gao.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhớ tới lần trước Ngôn Chi Tâm cho Tần Tu Dật uống thuốc, bộ dáng mặc cho người ta bày bố cũng có chút buồn cười: “Chi Tâm tỷ tỷ, đúng là biết cách.”
Tần Tu Viễn cũng có chút buồn cười, hắn nói: “Hy vọng bọn họ… Có thể tu thành chính quả.”
Đại ca đã mất, cho nên tất nhiên là hắn hy vọng Nhị ca có thể đạt được hạnh phúc. Đường Nguyễn Nguyễn cũng gật đầu, nàng nói: “Thiếp cũng nghĩ như vậy.”
Hai người ngồi đối diện, nhìn nhau cười. Tần Tu Viễn dịu dàng nhìn nàng, dường như nhìn thế nào cũng không thấy đủ. Thời gian tĩnh lại trong chớp mắt, ngay cả gió đêm cũng trở nên ngọt ngào.
Đường Nguyễn Nguyễn bị nhìn thì sắc mặt ửng đỏ, nàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Thiếp… Thiếp có chuyện muốn nói với chàng.”
Tần Tu Viễn thấp giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Ngón tay Đường Nguyễn Nguyễn đan xen vào nhau, nàng giấu tay dưới gầm bàn, lén chà xát góc áo của mình, lúc thì nhìn về phía thư án, lúc thì lại nhìn xà nhà. Thật vất vả mới lấy hết dũng khí để nhìn hắn một cái, sắc mặt lại trở nên đỏ hơn. Nàng do dự không biết làm thế nào để mở miệng. Tần Tu Viễn cười, hắn nói: “Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến nàng khẩn trương như vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc hắn một cái, nàng đáp: “Thiếp… Thiếp lo lắng gì đâu.”
Tần Tu Viễn cười mà không nói, lẳng lặng ngồi, hắn kiên nhẫn nhìn nàng.
Đường Nguyễn Nguyễn hít sâu một hơi.
Đôi mắt hạnh rốt cục cũng nhìn về phía hắn, thanh âm mềm mại: “A Viễn… Sau khi Mỹ Thực Lệnh kết thúc, thiếp có phần lễ vật muốn tặng cho chàng…”
* Ngạn ngữ xưa có câu nói: “Giao thiển chớ nên thâm ngôn”, với ý nghĩa khuyên bảo chúng ta không nên nói lời sâu xa thật lòng trong những mối quan hệ nông cạn và thiển cận. Hầu hết các cuộc khắc khẩu có thể xảy ra khi chúng ta nói những lời không nên nói với những người không quá thân quen.
* Xảo ngôn: Chỉ người nói nhiều (lợi khẩu), ngôn từ xảo quyệt, trí trá: ứng với các chính khách, thầy bói… dùng ngôn từ để thuyết phục người khác, tiêu biểu thời xưa là Trương Nghi, Tô Tần… Lệnh Sắc: chỉ người có vẻ bề ngoài diêm dúa, ăn mặc xa hoa sặc sỡ, coi trọng vẻ bên ngoài.
*Mì khô nóng: Từ năm 2013, món mì khô nóng đã được xếp hạng là 1 trong 5 món mì hàng đầu mà Trung Quốc sở hữu. Bắt đầu được phục vụ vào những năm đầu thập niên 30 của thế kỷ 10 tại Hán Khẩu. Khi đó, tại đây có một người đàn ông chuyên bán các món phở và mì đậu. Quầy đồ ăn nhỏ của anh lúc nào cũng đông khách đến mua, chính vì vậy trong một buổi chiều quá bận rộn, anh này đã vô tình đổ dầu mè lên một chảo mì lớn đã được nấu chín. Thay vì bỏ đi, anh liền nhanh trí thêm vào một chút hẹ và nêm nếm gia vị vừa miệng, sau đó đem trộn đều và đem ra phục vụ khách hàng. Món ăn tưởng chừng như “sai lầm” này lại khiến nhiều người yêu thích và nhanh chóng trở thành một món ăn đặc sắc của Vũ Hán.