Kế hoạch tiệm cà phê mùa xuân đang được thúc đẩy ổn định, Khương Nghênh đã nộp phương án sơ bộ.
Khi Chu Tình Tình gửi a-mail cho tổ mĩ thuật đồng thời gửi kèm theo bức tạo hình nhân vật mà Khương Nghênh vẽ qua, đối phương cũng dứt khoát dựa theo đó để chế tác, cuối cùng lúc cho ra lò hiệu quả cũng không tệ, bản thân Khương Nghênh cũng khá hài lòng.
Lý Chí Thành phê duyệt xong cũng không đề cập quá nhiều ý kiến, chẳng qua tầm mắt dừng trên nhân vật mới rất lâu, cuối cùng cũng không nói gì, kêu tổ kế hoạch hoàn thiện và nhanh chóng giao cho tổ chương trình chế tác.
Mọi thứ diễn ra thuận lợi, chỉ là công việc tìm kiếm diễn viên lồng tiếng cho nhân vật Giản Ảnh gặp chút khó khăn.
Giọng nam trương thành dịu dàng không hề khó tìm, nhưng thử qua mấy CV Khương Nghênh đều cảm thấy không đủ hài lòng.
*CV: viết tắt của Charater Voice
Kỷ Hàm sắp tìm hết tất cả những diễn viên lồng tiếng thích hợp với phong cách này trong vòng một lượt rồi, Khương Nghênh vẫn lắc đầu muốn cô ấy tiếp tục tìm.
“Chị, chỗ nào không ổn ạ, em thấy thầy Hòa Phong khá thích hợp mà.”
Khương Nghênh chống tay lên má ngẫn nghĩ, nói: “Giọng không tệ, nhưng vẫn thiếu chút cảm giác.”
Kỷ Hàm đặt laptop lên mặt bản, mở miệng dò hỏi: “Cái kia, chị, phải chăng trong lòng chị đã chọn được người thích hợp rồi?”
Khương Nghênh đổi tư thế khác, lắc đầu phủ nhận: “Không có.”
Kỷ Hàm khóc không ra nước mắt nói: “Em còn tưởng trong lòng chị có hình mẫu sẵn rồi, cho nên muốn chọn người gần giống thế, vậy chúng ta có cần cân nhắc thầy Hòa Phong không ạ?”
Hòa Phong là diễn viên có chút tiếng tăm trong vòng, âm sắc và thanh tuyến đa dạng, nhưng nổi tiếng nhất với danh xưng giọng công tử dịu dàng.
Lời của Kỷ Hàm khiến Khương Nghênh xem xét lại bản thân.
Hình như cô đã đi lệch hướng, rõ ràng nên tìm diễn viên lồng tiếng cho Giản Ảnh, nhưng hiện tại lòng dạ lại muốn tìm một âm thanh tương đồng với Vân Hiện.
Người mang tình cảm cá nhân quả thực rất dễ sai chuyện.
Khương Nghênh cong khớp ngón tay day day xương lông mày, nói với Kỷ Hàm: “Cho chị nghe lại video ghi âm của Hòa Phong.”
Kỷ Hàm vừa nghe là thấy còn hi vọng, vội vã tìm video rồi mở ra.
Hòa Phong ghi âm ba câu mà Giản Ảnh nói với Tô Tiểu trong lần đầu tiên gặp gỡ:
_____ “Xin chào quý khách.”
_____ “Có lẽ, có lẽ chúng ta đã từng gặp.”
_____ “Latte của cô, cẩn thận kẻo nóng. Chúc cô có một cuối tuần vui vẻ.”
Hòa Phong không hổ là một CV chuyên nghiệp, không thêm nhạc nền và khung cảnh, ba câu nói này đã trả lại diện mạo vốn có của âm sắc nhất, trong veo như dòng suối, mượt mà như ngọc, lịch sự khiêm tốn cộng với tình cảm đè nén nơi trong lòng đều nắm bắt đúng chỗ.
Quả thực không tồi.
“Quyết định thầy Hòa Phong đi.” Khương Nghênh quyết định.
“Yeah! Em đi tìm thầy ấy ngay đây!” Kỷ Hàm đã quét sạch chán nản trước đó, nhảy bật từ trên ghế lên.
Khương Nghênh chợt ý thức được gì đó, híp mắt đánh giá cô ấy: “Mang theo lòng riêng hả fan cuồng?”
Kỷ Hàm thẹn thùng nở nụ cười: “Không phải đâu ạ, người ta chỉ cảm thấy thầy ấy rất thích hợp, thấy thầy ấy được chọn nên em mừng thay thôi.”
Khương Nghênh cười phất tay, bảo cô ấy mau chóng liên hệ với diễn viên chuẩn bị chính thức ghi âm.
Phòng hội nghĩ trở nên yên tĩnh, Khương Nghênh đứng dậy, tua lại thanh tiến trình để phát lại một lượt.
Hòa Phong phù hợp với Giản Ảnh, nhưng không giống Vân Hiện.
Nghe nhiều giọng nói như vậy, cũng không tìm thấy cái nào gần giống.
Thanh tuyến của diễn viên lồng tiếng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp và quá trình mài giũa, âm sắc ngữ điệu gần như hoàn mĩ không tì vết, mỗi một câu thoại đều nắm trọn được tốc độ và nặng nhẹ.
Chính bởi vậy, cũng thiếu đi vài phần thoải mái tự nhiên hơn bình thường, đối mặt với micro, luôn phải giữ kẽ.
Âm thanh của Vân Hiện không kinh diễm như thế, câu chữ nói ra chậm rãi mà không vội vàng, thoảng qua bên tai nhưng không dễ dàng bị quên lãng.
So với Hòa Phong, anh càng giống như ngọn gió xuân thổi qua cây cỏ và con suối róc rách giữa cánh rừng mùa thu.
Khương Nghênh tận hưởng quá trình trò chuyện với anh, vài câu vặt vãnh thường ngày, chẳng có ý nghĩa gì, nhưng có thể khiến tâm trạng rực rỡ cả ngày.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Khương Nghênh cầm cốc giấy ở trên bàn lên uống một hớp cà phê, vị đắng chát lan tỏa trên đầu lưỡi, cô cau mày ghét bỏ.
Sao chỉ mới mấy ngày uống cà phê người ta pha, đã trở nên kén chọn rồi.
*
6h, Khương Nghênh quẹt thẻ tan làm.
Mới tháng tư, mà thời tiết đã nóng nực oi bức, đến chiều tối cũng chẳng mát mẻ hơn chút nào.
Cô theo thói quen đẩy cửa kính của Cloudside ra, tiếng chuông cửa vang lên đồng thời là một câu “Kính chào quý khách.”
“Chị Khương, chị tới rồi à.” Triệu Tân Nhu đang lau sàn nhà, nhìn thấy cô lập tức nở nụ cười ngọt ngào chào một câu.
“Ừ. Hôm nay nhiều khách không?” Khương Nghênh ngồi lên chỗ cũ trước quầy bar, gỡ chiếc túi trên vai mình xuống.
Tô Thừa bưng một đĩa bánh ngọt từ bếp sau ra, nhìn thấy Khương Nghênh liền hỏi cô hôm nay muốn uống gì.
Khương Nghênh dùng bàn tay làm quạt, hỏi Tô Thừa: “Có đồ uống mát lạnh một chút không? Nóng chết mất.”
Tô Thừa nghĩ ngợi: “Làm cho chị một ly soda bạch đào?”
“Được.”
Một tháng này, Khương Nghênh đã trở thành khách quen của tiệm cà phê Cloudside.
Không phải lúc nào Vân Hiện cũng ở trong tiệm, nếu gặp được anh Khương Nghênh sẽ ngồi ở quầy bar thưởng thức vẻ đẹp của ông chủ, thi thoảng trò chuyện vài câu. Nếu không gặp được thì gọi một cốc cà phê ngồi một lát, coi như giây phút thả lỏng ngắn ngủi sau khi tan làm.
Cô và Vân Hiện chẳng có chút tiến triển mới nào, cơ mà lại vô cùng thân thiết với hai nhân viên trong tiệm.
Tô Thừa năm nay 22 tuổi, là đầu bếp làm đồ ngọt trong tiệm. Để quả đầu húi cua, lúc nào cũng mặc quần áo màu đen, nhìn có vẻ giống một thiếu niên cà phơ cà phất, nhưng những miếng bánh ngọt điểm tâm tinh xảo bày trong tủ kính đều xuất phát từ bàn tay của cậu ta.
Vân Hiện thích gọi cậu là đầu bếp nhỏ, Khương Nghênh giễu cợt anh trong tim mãnh hổ cũng ngửi được mùi tường vi*.
*Câu này có nghĩa là: con người bận rộn cứng nhắc cũng có giây phút bị dịu dàng tươi đẹp thu phục.
Triệu Tân Nhu còn đang đi học, công việc ở tiệm cà phê chỉ là part-time, lúc không có tiết học sẽ tới tiệm để giúp đỡ. Khi tiệm không có khách mấy, luôn thấy cô bé đeo tai nghe lẩm nhẩm từ đơn tiếng Anh.
Chân tay Tô Thừa nhanh nhẹn, chốc lát đã làm xong một ly đồ uống, thịt quả bạch đào ở dưới đáy, nước soda đang sủi bong bóng nhỏ, còn trang trí bằng một chiếc lá bạc hà.
“Cảm ơn.” Khương Nghênh nhận lấy, uống một hớp hết non nửa ly.
Chất lỏng mát lạnh nuốt xuống, đánh bay cơn nóng và giải khát, phút chốc tâm trạng cũng tốt lên nhiều.
Cánh cửa thủy tinh được đẩy ra, theo tiếng chuông vang lên Khương Nghênh cũng nghiêng đầu qua. Đứng trước cửa là một người phụ nữ có mái tóc dài xoăn nhẹ, lớp trang điểm tinh tế, mặc một chiếc váy dây màu đen mang lại cảm giác gầy gò cho người nhìn, khi bước tới có thể ngửi được mùi nước hoa nhẹ nhàng từ trên người cô ta.
Khương Nghênh biết cô ta, mỹ nữ nhiếp ảnh gia của phòng làm việc dưới lầu Wendy.
Wendy bước tới quầy bar, nhìn xung quanh một vòng, cực kì tự nhiên hỏi: “Ông chủ Vân không có trong tiệm à?”
Mỹ nữ thất vọng thể hiện ngay trong lời nói: “Vậy gói cho tôi một ly Americano mang về.”
Khương Nghênh ngồi một bên lặng lẽ uống nước soda, đượi Wendy xách túi giấy rời khỏi tiệm, mới giả vờ không để ý hỏi: “Ông chủ Vân hôm nay không có trong tiệm à?”
Triệu Tân Nhu lau bàn trả lời cô: “Vâng, hôm nay anh Hiện tới bệnh viện rồi ạ.”
Trái tim Khương Nghênh thắt lại: “Anh ấy bị ốm à?”
Triệu Tân Nhu nói: “Không, hình như là bạn anh ấy. Hôm nay ông chủ nhận được một cuộc điện thoại xong thì đi luôn.”
“À, thì ra là như vậy.” Khương Nghênh dùng ống hút chọc lấy miếng thịt quả, thầm thở phào một hơi.
Đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên, tên ghi chú là “Ông chủ ngờ nghệch”, Khương Nghênh vội vã nhận điện thoại: “A lô, ông chủ.”
“Tan làm chưa?”
“Tan làm rồi, có việc gì không ạ?”
Giọng của Lý Chí Thành nghe hơi yếu ớt khàn khàn, không dứt khoát như ngày thường, nhưng vẫn dặn dò công việc một cách rành mạch: “Tôi sẽ nghỉ mấy ngày, có chuyện gì cô và Phương Vũ bàn bạc quyết định, mỗi ngày sau khi tan làm bớt chút thời gian báo cáo lại cho tôi.”
“Vâng ạ.” Khương Nghênh do dự một chút, nhớ tới cả ngày hôm nay Lý Chí Thành không tới công ty, vẫn lắm mồm hỏi một câu: “Ông chủ, anh bị ốm à?”
Đầu điện thoại bên kia yên lặng mấy giây, sau đó truyền tới một câu “Ừ.”
Khương Nghênh còn đang nghĩ tiếp theo đó nên nói gì, Lý Chí Thành đã đi trước một bước mở lời: “Bệnh dạ dày, vấn đề nhỏ thôi.”
“Hả, vậy anh nghỉ ngơi đi ạ.”
Mới thương xót hắn ta trong lòng một giây, Khương Nghênh lại nghe thấy Lý Chí Thành dùng âm thanh yếu ớt nhưng lạnh lẽo nói: “Điện thoại của tôi có liên kết với cam giám sát của công ty, giám sát mấy người bất cứ lúc nào, ngoan ngoãn làm việc, kẻ nào lười biếng mà bị tôi tóm được sẽ trừ tiền lương.”
“…..Vâng.”
Con người Lý Chí Thành này, độc miệng, nghiêm khắc, yêu cầu cao, lúc nổi cáu càng đáng sợ hơn, nhưng chỉ cần không phải là một tuần chết chóc trước khi update, ngày thường hắn ta đối xử với nhân viên cũng khá tốt.
Cân nhắc đến việc hắn ta là một người đàn ông độc thân không ai chăm sóc, những lúc như thế này chính là cơ hội để ân cần nịnh nọt, Khương Nghênh mềm giọng, khẽ hỏi: “Ông chủ, anh ở bệnh viện nào thế?”
Đối phương chẳng thèm cảm kích: “Làm gì? Đến xem bộ dạng thoi thóp của ông chủ cô sau đó thầm sung sướng trong lòng hả?”
Khương Nghênh cười khì khì mấy tiếng: “Không có ạ, em chỉ muốn đại biểu đồng nghiệp trong công ty tới thăm nom anh một chuyến.”
Nghe thấy tiếng hừ lạnh trong ống nghe: “Tầng 16 bệnh viện Nhân Dân. Lúc đến đừng mang hoa quả, mang cho tôi một bát trứng bắc thảo thịt nạc, tôi thanh toán.”
“Vâng ạ, em đến ngay đây.”
Khương Nghênh cúp điện thoại, cầm túi lên, vẫy tay tạm biệt với Tô Thừa và Triệu Tân Nhu: “Chị đi đây.”
*
Phòng bệnh A76 tầng 16 bệnh viện Nhân Dân, Lý Chí Thành đang mặc bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc lười nhác nằm trên giường, mái tóc hắn vừa đen vừa dày, khiến cho gương mặt càng trở nên nhợt nhạt hơn.
“Không ăn nữa à?”
Hộp thức ăn bày trên bàn vẫn còn đầy ắp, hiển nhiên là chưa đụng được mấy đũa.
Lý Chí Thành nằm nghiêng trên giường nghịch điện thoại, giở tính thiếu gia: “Miệng tôi đắng ngắt, cậu còn cho tôi ăn cháo trắng, có thể thêm chút thức ăn không hả?”
Vân Hiện ôm khuỷu tay nhìn hắn, cảm giác như bản thân mình đang nuôi một đứa con trai thời kì nổi loạn.
“Nếu như bây giờ cậu cảm thấy khó chịu, thì chỗ rượu đêm qua đừng uống được không.”
Bị chọc đúng chuyện đau lòng, Lý Chí Thành kéo chăn trùm kín đầu, đơn phương cắt đứt cuộc trò chuyện.
Vân Hiện vừa thu dọn hộp cơm vừa quở trách hắn: “Ban đầu khi Chu Dĩ ra nước ngoài, cậu mượn rượu giải sầu, bây giờ người ta về rồi, cậu vẫn uống rượu. Cậu đúng đầu đuôi ăn ý với nhau đấy.”
Trong chăn vang lên âm thanh buồn rầu: “Ai nói hả? Tâm trạng tôi không tốt uống vài chén cũng không được?”
Ngón tay thon dài của Vân Hiện kéo chăn của hắn ra: “Vài chén? Anh giai, cậu để bụng rỗng uống nửa lít rượu trắng. Còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề sao?”
Lý Chí Thành đường đường là đàn ông cao trên mét 8, co được duỗi được: “Hiện Hiện, Hiện Hiện tốt, mau đi về đi, Ta Ta còn đang đợi cậu về cho nó ăn đấy.”
Vân Hiện bất lực lắc đầu, dém góc chăn lại giúp hắn ta: “Vậy tôi đi đây, ban đêm có chuyện thì gọi điện cho tôi.”
“Được rồi.” Lý Chí Thành chu môi ném một nụ hôn gió về phía anh, buồn nôn đến mức Vân Hiện nổi hết cả da gà, mắng hắn là đồ đần.
Ta Ta là con mèo cam mà Lý Chí Thành nuôi, ngụ ý là tiền tài cuồn cuộn sớm ngày giàu có.
Hắn ta mơ màng ngủ mãi đến trưa, bị cơn đau dạ dày đánh thức, Vân Hiện đưa hắn tới bệnh viện, giày vò cả ngày trời, hoàng thượng đáng thương trong nhà vẫn chưa có ai cho ăn.
Vân Hiện ra khỏi phòng bệnh, thở dài một tiếng. Sao mỗi lần Lý Chí Thành và Chu Dĩ giày vò nhau người cuối cùng chịu tội lại là anh chứ?
Anh đang cân nhắc xem nên nói tin tức Lý Chí Thành nằm viện cho Chu Dĩ như thế nào cho tự nhiên không dấu vết, thì nghe thấy có người phía trước gọi anh.
“Ông chủ Vân!”
Giọng nói ấy mang theo kinh ngạc, đột nhiên vang lên giữa hành lang tĩnh lặng.
Bệnh viện là nơi không nên làm ồn, có lẽ ý thức được âm lượng của mình quá cao, Khương Nghênh vội vàng che kín miệng, bước về phía anh.
Đang định hỏi sao anh lại ở bệnh viện, lại nhớ tới lời Triệu Tân Nhu nói, hôm nay anh tới thăm bạn mình.
Câu nói quanh co trong lòng một vòng, đến bên miệng lại biến thành: “Trùng hợp quá.”
Vân Hiện gật đầu, hỏi cô: “Sao cô lại ở đây?”
Khương Nghênh giơ túi trong tay lên: “Thăm ông chủ tôi, anh ta bị ốm.”
Nghe vậy, tầm mắt Vân Hiện rơi vào chiếc túi trong tay cô, anh nhếch mày lên.
Nghĩ đến bộ dạng phục tùng trong phòng bệnh của Lý Chí Thành, Vân Hiện nhếch môi lên, lẩm bẩm nói: “Đã thế này rồi còn không quên vắt kiệt sức nhân viên.”
Vân Hiện lắc đầu: “Không có gì, mau đi đi, tôi đi trước đây.”
“À, vâng. Tạm biệt.”
“Ừ, tạm biệt.”
Tạm biệt Vân Hiện, Khương Nghênh tìm thấy phòng bệnh, khẽ đẩy cửa ra, nhìn thấy Lý Chí Thành ở giường bệnh trong cùng.
Cô đi tới gọi: “Ông chủ.”
Lúc này Lý Chí Thành nhìn cô như nhìn thấy người thân, lần đầu tiên dùng giọng nói nhiệt tình vô bờ bến thì thào: “Cô đến rồi!”
“Cháo vẫn còn nóng đây, anh mau ăn đi.” Khương Nghênh kéo chiếc bàn nhỏ ra, trừ cháo cô còn gọi thêm một phần bánh bao sữa, vừa mở nắp ra, mùi thơm xộc thẳng vào mũi, cả ngày Lý Chí Thành chẳng ăn được gì mấy ngửi thấy mùi này đã thấy mãn nguyện rồi.
Hắn vừa cầm thìa lên đưa một miếng tới bên miệng, màn hình điện thoại sáng lên, có tin nhắn wechat mới.
Lý Chí Thành liếc một cái, tay hơi run, chiếc thìa rơi vào trong bát.
[Thấy núi: Cháo trứng bắc thảo thịt nạc ngon không?]
Khương Nghênh thấy Lý Chí Thành hoảng loạn nhìn trái ngó phải, không hiểu hỏi: “Ông chủ, sao vậy ạ?”
Lý Chí Thành hơi hòa hoãn lại, hỏi cô: “Ban nãy trên đường cô có đụng phải ai không?”
Khương Nghênh mê mang, lắc đầu: “Không ai ạ.”
Vậy đúng là kì quái.
Lý Chí Thành kéo chăn ra, vớ lấy điện thoại lạch cạch gõ chữ.
[Chí Thành: Cậu lắp cam giám sát ở chỗ nào đấy?]
[Thấy núi: Trong đầu cậu, nhân lúc cậu hôn mê tôi bảo bác sĩ cấy con chip vào đầu cậu.]
[Chí Thành:?]
Chẳng biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, Lý Chí Thành thực sự cảm thấy hơi đau.
Khương Nghênh thấy hắn ôm lấy đầu, quan tâm hỏi: “Ông chủ, anh đau đầu à? Có cần tôi gọi bác sĩ không?”
“Không cần. Tiểu Khương, dọn cháo bắc thảo thịt nạc này đi, đột nhiên giờ tôi không có khẩu vị nữa.”
“À, được, vậy đợt lát nữa anh đói thì ăn nhé.”
Điện thoại lại sáng lên.
[Thấy núi: Đúng lúc tôi gặp được Khương Nghênh, cậu bảo cô ấy mua cháo đúng không.]
[Thấy núi: Bớt ăn một chút, ăn hai miếng cho đỡ thèm được rồi.]
Trong lòng Lý Chí Thành vô cùng cạn lời, gửi cho Vân Hiện một icon người nhỏ giơ nắm đấm.
[Chí Thành: Con mẹ cậu dọa ông đái tí đái ra quần!]
Màn hình bên kia, Vân Hiện khẽ cười một tiếng, nhỏ giọng mắng một câu “Đồ đần”
Bộ phim khoa học viễn tưởng đi đến hồi kết, Lý Chí Thành vẫy tay, trấn định như Quân Vương ngồi chỉ điểm giang sơn: “Tiểu Khương, cầm cháo lại đây, tôi lại muốn ăn rồi.”
Khương Nghênh vừa mới dọn bàn xong mím môi liếc Lý Chí Thành một cái, vẻ mặt cạn lời.
Trên đường về, Khương Nghênh mở wechat ra, chặn ông chủ và đồng nghiệp đăng một dòng trạng thái.
[Ông chủ bị bệnh, não cũng hỏng luôn.
Tôi kinh ngạc không thôi, hóa ra anh ta cũng có não cơ đấy.]
Mười phút sau, Vân Hiện nhấn like cho dòng trạng thái này.