Tiếng hét chói tai phá vỡ đêm tối yên tĩnh, nhưng nó cũng không kết dài bao lâu. Bởi vì....
"Bụp" một tiếng, chỉ nghe thấy tiếng hét ban nãy kêu lên một tiếng đau đớn rồi dừng lại.
Nhưng những người khác đều đã bị kêu tỉnh, rối như tơ vò hỏi: "Làm sao vậy?!"
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Ai mà nửa đêm còn kêu cái quỷ gì..."
......
Người vừa kêu gào đó, vừa ôm lấy đầu vừa cầm một bịch thức ăn cho mèo trên tay, đau đớn mà la: "Ai ah, lấy cái món này quăng vào người tôi!"
Lời còn chưa dứt, liền thấy một bóng đen nho nhỏ vụt qua. Chớp mắt, trong tay hắn đâu còn bóng dáng bịch thức ăn cho mèo nào!
Mộc Tử Dịch thân thủ vững vàng đỡ được mèo mập nhỏ miệng ngậm bịch thức ăn chạy như bay về, mặt tối sầm nhìn cái người dùng tiếng hét chói tai kia đánh thức cậu.
Lý Tùng Tử đứng bên cạnh nhanh chóng tiến tới làm dịu bầu không khí, cười nói: "Xin lỗi nha, người bạn này của tôi tính khí lúc rời giường khá xấu, không phải cố ý đâu. Một hồi là tốt rồi, một hồi là tốt."
Người kia vốn còn hơi giận, nhưng đối mặt với ánh mắt u ám tràn đầy sát khí kia, nhất thời lúng túng xua tay: "Không sao không sao, không đau!"
Người vừa nãy mới hồi thần lại, nhất thời một lần nữa kêu lên, chạy vào trong giữa đám người, ôm lấy người đồng hành của mình. Sau đó hắn run run tay, chỉ về phía cầu thang.
Mọi người lần theo ngón tay của hắn nhìn sang, rất nhanh liền hiểu được tại sao người này đột nhiên la lên.
Chỉ thấy chỗ cầu thang có một người đang đứng đưa lưng về phía bọn họ, mặc một bộ trường bào xanh xám thời dân quốc, không thấy rõ diện mạo. Từ cái tay đặt trên cầu thang có thể nhìn ra, đây là một ông lão.
Ông lão này, không có chân! Thân người của ông ta liền với áo, ước chừng đến chỗ đầu gối là biến mất. Nói cách khác, ông lão này, là đang bay.
Nhất thời mấy người nhát gan đều thi nhau hét ầm lên. Trong này người la thảm nhất, chính là Lý Tùng Tử bên cạnh Mộc Tử Dịch. Người này la hét thì thôi, còn cố tình lấy ngón tay gắt gao nắm lấy cánh tay Mộc Tử Dịch, nắm đến tay cậu đau đớn.
"Im miệng!" Mộc Tử Dịch thấp giọng gầm một tiếng, thành công làm cho những người kinh sợ yên tĩnh trở lại. Cậu lúc này mới day day thái dương, khó chịu nói: "Không phải chỉ là một ông lão thôi sao, la cái gì mà la!"
"Kia, kia là quỷ đó! Ông ta không có chân!" Vị khách mời hét lên đầu tiên cả người đều đang phát run, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Mẹ ơi, thế giới này quả thật có quỷ! Hu..."
Lý Tùng Tử cũng nắm chặt Mộc Tử Dịch, cả người run lên như bị bệnh Parkinson, còn thiếu trợn trắng mắt nữa thôi.
"Tử Dịch, cứu tôi!"
"Tiền đồ đâu!" Mộc Tử Dịch đem mèo trong ngực mình đưa cho Lý Tùng Tử ôm, thành công làm cho hắn buông tha cánh tay của mình mà ôm chặt mèo mập nhỏ. Mộc Tử Dịch thở phào, thành công giải thoát cánh tay của mình. Cậu sờ sờ động viên mèo nhỏ đang tỏ vẻ không cam lòng đầy mặt, sau đó lại nhìn nhìn chung quanh.
Gần mười người vốn đang nằm trong phòng khách ngủ, toàn bộ đã bị gọi dậy, bây giờ đang tụ lại một chỗ, cả đoàn đều hoảng sợ nhìn cầu thang.
Mộc Tử Dịch thế nhưng chỉ nhàn nhạt liếc mắt qua "ông lão" đứng chỗ cầu thang một cái, sau đó chỉ chỉ camera được cố định bốn phía, hỏi một vị nhân viên công tác: "Mấy người không tắt phát sóng trực tiếp trước sao? Có thể sẽ không qua được thẩm duyệt đâu!"
Vị nhân viên kia run run nói: "Không, không sao, qua được...." Mấy năm trước đây cục còn cấm thể loại thần quái này, nhưng đó cũng chỉ là mấy năm trước mà thôi. Bây giờ đã sớm không còn như lúc đó nữa, ngay cả kết hôn đồng tính còn được thông qua, còn có cái gì không thể!
Bằng không chương trình này của bọn họ ngay từ đầu đã không thể lấy cái danh hiệu "Trực tiếp linh dị thần quái" rồi!
Vị nhân viên công tác vẻ mặt đưa đám: "Lúc này mà cậu còn quan tâm gì phát sóng trực tiếp sao!"
Người bên cạnh cậu ta nhanh chóng đáp: "Chính là, không có thấy được bên kia có quỷ đó!"
Mộc Tử Dịch chớp chớp mắt, vô tội nói: "Nhưng trong sách nói, thế giới này không có quỷ."
"Không có quỷ thì cái ở chỗ cầu thang kia là gì ah!"
"Ký ức từ trường đó." Mộc Tử Dịch bình tĩnh nói, "Cũng có thể nói là một loại năng lượng. Thật ra chúng ta đều là năng lượng, thân thể chỉ là vật dẫn của năng lượng....."
".........."
Lý Tùng Tử ôm chặt mèo mập, nhỏ giọng nói: "Tuy rằng cậu vừa nói như vậy tôi liền không cảm thấy đáng sợ nữa, nhưng..... kia bất quá là quỷ! Nói không chừng nó biết nhập đoạt xác, biết giết người, biết...."
"Im miệng!" Mấy vị khách mời đều trăm miệng như một đánh gãy lời nói của Lý Tùng Tử.
Lý Tùng Tử ủy khuất ôm mèo nhỏ, oan ức mà nhìn Mộc Tử Dịch.
Mộc Tử Dịch chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, đây là một cái ký ức từ trường, năng lượng không mạnh, phỏng chừng nhiều nhất thì cũng chỉ làm mọi người gặp ác mộng thôi."
Đại khái là dáng vẻ thả lỏng bình chân như vại này của cậu, thêm vào đó là vật nơi phía cầu thang kia vẫn luôn không có động tĩnh gì, làm cho mọi người đều hơi buông lỏng một chút. Lúc này liền có người nhỏ giọng hỏi Mộc Tử Dịch: "Cậu làm sao hiểu mấy thứ này rõ vậy?"
Mộc Tử Dịch thả lỏng dựa vào ghế sofa, ngáp một cái mới nói: "Đọc nhiều sách, học nhiều, tự nhiên liền biết."
Lý Tùng Tử lặng lẽ trợn mắt, nói nhỏ với mèo mập trong ngực mình: "Chủ ngươi lại nói hưu nói vượn rồi."
Mèo mập nhỏ: "Meo u~" Này là cơ trí!
Mấy người kia đều nửa tin nửa ngờ, một người trong đó hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Trong sách cậu xem có nói làm sao đối phó với thứ này không?"
Mộc Tử Dịch gật gật đầu: "Ông ta không động, chúng ta cũng không động. Năng lượng của ông ta yếu, không thể hiện hình quá lâu, chúng ta đợi đến khi ông ta không chịu nổi nữa là được."
Biện pháp này có chút vô lại, nhưng đối với Mộc Tử Dịch mà nói lại là phương pháp đơn giản nhất. Cậu mới lười đối phó loại này, không thù không oán cũng không ai trả tiền, cậu hà tất gì tiêu phí sức lực!
Một vị nhân viên công tác của tổ tiết mục đưa điện thoại, vẻ mặt đưa đám: "Mọi người vẫn nên xem bình luận trên mạng đi..."
Mấy vị khách mời nhìn nhau, trong lòng dâng lên dự cảm mơ hồ, cùng đến xem điện thoại. Mộc Tự Dịch có điện thoại của mình, vừa hay cũng có app xem live liền mở ra, để Lý Tùng Tử đến xem.
Cậu ngược lại lười xem, đến đây là vì giúp Lý Tùng Tử, cũng không phải khách mời chính thức, chắc khán giả cũng không xem đến mình. Cậu chỉ là bảo vệ bạn học cũ, nhân tiện tìm ra nguyên nhân hắn bị ác mộng quấy nhiễu thôi.
Nhưng cậu không biết, chính bởi vì cậu, mà giờ này vẫn còn nhiều người đang onl viết bình luận.
Thừa lúc mọi người đều chăm chú xem điện thoại, cậu nhanh nhẹn lấy trong balo hai bao cá nhỏ ra, cho mèo mập nhỏ một bao, mình một bao.
"Meo u~~~" mèo mập nhỏ làm nũng, rõ ràng có thể tự mở, vẫn đẩy đẩy Mộc Tử Dịch, muốn cậu đến mở cho nó.
Mộc Tử Dịch có chút bất đắc dĩ điểm điểm đầu nó: "Lười biến chết mất thôi."
Nói thì nói vậy, nhưng cậu vẫn giúp nó mở túi cá. Ai bảo tật xấu của mèo mập này đều do cậu nuôi ra! Mèo nhà mình, chịu thôi chịu thôi!
Bình luận trên đài trực tiếp cũng vô cùng nhiều.
[Vốn là vì thụy nhan của Tử Dịch tiểu ca mà tới xem, ai ngờ được thật cmn có quỷ...]
[Chắc là giả đi! Nếu như là quỷ thật, sao vẫn đứng im không nhúc nhích!]
[Tôi cũng cảm thấy.... Có phải là hình chiếu của tổ tiết mục không?]
[Nhưng một cái hình chiếu cũng không tới nỗi dọa mọi người thành như vậy đi!]
[Sai, không phải tất cả mọi người. Tử Dịch tiểu ca từ đầu tới cuối vẫn rất bình tĩnh!]
[Chủ phòng quả nhiên không phải người thường, tình cảnh này mà còn có thể giả vờ đàng hoàng nói hưu nói vượn hhh]
[Từ trường cái gì chứ 666]
[Chủ phòng: Tôi đọc nhiều sách, sẽ không lừa mọi người!]
[Giờ này mà còn nhiều người onl vậy!]
[Ngày mai là cuối tuần mà, chắc mọi người đều đang làm cú đêm! Ôi chao, chủ phòng quả nhiên tính khí rời giường thật xấu, nhìn cậu ta lúc mới bị ồn tỉnh, nắm bịch đồ ăn cho mèo liền quăng 2333]
[May là có cậu ta cắt ngang, dời đi lực chú ý của Vu tiểu ca, nếu không tôi còn sợ hắn thực sự có chuyện.]
[Chờ chút, tôi vừa đi đánh một trận liên quân về, có chuyện gì xảy ra?!]
[Tôi cũng vậy, xem tivi xong đang chuẩn bị search lại thụy nhan của chủ phòng, kết quả vừa đến đây bình luận liền bùng nổ? Lầu dưới, cái người ở cầu thang là cái quỷ gì, sao thấy kì kì?
[Chỉ là ký ức từ trường thôi 333]
[Quỷ trong miệng người khác và ký ức từ trường trong miệng chủ phòng hhh]
[Quỷ? Ha, chắc là tổ tiết mục an bài đi! Tôi nói chứ cái tiết mục này càng ngày càng chán, lấy cái danh hiệu thám hiểm thần quái, kết quả còn đặc biệt làm cái hình chiếu quỷ này, không có gì vui!]
[Cái hình chiếu của tổ tiết mục cũng không thể lập thể (3D) như thế đi?]
[Được rồi, coi như là quỷ đi, lúc này bọn họ chẳng phải nên đi lên thám hiểm?]
[Đúng đó, trực tiếp thám hiểm thần quái, mọi người co lại một cục như thế kia liền không có gì thú vị]
[Không sao, tôi lại là vì chủ phòng cùng meo meo mà tới, không ôm hy vọng với tổ tiết mục]
[Tôi là vì Lý Tùng Tử cùng Vu tiểu ca mà tới, nhưng bọn họ lại bị kinh sợ thành như vậy 333]
[Tiết mục này thật không cách nào cứu chữa...]
[Đợi đã, Tử Dịch tiểu ca đang làm cái gì!]
[Ăn! Cá! Nhỏ!]
[Còn ăn cùng mèo! Thật quá đáng, những người khác đều đang căng thẳng xem bình luận đây hhh]
[Chủ phòng chủ phòng, tôi cũng muốn ăn]
[Chủ phòng quả thực... làm tôi muốn phun tào cũng không được]
[Dưới tình cảnh này mà còn có thể bình tĩnh ăn cá, chủ phòng quả thực 6 muốn xỉu!]
[Ngao ngao ngao chủ phòng tôi cũng muốn ăn...]
[Mấy tiểu ca ca đang xem bình luận, mau ngẩng đầu nhìn chủ phòng 333]
[Mấy tiểu ca ca đang xem bình luận, đừng sợ, cùng với con "quỷ" kia đối mặt 333]
[Hệ liệt "kinh sợ thành một cục"]
[Chậc, các tiểu ca ca còn nhớ tôn chỉ của tiết mục này không? Linh dị thần quái, thám hiểm]
[Dù cho kia chỉ là cái hình chiếu giả, cũng hy vọng mấy người chuyên nghiệp chút, đi xem xét chút đi, đừng chỉ biết trốn...]
[Tám chín phần là giả, không thấy chủ phòng cùng mèo bình tĩnh như vậy sao!]
[Đúng vậy, chủ phòng cũng chỉ là người, nếu như cái kia là thật, cậu ta ít nhất cũng sẽ biểu lộ ra một chút sợ hãi]
[Cậu ta lại bắt đầu ăn bịch thứ hai! Trời ơi, chủ phòng cậu là đến chơi đồ hàng sao 333]
[hhh Ai ya chủ phòng, đưa địa chỉ nhà cùng số điện thoại cho tôi, tôi gửi cho cậu và meo meo một thùng cá nhỏ này qua bưu điện]
[Lầu trên đừng chạy, chủ phòng nói một thùng không đủ hhh]
[Mấy người còn nói nữa, chủ phòng tuy vẫn luôn ăn cá, nhưng ngẫu nhiên ánh mắt lướt qua phía cầu thang kia lại vô cùng nghiêm túc, cảm thấy vô cùng soái!]
[Mắt của chủ phòng thật đẹp....]
[Mắt hoa đào là mắt đa tình nhất đó...]
..............
Lý Tùng Tử vuốt mặt, ngẩng đầu nhìn bạn học cũ của mình một cái.
Chỉ thấy Mộc Tử Dịch thoải mái ngồi trên ghế sofa, đôi mắt hoa đào nhàn nhạt nhìn về phía cầu thang, không rõ tâm tình. Tay phải cậu còn cầm một bao cá, không nhanh không chậm bỏ vào miệng, ăn đến văn nhã cực kì.
Tay kia thì cầm cá đút cho mèo mập đang nằm trên đùi cậu. Mèo mập nhỏ cũng đồng dạng ăn một cách nhàn nhã như chủ mình.
Tựa hồ phát hiện ánh mắt của Lý Tùng Tử, Mộc Tử Dịch quay lại nhìn hắn một cái, sau đó đem nửa con cá còn lại bỏ hết vào miệng. Mà mèo mập nhỏ trên đùi cậu cũng học bộ dáng đó, một ngoặm ăn hết một phần ba con cá.
Lý Tùng Tử: "......... Chừa cho tôi một miếng với!"
"Mèo của tôi không đồng ý!" Mộc Tử Dịch cây ngay không sợ chết đứng lấy mèo mập ra đỡ đạn.
Mèo mập nhỏ phối hợp kêu "Meo nha" một tiếng, nâng móng vuốt lên.
Hắn chán nản cuối đầu tiếp tục xem bình luận, chỉ thấy trong đó phần lớn là một đám người kêu gào ngao ngao chủ phòng với mèo rất là đẹp trai manh các kiểu. Còn một phần thì đang giật dây, kích động bọn họ đi thám hiểm cái con "quỷ" kia.
Lý Tùng Tử có chút khiếp sợ mà liếc con quỷ đứng im bất động nơi cầu thang kia một cái, trong lòng hắn rõ ràng, đây căn bản không phải là hình chiếu! Này xác xác thực thực là quỷ đó!
Hắn liền nhìn mấy người đồng hành đang ngồi trên sàn nhà xem bình luận, lại thấy bọn họ liên tiếp ngẩng đầu lên, thần sắc do dự.
"Nếu không, chúng ta đi lên xem thử?" Một vị khách mời trong đó đề nghị. Trong phần bình luận cũng có mấy lời nói rất có đạo lý. Bọn họ quay chính là chương trình thám hiểm thần quái, ba kỳ trước cũng không đụng tới cái linh dị thần quái gì, chương trình đều sắp nguội lạnh. Bây giờ không dễ gì mới gặp được một "con", nhìn nó nửa ngày bất động, cũng không giống như có lực công kích gì. Lúc này bọn họ lại muốn lùi bước, chỉ sợ cái nguội lạnh không chỉ là chương trình này mà còn là mấy vị khách mời bọn họ.
Lý Tùng Tử lại đem mèo ôm về trong ngực, lúc trước mèo mập nhỏ vì ăn cá, cả nửa người đều nằm úp sấp trên người chủ nhân nó.
Trong lòng hắn biết, cùng con quỷ kia tiếp xúc là điều không thể tránh khỏi. Nhìn cơ hữu trước sau một bộ bình tĩnh lạnh nhạt của mình, lại nhìn mèo mập trong ngực một chút, trong lòng xem như cũng ổn hơn.
Lúc này hắn đặc biệt cảm kích con mèo có chút nặng này, thật vô cùng có cảm giác tồn tại! Làm cho lòng hắn như có gì đó dằn lại, không có kinh hoảng như trước nữa.
Hắn không nhịn được nói với nhóc mèo: "Kỳ thực ngươi không cần giảm cân đâu...."
"Đừng có lừa mèo nhà tôi!" Mộc Tử Dịch nhanh chóng đánh gãy lời hắn, "Nó sẽ xem là thật!"
Mèo mập: "Meo grao grao~~" bổn vương không mập, không có mập!!!