Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 31: Nấm mộ gia đình (11)



Phần 3: Nấm mộ gia đình

Chương 31

Năm mười tuổi, ngoại trừ gặp được Thiện Chiết Ngọc mới về nước, Hình Đình còn gặp một người khác: Người phụ nữ tham gia bữa tiệc gia đình cùng Thiện Chiết Ngọc, mẹ của cậu ta, Nhiếp Trâm.

Lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ ấy, hắn dường như bị chấn động. Hắn chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào tao nhã đến thế. Bà ta mặc bộ sườn xám màu be, mái tóc đen óng búi thấp gọn sau đầu, nụ cười trên môi lúc nào cũng thật nền nã.

Người cha Thiện Thính Ngôn giới thiệu với hắn: “Triệt Ngọc, đây là mẹ của tiểu Chiết, cũng là mẹ của con.”

Khi nói đến từ “mẹ”, hắn thấy người phụ nữ kia hơi nhíu mày như đang thấy khó chịu. Nhưng chỉ một thoáng thôi, bà ta đã tiếp tục ra vẻ tao nhã, che giấu cảm xúc đó đi. Bà ta nói: “Chào con, Thiện Triệt Ngọc.”

Có lẽ trước khi thực sự ập đến, bão tố sẽ cho người ta trải nghiệm cảm giác bình lặng trước. Vậy nên khi người phụ nữ này bước vào nhà họ Thiện, xung quan hắn thật bình lặng, bình lặng đến mức hắn gần như không phát hiện ra những thay đổi nhỏ nhặt đang diễn ra.

Dường như người phụ nữ kia lúc nào cũng quan sát hắn, mà em trai hắn, Thiện Chiết Ngọc, cũng theo sau hắn bất cứ lúc nào.

Mãi đến cái đêm mất ngủ ấy, khi quay về phòng từ phòng vệ sinh, hắn nghe thấy tiếng nói truyền ra từ phòng sách của cha.

Hắn không hề cố ý nghe trộm, thế nhưng những lời kia lại như con sâu đáng sợ bò vào tai hắn.

“Cha ơi, cha đừng đối tốt với nó như thế được không.” Kia rõ ràng là giọng làm nũng của một đứa trẻ.

“Ha ha, tiểu Chiết nhà ta ghen tị sao?” Giọng người đàn ông kia vẫn hiền hòa như thế.

Một nụ cười khinh miệt chợt vang lên, “Tiểu Chiết ngoan, con hà tất phải ghen tị với kẻ thấp hèn như nó. Nó chẳng qua là hòn đá kê chân của con thôi…”

Khoảnh khắc đó, hắn cảm tưởng như người phụ nữ tao nhã kia chính là ác quỷ đến từ địa ngục. Bà ta nói hắn thấp hèn, nói hắn là hòn đá kê chân. Hóa ra vẻ tao nhã đó chỉ là mặt nạ giả nhân giả nghĩa của người đàn bà này.

Vậy thì cha hắn coi hắn là gì đây?

“Cơ thể Triệt Ngọc rất khá, Nhiếp Trâm, em đừng lãng phí. Cơ thể tiểu Chiết càng ngày càng yếu rồi, em phải tranh thủ thời gian thuần dưỡng Triệt Ngọc.”

Thuần dưỡng?! Nghĩa là coi hắn như vật nuôi của bọn họ sao?

Cửa bất chợt bị đẩy ra, hắn loạng choạng ngã vào trong.

Người phụ nữ kia mặc một chiếc váy đỏ, mái tóc đen óng ả không vén ra sau tai. Nụ cười treo trên đôi môi đỏ mọng của bà ta, giọng lạnh tanh: “Mày nghe thấy cả rồi?”

Hắn không đáp tiếng nào. Hắn chợt cảm thấy nơi này thật tàn độc. Hắn muốn chạy trốn nhưng đã không còn kịp nữa.

Khi mặt nạ giả nhân giả nghĩa của ác quỷ bị xé rách, bọn họ chỉ có thể để lộ bộ mặt thật.

“Nếu đã vậy thì chẳng còn gì để nói thêm nữa.” Kẻ từng được hắn gọi là cha đứng dậy, nói bằng giọng điệu lạnh lùng tương tự, “Nhiếp Trâm, dẫn nó đi thôi.”

Thái độ lạnh lùng ấy khiến Thiện Triệt Ngọc không thể tin nổi đó là cha nuôi của mình. Ông ta nói: “Nhà họ Thiện đã cho mày nhiều vinh hoa phú quý như thế, mày cũng nên dốc sức vì nhà họ Thiện.”

Thiện Chiết Ngọc đứng sau lưng cha mình, mỉm cười, “Anh à, đừng làm em thất vọng nhé.”

Hắn từng nghĩ nếu đêm đó hắn không nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ, bọn họ rồi cũng sẽ đưa hắn đi “thuần dưỡng”, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.  Thế nhưng khi phát hiện ra chân tướng tàn nhẫn nhất, hắn thà rằng mình mù còn hơn.

Hắn bị người phụ nữ kia đưa tới một nơi được đám đá kê chân thấp hèn bọn hắn gọi là “địa ngục trần gian”.

Trong “địa ngục trần gian” đó có năm cậu bé tương tự hắn. Tất cả đều có chung một cái tên: Thiện Triệt Ngọc.

Thiện Triệt Ngọc vốn chẳng phải thấu triệt, thanh cao gì cả. Cái tên này chỉ đem đến cho bọn hắn tai họa và tra tấn không hồi kết. Vậy nên từ khi bắt đầu, nó đã là một cái tên tội ác.

Vì cơ thể Thiện Chiết Ngọc yếu ớt từ nhỏ, Thiện Thính Ngôn bèn tìm rất nhiều bé trai tuổi tác xấp xỉ cậu ta nuôi trong địa ngục trần gian. Khi tới thời điểm, những bé trai đó sẽ biến thành đá kê chân cho Thiện Chiết Ngọc sống tiếp. Tay hoặc chân của những bé trai sẽ bị cắt ra rồi ghép lên người Thiện Chiết Ngọc.

Từ khi sinh ra, Thiện Chiết Ngọc đã mang tội ác, cậu ta khuyết thiếu tứ chi, sống như một con quái vật. Vì bảo vệ cậu ta, Thiện Thính Ngôn tìm được một bác sĩ quái đản. Kẻ kia cho Thiện Thính Ngôn biết thuật pháp “luyện người”. Với quyền lực và tài lực một tay che trời của mình, Thiện Thính Ngôn dễ dàng tạo ra một cơ thể hoàn hảo cho Thiện Chiết Ngọc.

Trong khoảng thời gian hai năm, Hình Đình và những cậu bé khác liên tục phải rèn luyện trong địa ngục trần gian. Đến khi chức năng cơ thể bọn họ đạt tới trạng thái tốt nhất, bọn họ sẽ bị giết chết.

Có hai cậu bé đã trở thành tay và chân của Thiện Chiết Ngọc, một cậu cậu bé khác thì trở thành tim.

Hình Đình được giữ lại đến cuối cùng vì nhà họ Thiện muốn lấy khối óc thông minh và làn da hoàn hảo của hắn. Bọn họ phát hiện ra rằng sau khi da mặt Hình Đình bị thương, hắn có thể biến thành người khác.

Trong hai năm đó, hắn luôn phải sống trong căn phòng tối tăm, màu đen là tất cả những gì hắn thấy.

Khi tấm vải đen quấn trên người hắn bị siết chặt đến mức khiến hắn gần như không thở nổi, rốt cuộc hắn cũng tỉnh lại.

Một thùng nước lạnh như băng tạt thẳng vào mặt hắn.

Muối pha trong nước lập tức chui vào những vết thương.

Kẻ kia vẫn đeo một chiếc mặt nạ, “Ngủ lâu quá nhỉ?”

Hình Đình liếm nước bên khóe miệng. Hắn đã bị giam ở đây hai ngày rồi. Không ai tới cứu hắn, ác quỷ trước mặt vẫn không ngừng tra tấn, ép hắn nhớ lại mọi chuyện trong địa ngục trần gian hồi còn ở nhà họ Thiện nhiều năm trước.

“Xem ra anh rất khát nước?” Người đeo mặt nạ cười cười, xách một thùng nước muối trên sàn lên, dội thẳng lên đầu hắn.

Muối lại một lần nữa cắn xé những vết thương trên người.

Thế nhưng hắn chỉ hơi nhíu mày, tiếp tục hưởng thụ nước.

Dường như kẻ kia không hài lòng khi hắn không chịu kêu rên, cậu ta cười khinh miệt: “Em lại quên mất đấy, anh là người đã được huấn luyện đặc biệt mà. Mấy vết thương cỏn con này chẳng đáng là gì với anh.”

Hình Đình bật cười ha hả, “Đối với tao, nó không đáng là gì. nhưng đối với mày, nó lại như chết đi đúng không?”

Như bị chọc thẳng vào chỗ đau, Thiện Chiết Ngọc giận dữ cười gằn: “Em nên cảm ơn đám người kia đã tạo nên em ngày hôm nay.”

Cậu ta chọc cây gậy chống lên đầu Hình Đình, “Anh nhìn cho kỹ, tim của anh hai anh đang đập thình thịch trong ngực em.”

“Mày!” Hình Đình hận không thể giết chết tên súc sinh trước mặt. Cậu ta thậm chí dám nhơn nhơn nhắc đến anh hai của hắn!

Tên thật của anh hai là Nguyên Khải Vân, người duy nhất đối tốt với hắn khi hắn bị đưa vào địa ngục nhà họ Thiện. Anh hai lớn hơn hắn hai tuổi, là người có sức khỏe tốt nhất trong số những đứa trẻ ở địa ngục nhà họ Thiện. Anh ấy bị nhà bọn họ đưa vào đó vì muốn tiến hành thay nội tạng. Tim của Thiện Chiết Ngọc không khỏe, vậy nên tim của anh hai bị lấy đi chỉ là chuyện sớm muộn…

Chỉ có điều, hắn không ngờ rằng khi anh hai tốt bụng tưởng bản thân đã chạy thoát khỏi hang ổ quỷ dữ, anh ấy lại bị bắt lại, bị đánh chết rồi bị mổ xẻ.

Có vẻ Thiện Chiết Ngọc rất hài lòng với sự giận dữ của Hình Đình, cậu ta tiếp tục nói, “Anh nhìn đôi mắt của em này.” Cậu ta cười tươi, “Giờ em nhìn anh rất rõ ràng luôn đó.”

Nghe đến đó, Hình Đình sực hiểu ra. Hai tay hắn siết chặt thành nắm đấm, “*** mẹ, mày không phải con người!”

Đương nhiên hắn biết đôi mắt của Thiện Chiết Ngọc là của ai. Đó là của em tư hắn thương nhất.

Em tư vừa chào đời đã bị bỏ rơi, bị nhà họ Thiện nhặt về nuôi trong bóng tối. Dần dà, đôi mắt cậu có thể nhìn rất rõ mà không cần ánh sáng, thị lực của cậu cũng là tốt nhất trong số bốn người bọn hắn.

Hình Đình phẫn nộ nhìn chằm chằm cậu ta, ra sức rít lên, “Nó mới có chín tuổi thôi! Vậy mà mày có thể hủy hoại ánh sáng cả đời nó!”

Thiện Chiết Ngọc tiếp tục cười dưới lớp mặt nạ, “Nhà họ Thiện nuôi nó nhiều năm như vậy, em chỉ lấy đôi mắt của nó thôi thì đâu đáng là bao.”

“Đúng vậy.” Hình Đình cười khẩy nhìn cậu ta, “Nhà họ Thiện chúng mày có lấy cả mạng người khác cũng không quá! Vì lũ chúng mày đều tự coi bản thân là chúa cứu thế. Chúng mày nhặt những đứa trẻ lang thang cơ nhỡ về nuôi, những đứa trẻ đó nghiễm nhiên phải mang ơn, thậm chí cung phụng chúng mày, đúng không!”

Sau tiếng hét này, Thiện Chiết Ngọc như ngẩn người. Cậu ta đứng sững trước mặt hắn như đờ đẫn vì quá bất ngờ. Nhưng Hình Đình biết, cậu hai nhà họ Thiện sẽ không bao giờ bị dọa nạt chỉ bởi những lời ấy. Trận hỏa hoạn mười năm trước còn chưa thể khiến cậu ta chết cháy, sao cậu ta có thể bị dọa nạt chỉ bởi một câu nói của hắn. Vậy nên, giờ khắc này, Thiện Chiết Ngọc đang nghĩ gì trong lòng, hắn hoàn toàn không biết. Cậu ta như một con thỏ đang ngủ say, thoạt trông rất hiền lành. Nhưng đợi đến khi người ta lơ là cảnh giác, cậu ta sẽ tung ra đòn trí mạng.

“Nhà họ Thiện?” Cậu ta lẩm bẩm rồi bất chợt bật cười, “Nhà họ Thiện đã hóa thành tro bụi từ mười năm trước rồi, thế mà anh vẫn còn mặt mũi nhắc về nó với em sao?”

“Mồi lửa của anh đã thiêu rụi nhà họ Thiện, thế mà anh lại nhắc về nó với em!”

Câu cuối cùng, cậu ta gần như quát vào mặt Hình Đình.

“Trên đời này không có Thiện Triệt Ngọc, càng không có Thiện Chiết Ngọc.”

Sau khi trận hỏa hoạn mười năm trước bị mưa dập tắt, chỉ còn lại những bộ hài cốt xấu xí. Trong đống hài cốt đó không có Thiện Chiết Ngọc, kẻ sống sót cũng không phải Thiện Chiết Ngọc.

Vậy nên anh không có tư cách nhắc về nhà họ Thiện với em.

Vậy nên giờ em hận anh cũng là lẽ đương nhiên.

Hình Đình cúi gằm đầu, không muốn tiếp tục nhìn cậu ta. Tuy không thấy được gương mặt Thiện Chiết Ngọc nhưng hắn vẫn có thể đoán rằng gương mặt dưới lớp mặt nạ kia có lẽ không khác người đứng đầu nhà họ Thiện, Thiện Thính Ngôn, là bao. Bọn họ đều có huyết thống cao sang, có gương mặt ưa nhìn và trí óc thông minh bẩm sinh. Bọn họ giống như những gì hoàn hảo nhất trên đời. Dù là xuất thân hay diện mạo, bọn họ đều hơn hẳn những người bình thường.

Những kẻ đó dù hoàn hảo nhưng cũng hoàn hảo đến mức không giống người.

Mà giống như cỗ máy hơn.

Cỗ máy hoàn hảo sống nhờ vào những linh kiện bên ngoài.

Nghĩ đến đây, hắn bỗng cảm thấy cỗ máy hoàn hảo như vậy có chút đáng thương.

Ánh mắt thương hại đó của hắn bị Thiện Chiết Ngọc phát hiện ra. Thiện Chiết Ngọc cầm roi hung hăng quất lên người hắn. Hắn bị đau đến mức phải kêu lên.

“Em cảnh cáo anh, đừng có nhìn em bằng ánh mắt như nhìn con chó kiểu thế.” Thiện Chiết Ngọc nói, “Em không đáng thương đến mức đó đâu. Giờ anh nên lo cho thân mình kìa!”

“Tao lo điều gì chứ?” Hình Đình nghiêng đầu hỏi, “Hôm nay, rơi vào tay mày rồi, dù sao tao cũng chết. Mày bảo tao phải lo điều gì đây?”

Thiện Chiết Ngọc nói: “À, em sẽ không để anh chết dễ dàng vậy đâu. Em còn muốn câu con cá lớn. Nhưng rất có thể con cá lớn kia đã bị nhốt trong quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam, cả đời này này không thể xuất hiện tại đây.”

Nghe vậy, Hình Đình sửng sốt, “Mày muốn chiếm thân xác Hà Phục?”

Hắn biết Thiện Chiết Ngọc là một kẻ lòng tham không đáy. Cậu ta đã muốn gì thì sẽ nhất quyết giành lấy cho bằng được. Chắc chắn thân xác của Hà Phục có sức hấp dẫn rất lớn đối với Thiện Chiết Ngọc, bởi chính Hình Đình cũng cảm thấy Hà Phục thực sự không đơn giản.

“Sao nào, anh lo em sẽ giết y à?” Thiện Chiết Ngọc cười hỏi, “Vậy sao anh không lo rằng y sẽ tới đây ăn thịt anh? Một chiếc “chìa khóa” như anh chẳng phải sẽ càng hấp dẫn y hơn sao?”

Hình Đình chợt im bặt. Đúng vậy, nếu hắn là “chìa khóa”, chắc chắn Hà Phục sẽ tới đây. Đến khi đó, rốt cuộc người chết sẽ là ai?”

Một tiếng “rầm” thật lớn vang lên, tất cả những người đang có mặt tại đây đều nhìn ra phía cửa. Ở nơi tăm tối không có ánh sáng ấy, ánh lửa bất chợt rọi vào.

Có một người đi ngược hướng sáng mà tới, y mặc một bộ trường bào màu trắng, bước từng bước khoan thai.

“Xin lỗi, tôi tới trễ.”

Hình Đình tròn mắt nhìn, không ngờ người mới bước vào thực sự là Hà Phục.

“Sao anh lại tới?” Hình Đình hỏi, “Anh đến ăn thịt tôi à?”

Hà Phục mỉm cười, nói: “Tôi không ăn cơm, cũng không ăn thịt người. Tôi tới cứu cậu.”

Hình Đình chợt cảm thấy ngực mình hơi khó chịu. Hắn thấy trên mặt Hà Phục toàn là máu. Rốt cuộc người này đã vượt qua bao nhiêu nguy hiểm mới tìm được tới đây.

“Thiện Chiết Ngọc, cậu dùng giun bờm ngựa hại người, Dương Minh Trăn sẽ dẫn đội cảnh sát tới đây nhanh thôi. Tôi tin võ thuật của ba người không đấu lại cả một chi đội cảnh sát đâu nhỉ?” Hà Phục nhếch môi người, “Giờ cậu trốn vẫn còn kịp đấy.”

“Mày!” Thiện Chiết Ngọc tức giận, “Mày làm gì người của tao rồi. Ở ngoài đó có tận mười người!”

Hà Phục chớp chớp mắt, tay phải nhẹ nhàng xoa bớt tro bụi trên mặt: “Đơn giản thôi, dùng thuốc nổ, nổ hết cả đám.”

“Nếu giờ cậu vẫn không đi, tôi sẽ cho cậu nổ luôn.” Hà Phục đưa tay trái ra, trong tay hắn vậy mà lại là một gói thuốc nổ. Hình Đình vô cùng bất ngờ, rốt cuộc còn chuyện gì người này không làm được không.

Thiện Chiết Ngọc dẫn hai tên vạm vỡ nhanh chóng bỏ đi. Hà Phục mỉm cười để bọn họ đi rồi mới bước tới cởi dây thừng cho Hình Đình.

“Hà Phục, tôi không nên hiểu lầm anh, tôi tưởng rằng anh…” Hình Đình áy náy nhìn Hà Phục. Y vội vàng tới đây cứu hắn không màng nguy hiểm tính mạng, vậy mà hắn lại nghi ngờ y, thật sự không nên như thế.

Hai chân Hà Phục chợt khuỵu xuống, quỳ ra đất. Gói thuốc nổ trong tay hắn rơi ra, Hình Đình nhìn kỹ, hóa ra đó là một gói toàn đất.

“Đúng là đần mà, không biết chờ Dương Minh Trăn tới rồi hẵng xông vào hay sao?” Hình Đình quở trách, “Đồ ngốc.”

Hắn quay sang đỡ lấy Hà Phục, cõng y lên lưng, lại nghe y nói một câu.

“Như vậy muộn quá, nguy hiểm.”

Hình Đình mỉm cười. Muộn quá, nguy hiểm, đối phương lo lắng cho mình đây mà.

“Được, chúng ta về nhà thôi. Hà Phục, cố chịu đựng một chút nhé.”

Hắn cõng y đi ra khỏi nơi tăm tối. Giữa làn khói thuốc nổ, rốt cuộc hắn không còn đơn độc nữa.

Đã mười năm trôi qua, Thiện Triệt Ngọc đã nên tử vong hoàn toàn.

Đời này chỉ cần Hình Đình, cũng chỉ cho phép Hình Đình tồn tại.