Dương Minh Trăn hỏi thẳng suy nghĩ trong đầu ra. Hắn đã đuổi Hà Phục đi khỏi cục cảnh sát được hai năm. Trong suốt hai năm đó, hắn cực kỳ chắc chắn rằng Hà Phục đã chết, bằng không, một người sao có thể hoàn toàn bặt vô âm tín khỏi thế giới. Thế nhưng hôm nay Hà Phục đột nhiên gửi thư tới, nói rằng muốn thảo luận vụ án Trương Tố Như mất tích cùng hắn. Hành động này rõ ràng đang tuyên bố cho Dương Minh Trăn biết rằng Hà Phục vẫn luôn theo dõi hắn.
Hà Phục nắm trong lòng bàn tay mọi động tĩnh của hắn trong khi hắn lại biết quá ít về Hà Phục.
Hà Phục ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện, tay đặt trên đầu gối. Y đang mỉm cười, hệt như cái ngày y trở về hồi hai năm trước với nụ cười kiến người ta lạnh gáy.
“Không phải tôi muốn làm gì mà là đội trưởng Dương muốn làm gì kìa.” Hà Phục nói. “Hôm nay tôi mời đội trưởng Dương tới là muốn thảo luận về vụ án Trương Tố Như mất tích. Nếu đội trưởng Dương có gì sắp xếp, chắc chắn tôi sẽ giúp cậu hoàn thành.”
Nói như vậy nghĩa là y sẵn lòng giúp Dương Minh Trăn phá án?
Dương Minh Trăn cười khẩy, nói: “Trốn biệt hai năm, hôm nay bất thình lình xuất hiện, sao tôi biết chắc được anh có âm mưu gì không?”
“Âm mưu là có.” Hà Phục nói thẳng. “Tôi nhắm vào tiền của Trương Quan Hà, chung quy vẫn phải xem đội trưởng Dương có cho tôi cơ hội này hay không.”
“Ý anh là sao?” Dương Minh Trăn hỏi.
Hà Phục nhếch môi cười: “Ý trên mặt chữ, tôi nghèo. Tiệm cá Số 7 lâu lắm rồi không buôn bán được gì, tôi cần tiền nuôi cá nuôi người. Trương Quan Hà chính là mục tiêu phù hợp lúc này.”
Nghe thấy thế, Hình Đình ngẩn ra. Đây là thủ đoạn kiếm tiền của Hà Phục? Hỗ trợ phá án nhận thù lao?
“Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý chắc?” Ánh mắt Dương Minh Trăn đanh lại. Súng đã sẵn sàng trên tay, chỉ cần bắn chết con quái vật này một lần nữa là xong, vậy thì con quái vật này sẽ không còn tư cách cò kè mặc cả với hắn nữa.
Hà Phục nói: “Anh sẽ đồng ý. Tôi còn rất nhiều thời gian để chờ câu trả lời của anh nhưng cô Trương thì không.”
Dương Minh Trăn đứng phắt dậy khỏi ghế. Hắn toan lao lên tóm lấy áo Hà Phục nhưng lúc này hắn vẫn phải kìm lại. Dương Minh Trăn hạ giọng, hỏi: “Anh muốn nói Trương Tố Như vẫn còn sống?”
“Phải.” Hà Phục gật nhẹ đầu, “Trong phòng chỉ có bóng của Trương Tố Như, ngoài ra không còn manh mối nào khác, khả năng rất cao là Trương Tố Như vẫn còn sống. Tuy vậy, cô ấy không còn nhiều thời gian. Nếu đội trưởng Dương muốn tìm thấy thi thể của cô ấy thôi thì có thể từ từ…”
Dương Minh Trăn truy hỏi: “Giờ cô ấy đang ở đâu?”
Hỏi xong câu đó, Dương Minh Trăn chợt thấy hối hận. Chẳng lẽ hắn thật sự phải dựa vào con quái vật này mới tìm được Trương Tố Như?
Mạng người và sĩ diện, đến tột cùng, bên nào quan trọng hơn?
Dương Minh Trăn thỏa hiệp. Hắn lấy hồ sơ hôm nay đã sắp xếp ngay ngắn từ trong túi áo ra đưa cho Hà Phục.
“Tôi đồng ý chuyện đưa anh tới phủ Trương, còn giao kèo làm ăn với Trương Quan Hà có thành công hay không là chuyện của anh.” Hắn trầm giọng uy hiếp, “Nếu để tôi biết anh có ý đồ xấu, lần này chắc chắn tôi sẽ bắn trúng tim anh!”
Lần trước, hắn cố tình nương tay. Nếu giờ Hà Phục dám giở trò dưới mí mắt hắn, chắc chắn hắn sẽ không do dự bắn thẳng vào tim đối phương.
Hà Phục ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi biết rồi. Vậy phiền cảnh sát Dương thuật lại giúp tôi toàn bộ đầu đuôi, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào về vụ án Trương Tố Như mất tích.”
Dương Minh Trăn liếc nhìn y, nói: “Trương Tố Như mất tích vào ngày 2 tháng 9. Hầu gái Ô Lan gõ cửa không thấy ai trả lời nên mới đẩy cửa vào trong, phát hiện Trương Tố Như đã biến mất. Sau ba ngày tìm kiếm của nhà họ Trương, bức tường trong phòng Trương Tố Như xuất hiện cái bóng của cô ấy.”
“Tôi đã tới xem xét hiện trường, căn phòng không có dấu vết bị phá hoại, mọi đồ đạc đều nguyên vẹn, đồ có giá trị cũng không bị mất. Trương Tố Như giống như bốc hơi cả thế giới, biến mất khỏi phủ lớn, hơn nữa còn để lại bóng của mình trên tường.”
Hà Phục rất chăm chú lắng nghe. Y mở tập hồ sơ trên bàn ra, bên trong là vài bức ảnh đen trắng. Bức thứ nhất chụp cái bóng của Trương Tố Như. Bức thứ hai chụp bóng của cô hầu Ô Lan. Bức thứ ba chụp bóng của cô hầu Tạ Nguyệt. Bóng của cả ba đều nằm trên bức tường, dường như giây tiếp theo các cô sẽ biến thành hình người, bước ra khỏi bức tường.
Hà Phục lật xem bức ảnh tiếp theo, đó là ảnh chụp chung cả ba cái bóng. Nhìn thấy bức ảnh này, y mỉm cười.
“Anh nhận ra điều gì?” Dương Minh Trăn hỏi.
Nghe vậy, Hình Đình cũng dịch người sang ngồi xem bức ảnh chụp.
Bóng của ba cô gái xuất hiện trên bức tường trắng phau, tư thế của mỗi người mỗi khác, có người thì đứng thẳng, có người lại hơi nghiêng sang bên.
Hà Phục chỉ vào cái bóng đầu tiên: “Cô ấy chuyển động.”
“Sao mà vậy được?” Dương Minh Trăn nhìn cái bóng đầu tiên trên bức ảnh chụp, đó là Trương Tố Như.
Hà Phục đặt bức ảnh chụp riêng bóng của Trương Tố Như và bức ảnh chụp chung cả ba cái bóng cùng nhau để so sánh. Y chỉ vào tay Trương Tố Như: “Tay cô ấy cử động.”
Quả nhiên, trong bức ảnh đầu tiên, Trương Tố Như đặt tay phải trên tay trái, đứng hơi nghiêng người. Trong bức ảnh thứ hai, tay phải của Trương Tố Như đã duỗi thẳng xuống, cũng vì vậy mà bóng của tay đã hòa làm một với bóng của thân người.
Mấy ngày nay, Dương Minh Trăn dồn tất cả trọng tâm chú ý về vụ án Trương Tố Như mất tích lên gã đàn ông bí ẩn kia, chưa từng cẩn thận so sánh những bức ảnh chụp.
“Hai bức ảnh này, một bức chụp vào ngày 5 tháng 9, một bức chụp vào ngày 8 tháng 9.” Dương Minh Trăn đưa ra một giả thuyết bạo gan: “Tay của cái bóng Trương Tố Như ngày 8 tháng 9 đã đổi vị trí, chẳng lẽ cái bóng này sống?”
Hà Phục phân tích: “Ba ngày trôi qua, bóng của tay mới di chuyển một chút vì trên bức tường có thêm hai người. Nếu bức tường có nhiều người hơn nữa, có lẽ Trương Tố Như sẽ tiếp tục cử động…”
Dương Minh Trăn lườm y một cái. Câu này chẳng phải đang muốn cho nhiều người mất tích, biến thành bóng hơn thì là gì!
“Vì chật chội, Trương Tố Như cảm thấy không thoải mái nên phải thay đổi tư thế một chút.” Hà Phục mỉm cười, “Đúng là một cái bóng thú vị mà.”
Nói xong câu đó, Hà Phục uể oải duỗi người. Hình Đình biết người kia lại buồn ngủ rồi.
Quả nhiên, Hà Phục bắt đầu đuổi Dương Minh Trăn: “Cảnh sát Dương, hôm nay thảo luận đến đây thôi, tôi mệt rồi. Nếu cảnh sát Dương chắc chắn muốn hợp tác với tôi thì sáng mai đến đón tôi tới phủ Trương một chuyến nhé, tôi cần gặp Trương Quan Hà.”
Dương Minh Trăn gom mấy bức ảnh cất vào túi hồ sơ, bực dọc đứng dậy rời đi. Từ khi nào hắn bệ rạc đến mức phải làm tài xế cho con quái vật này!
Thấy Dương Minh Trăn sập cửa bỏ đi, Hình Đình mới lên tiếng hỏi Hà Phục: “Anh thật sự chắc chắn rằng sẽ tìm được Trương Tố Như à?”
Hà Phục lắc đầu: “Không chắc.”
Hình Đình cạn lời: “Không chắc? Không chắc mà mai anh còn dám đến bắt chẹt Trương Quan Hà? Anh đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi.”
Hà Phục nói: “Tuy không chắc sẽ tìm được Trương Tố Như nhưng tôi chắc chắn sẽ tìm được vật nuôi mất tích của mình.”
“Giờ cơ?” Hình Đình hoàn toàn không hiểu việc vật nuôi của y mất tích liên quan gì đến Trương Tố Như, “Anh nuôi con gì?”
Hà Phục chỉ vào bể cá đối diện sô pha. Trong chiếc bể cá cao nửa người kia là mấy con cá đẹp đẽ đang bơi, y thở dài: “Quả nhiên cậu chẳng hề quan tâm chúng.”
Hình Đình ngoảnh lại nhìn, trong bể thiếu mất một con cá.
Khi hắn mới tới đây, bể có tất cả bảy con cá. Không biết từ khi nào, một con cá đã không cánh mà bay.
“Cá bắt cóc Trương Tố Như hả?” Hình Đình ngơ ngác hỏi.
Hà Phục không nói gì. Y đi đến bên cạnh bể cá, lấy một chai thủy tinh trong suốt từ cái tủ gỗ bên dưới bể cá ra. Bên trong chai là một thứ chất lỏng màu đỏ tươi. Y rót hết thứ chất lỏng không rõ tên vào bể cá. Nhoáng cái, cả chiếc bể đã biến thành màu đỏ.
Nhìn thấy khung cảnh quái dị ấy, Hình Đình nuốt nước bọt. Hắn có một suy nghĩ không lành, thứ chất lỏng màu đỏ trong cái chai khiến người ta nhìn mà thấy giần giật da đầu. Bởi lẽ, sau khi Hà Phục rót vào bể, bầy cá trong bể lập tức ngừng bơi.
“Mồi gì vậy?”
Hà Phục nói: “Máu. Chỉ vật nuôi biết nghe lời mới được uống.”
Quả nhiên là máu. Liệu máu đó có phải máu của Hà Phục không?
Hình Đình không dám hỏi tiếp. Hắn rất muốn biết bí mật của Hà Phục. Hắn cảm thấy từ trên xuống dưới y đều là bí mật. Nhưng khi hắn cứ tìm hiểu đến cùng, hắn sợ rằng Hà Phục sẽ cực kỳ đáng sợ.
Lát sau, bầy cá lại di chuyển. Chúng rúc mình vào trong những hốc đá của những hòn giả sơn hoặc nấp phía sau cây rong, cây bèo. Không một con cá nào dám tới gần Hà Phục như thể giây tiếp theo y sẽ ăn tươi nuốt sống chúng.
Hà Phục ngáp một cái, uể oải nói: “Buồn ngủ quá. Cậu thay nước cho bể cá đi nhé, tối khỏi nấu cơm cho tôi.”
Nói xong, y đi thẳng vào căn phòng ẩn.
Chỉ còn lại một mình Hình Đình trừng mắt với sáu con cá.
Thấy Hình Đình tới thay nước cho mình, bầy cá lập tức nhào tới lấy lòng hắn, biểu diễn tiết mục quẫy đuôi phun bong bóng.
Hình Đình cười toe toét thay nước giúp bọn chúng, gõ ngón tay trên mặt thủy tinh của bể cá: “Uống máu xong là dồi dào sức sống thế đấy, đáng yêu ghê.”
Cá nhỏ di chuyển theo đầu ngón tay hắn.
Nếu có thể nói, chắc chắn chúng sẽ nói cho tên ngốc này biết chai máu kia thực chất không phải phần thưởng mà là hình phạt.
Đối với chúng, không có bất cứ thứ gì đáng sợ hơn máu Hà Phục.