- Không ngờ thật đó... Có lẽ nhắm vào gia đình của các em trước rồi mới nhắm các em sau.
Bách Phúc nói giọng không cao không thấp mà là một giọng lạnh đãm, đáp lại:
- Đó là lời cảnh báo đáng sợ. Nhưng mà đừng tưởng tụi em sẽ sợ.
Cùng với câu nói đó, ánh mắt cậu hiện lên với sự lạnh lẽo như muốn tìm và bắt được hung thủ, để hung thủ có một quãng đời ở trong tù. Vũ Hữu biết ý nên gật đầu mà đứng dậy nói:
- Được, đúng chuẩn tinh thần thép. Vậy anh về đây, nhớ đừng làm tổn hại sức khỏe đấy.
Bách Phúc bật giác mỉm cười, đúng lúc Vũ Hữu vừa ra thì Nghĩa Kiệt vừa đến, cậu mới cúi đầu nên không nhìn thấy cậu ta, vì thế cậu ta hù doạ cậu một phát làm cậu không biết mà giơ tay đánh mạnh vào mắt cậu ta một cái. Cậu mới quay lại với bộ mặt khó chịu nhìn rồi lại sững sờ, tỏ ra bất lực, hai tay chống nạnh ở hông, cằn nhằn bảo:
- Bộ cậu bị điên hả? Hù cái khỉ khô nhà cậu.
Nghĩa Kiệt lấy tay xoa mắt, hơi đau nên có chút nhíu mày, cậu ta mới ngồi xuống đối diện lấy đống đồ phía dưới mà để lên bàn. Cậu ta nói:
- Điên mới dám hù cậu. Đồ bố mẹ tôi cho cậu đấy.
Bách Phúc cậu ngạc nhiên hỏi:
- Cho tôi làm gì vậy, sao không cho cậu?
Nghĩa Kiệt mới đáp:
- Bố mẹ tôi nói là thấy cậu mấy bữa nay ốm đi mới nên cho tẩm bổ, tôi thì cũng được cho nhiều lắm nên cũng không cần mấy cái này nữa đâu.
Bách Phúc gượng cười nghe cái rồi nói:
- Ghê vậy à? Cảm ơn hai bác giúp tôi.
Nghĩa Kiệt thở dài trả lời:
- Hồi nãy, nghịch mèo của thằng em một tí mà nó chơi mách lẻo bố mẹ.
Bách Phúc uống ngụm nước mà khi nghe xong lập tức ho sặc sụa, bất cười nói:
- Cậu có em trai hả? Mà nghịch mèo thì bình thường mà, cậu làm gì con mèo rồi đúng không?
Nghĩa Kiệt nhún vai, bình thản đáp:
- Có chứ, chỉ là vẫn còn là học sinh. Có làm gì con mèo đâu, chọc, véo, doạ con mèo thôi.
Bách Phúc đang cười vui vẻ, bỗng nghe mấy từ đó xong là không thích cười nữa luôn, cậu nghiêm giọng lại nói:
- Cậu không thương động vật gì hết. À, còn tìm ai nữa không vậy?
Nghĩa Kiệt cười đắc ý nói:
- Đoán hay thế. Tôi đến đây vừa tìm cậu, vừa tìm Hướng Vũ.
Bách Phúc khó hiểu mà hỏi:
- Tìm nó làm gì?
Nghĩa Kiệt đáp:
- Đình Sang nhờ cậu ấy dạy súng lục cho em họ nó.
Bách Phúc thở dài mà bảo:
- Em họ của Đình Sang là ai vậy?
Nghĩa Kiệt tay xoa đồng hồ mà nói:
- Xuyến Chi.
Bách Phúc tỏ ra kinh ngạc, cậu tự nghĩ: "Đó không phải là bạn thân của Ánh Linh sao?". Nghĩa Kiệt thấy cậu như vậy ngay lập tức hỏi chuyện:
- Sao đấy?
Bách Phúc nhíu mặt mà nói:
- Đó là bạn của Ánh Linh mà, sao thấy Đình Sang không nói gì hết vậy? Với cả Ánh Linh cũng giỏi súng lục mà nhỉ?
Nghĩa Kiệt cười nửa miệng nói:
- Hai anh em họ nó trong học viện giả vờ như không quen biết luôn, chứ ngoài đời là ì xèo ì đùng. Ánh Linh giỏi nhưng phũ phàng không thèm dạy đó chứ. Đình Sang thì như tôi đã nói hồi nãy, nên mới nhờ Hướng Vũ, thằng bạn tôi có ý định gả Chi cho Vũ giúp bố mẹ của con bé.
Bách Phúc cắn môi nói:
- Thật ra thì chiều nay Hướng Vũ nó có hẹn với Xuyến Chi đó.
Nghĩa Kiệt nghe xong ngạc nhiên, sửng người năm giây, nói:
- Quen khi nào mà nhanh thế?
Bách Phúc lắc đầu trả lời:
- Không biết, đừng hỏi tôi.
Nghĩa Kiệt hớn hở lập tức đứng dậy mà tạm biệt cậu, chạy vội về nhà.
- Tôi báo cho thằng bạn biết đây.
Bách Phúc ôm trán bất lực, rồi ôm một đống đồ đem vào phòng bếp xem thử. Cậu nghĩ: "Hai bác cho nhiều quá.".
...
Đến buổi tối, lúc 19h30, Lam Thịnh đang ở trong bật đèn đọc sách thì Hướng Vũ đến cửa phòng gõ cửa. Anh mở cửa rồi nghiêng đầu có vẻ thắc mắc rồi ra hiệu cậu vào phòng.
- Tìm tao có chuyện gì thế? Chiều nay đi vui không bạn tôi?
Hướng Vũ khẽ cười đáp lại:
- Có chút chuyện nói với mày thôi. Chiều nay khá ổn, mà không ngờ là em họ của Đình Sang đấy, nhờ tao dạy kèm súng lục.
Lam Thịnh ngạc nhiên mà nói:
- Thật á? Chẹp...
Hướng Vũ đáp lại:
- Thật, Bách Phúc mới nói với tao xong. À, có một chuyện không biết cảm giác của tao đúng không nữa.
Lam Thịnh vẫn bình tĩnh đọc sách mà hỏi:
- Cảm giác sao mà không đúng?
Hướng Vũ trả lời:
- Cứ thấy cô gái khi sao cứ sao sao ấy? Hơi lạ.
Lam Thịnh không nhanh không chậm mà đáp lại:
- Ừ.
Hướng Vũ bất ngờ vì câu nói của anh, cậu khó hiểu hỏi:
- Ủa? Mày cũng vậy à?
Lam Thịnh cười lạnh nói:
- Tôi không dám khẳng định là đúng. Tuy nhiên, ngày đầu tiên gặp cô gái đó đã khiến tao có một chút gì đó rất lạ, cứ như cô gái đó đang nhắm vào tao với mục đích xấu.
Hướng Vũ há hốc mồm ngạc nhiên lần hai mà nói:
- Tài thật đó. Vậy mày diễn cùng cô gái đó luôn hả?
Lam Thịnh nói:
- Nếu khẳng định của tao đúng thì tao cứ cho cô ấy tận hưởng, nhưng phải hơi lâu.
Hướng Vũ hỏi thêm:
- Vậy mày có nghĩ cô gái đó làm việc cá nhân hay làm việc tổ chức nào không?
Lam Thịnh bảo:
- Tao nghĩ làm việc trong tổ chức nhưng dáng vẻ rất quyền lực, nhưng tao mong đừng tổ chức đó.
Hướng Vũ hiểu ý cậu mà gật đầu, đột nhiên cậu lại hỏi thêm:
- Biết tên của cô gái đó chứ thế?
Lam Thịnh đáp:
- Bảo Ngân.
Hướng Vũ cười khẽ mà nói:
- Một tên hay.
Trò chuyện thêm một lát nữa thì Hướng Vũ rời phòng để về lại phòng mình, Lam Thịnh gắp sách lại mà thở dài, lấy tay xoa ở phía sau cổ lập tức nghĩ ngợi một cách trầm tư. Mấy vụ án đều bắt được hung thủ nhưng người đứng sau ra lệnh là ai là một điều bí ẩn. Anh phải cố gắng điều tra nhanh chóng để nhiều người không gặp phải chuyện không hay. Còn về Bảo Ngân, anh sẽ phải từ từ quan sát.