Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 36: Bức tranh chết chóc (4)



Phần 4: Bức tranh chết chóc

Chương 36

Chiều buông, mặt trời lặn, ánh nắng cuối ngày chiếu nghiêng vào mặt sàn tiệm cá Số 7 qua ô cửa sổ.

Hình Đình vừa bưng thức ăn đặt lên bàn, Dương Minh Trăn đã không mời mà tới. Hắn không khỏi kêu lên đầy khó chịu: “Anh canh giờ cơm để mò đến đấy hả?”

Dương Minh Trăn nặn ra một nụ cười hiếm hoi: “Không đến mức đó. Chỉ là tay nghề của đầu bếp Hình đỉnh hơn đầu bếp trong cục cảnh sát chúng tôi nhiều, lần trước được ăn một bữa xong tôi cứ nhớ nhung mãi.” Hắn tiến lại gần, nói: “Nếu cậu thấy kiếm không đủ tiền, vậy vừa khéo cục tôi đang thiếu một đầu bếp giỏi như cậu, muốn sang chỗ tôi không?”

Vừa nghe thấy cục cảnh sát, Hình Đình lập tức thay đổi thái độ. Hắn vẫn sợ Dương Minh Trăn, sợ ông lớn này một hôm nào đó không vui bèn bắt hắn về nhốt dăm bữa nửa tháng.

“Cách chèo kéo người này của cảnh sát Dương hơi thiếu đạo đức đấy, chủ cậu ta còn đang ngồi ngay đây này.” Hà Phục hơi nghiêng người, tay phải cầm đũa gỗ lim gắp cải trắng, động tác vô cùng tao nhã, trông như thể không phải y đang ăn cơm mà là đang vẽ tranh.

Dương Minh Trăn xua tay, nói: “Đùa thôi, ông chủ Hà đừng coi là thật.”

Hắn vừa đi vừa nói, nhoáng cái đã chiếm mất ghế của Hình Đình. Hình Đình chỉ có thể buồn bực trợn mắt khinh thường hắn sau lưng. Cảnh sát Dương này mũi thính như chó vậy, lần nào cũng đến đúng giờ cơm.

Dương Minh Trăn cầm đũa, vươn tay về phía đĩa cá nướng. Cá được nướng ngoài giòn trong mềm, vàng ươm hấp dẫn, bên trên còn rắc vài lát ớt và vừng trắng, ngửi thôi đã thấy thơm. Hắn nhai qua vài lần đã nuốt, lại vươn đũa tiếp tục gắp cá.

Hình Đình ngồi một bên nhìn ngài cảnh sát ăn lấy ăn để thế này tỏ ra vô cùng nghi ngại về trình độ của đầu bếp trong cục bọn họ, cuối cùng không nhịn được mỉa mai: “Trông anh cứ như bị bỏ đói mấy hôm liền vậy.”

“Ngày nào cũng ngồi giữa đống hồ sơ án. Ngoại trừ Mỹ Nhân Địa Ngục, chẳng lẽ tôi không phải lo những vụ khác?” Dương Minh Trăn nhai cơm, than thở, “Mệt đến mức hai hôm liền không được ăn nổi một bữa cơm no. Ăn cơm chiên trứng Thôi Lương làm cho suốt đến mức tôi sắp nôn luôn rồi.”

Hà Phục ăn rất chậm, nhai kỹ từng miếng nhỏ rồi mới nuốt hệt như con gái. “Có vẻ tâm trạng của đội trưởng Dương hôm nay không tồi. Chắc hẳn đã có tin tốt gì đó trong hai ngày vừa qua?”

Dương Minh Trăn đang nhai một miếng thịt rang, nghe Hà Phục hỏi vậy, hắn lập tức nuốt thức ăn vào bụng, “Đương nhiên tôi. Chính vì tìm được manh mối nên tôi mới chạy tới đây.”

“Chẳng lẽ cả cục cảnh sát không ai thảo luận về vụ án được với anh hay sao mà anh phải chạy tới tận chỗ chúng tôi?” Hình Đình bực dọc xới cơm. Hắn không hiểu rốt cuộc Dương Minh Trăn coi tiệm cá Số 7 là gì. Ban đầu hận Hà Phục như thế, giờ lại suốt ngày muốn dính lấy y.

Dương Minh Trăn đang vui vì được ăn ngon, hắn trả lời ngay không chút nghĩ ngợi: “Còn không phải vì lo trong cục cảnh sát có nội giá…”

Lời còn chưa dứt, Hà Phục đã đạp vào chân Dương Minh Trăn một cái.

“Á…” Dương Minh Trăn kêu lên một tiếng, “Trăng hôm nay tròn ghê.”

“Xàm.” Hình Đình liếc nhìn cửa sổ. Trời đã tối hẳn, từng cụm mây đen lớn tụ lại trên bầu trời Trà Thành, không hề có ánh trăng.

Dương Minh Trăn nhìn Hà Phục với vẻ khó hiểu. Sao y không cho hắn nói ra? Năm đó, Hà Phục thật chết chính là vì trong cục cảnh sát có nội gián còn gì.

Hà Phục mỉm cười, nói: “Còn phải nhờ cảnh sát Dương nói hết những chuyện điều tra được trong hai ngày qua cho tôi nghe. Tôi rất muốn biết bên trong Mỹ Nhân Địa Ngục ẩn chứa bí mật gì.”

Dương Minh Trăn buông đũa xuống, tường thuật chi tiết các manh mối đã điều tra được cho Hà Phục nghe. Làm vậy cũng không phải vì tin tưởng Hà Phục, hắn chỉ cảm thấy y có thiên phú dị bẩm khác hẳn người thường, nếu có thể lợi dụng nó để phá án, vậy cũng coi như tạo phúc cho mọi người.

“Tôi đã tới sảnh Long Môn điều tra, ở đó quả thật có một cô gái có nốt ruồi son trên má trái đã mất tích. Tôi bảo Thôi Lương đưa ảnh chụp bức tranh mùa thu cho người ở đó xem, bọn họ khẳng định rằng cô ta chính là cô gái trong tranh.” Nói xong, Dương Minh Trăn lấy ảnh chụp bức tranh mùa thu và ảnh một cô gái ra đặt lên bàn. Khi so sánh hai bức ảnh với nhau, gương mặt của cô gái quả thực giống hệt mỹ nữ trong tranh mùa thu.

“Cô ta tên Thu Bạch Mai, danh hiệu tại sảnh Long Môn là Mai Côi (hoa hồng).”

“Cũng họ Thu?” Thấy Hình Đình tỏ ra khá ngạc nhiên, Dương Minh Trăn giải thích: “Lúc biết tên cô ta, tôi cũng rất bất ngờ. Cô ta họ Thu, nạn nhân tìm thấy lúc trước, Thu Minh Lộ, cũng họ Thu. Tôi nghi ngờ liệu hai cô gái này có mối quan hệ gì đó không, ví dụ như chị em?”

“Tiếp tục điều tra theo manh mối này, Thu Bạch Mai thực sự có một người chị gái tên Thu Minh Lộ, chỉ là hai người này đã cắt đứt liên lạc từ lâu, cụ thể là từ khi Thu Bạch Mai vào làm tại sảnh Long Môn. Cả hai chị em họ Thu cùng chết vì bức tranh mùa thu…”

Hà Phục chỉ gật nhẹ đầu, không đưa ra bất kỳ ý kiến gì, chờ Dương Minh Trăn nói tiếp.

“Cuối tháng tám từng có người tới gặp Thu Bạch Mai và tặng cô ta hai bức tranh. Cũng trong đêm đó, cô ta ra ngoài, đến sáng hôm sau mới trở lại. Sau khi quay về, cô ta luôn nhốt mình trong phòng, đến tận khi nhận được thiệp mời tới dự triển lãm Địa Ngục mới ra ngoài.”

“Tranh?” Hà Phục khá nghi hoặc. Lại là tranh. Chẳng lẽ chính là kẻ đã tới bàn chuyện với Tiêu Giả tại tiệm Năm Tháng?

“Tôi đã vào phòng Thu Bạch Mai xem hai bức tranh kia. Tuy không hiểu về nghệ thuật lắm nhưng tôi cảm thấy tranh rất hỗn loạn.” Dương Minh Trăn nói. “Tôi đã bảo Thôi Lương chụp ảnh lại, bức ảnh đó đây…”

Nói rồi, hắn lại lấy hai bức ảnh đen trắng trong túi ra. Hình Đình ghé tới nhìn, nhận xét, “Phong cách vẽ này chẳng phải là phong cách của Mỹ Nhân Địa Ngục sao!”

Dương Minh Trăn nhìn kỹ, so sánh với nhau rồi nói: “Đúng nhỉ. Xem ra chính kẻ này đã bắt Thu Bạch Mai đi.”

Hà Phục đặt câu hỏi: “Sau khi Thu Bạch Mai mất tích, tại sao không có ai báo án? Theo lý thuyết, cô ta có địa vị cao như thế trong sảnh Long Môn, đáng ra phải có người chú ý đến chuyện cô ta mất tích chứ.”

Dương Minh Trăn nói: “Tôi cũng hỏi rồi, bọn họ bảo cục trưởng đã không còn qua lại với Thu Bạch Mai nữa. Thu Bạch Mai không còn được coi trọng, đương nhiên mọi người cũng thờ ơ thôi. Hơn nữa bản thân cô ta bị bệnh, ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, gần như ngày nào cũng nhốt mình trong phòng, thế nên mãi gần đây bọn họ mới phát hiện ra chuyện cô ta mất tích. Bọn họ định đi báo án, vừa khéo hôm đó cục trưởng cũng tới sảnh Long Môn. Bọn họ bèn nói luôn chuyện này cho cục trưởng, không tới cục cảnh sát nữa.”

Hình Đình nhếch môi cười, “Xem ra cục trưởng của các anh thật không đơn giản. Tình nhân của mình mất tích mà lại giấu kín bưng, hay là có điều gì khuất tất?”

“Chuyện không có chứng cứ, cậu đừng nói bừa.” Dương Minh Trăn quắc mắt nhìn Hình Đình.

“Rồi rồi rồi, tôi không nói nữa.” Hình Đình nhận thua, tập trung gắp đồ ăn bỏ vào miệng.”

Hà Phục bỗng nói: “Không đúng.”

“Không đúng chỗ nào?” Dương Minh Trăn hỏi.

“Có một điểm không đúng. Khi bức tranh được vẽ, có một người phải chết thì tranh mới chân thực được như thế.” Hà Phục khẳng định chắc chắn.

“Ý anh là Thu Bạch Mai đã chết trước khi triển lãm Địa Ngục diễn ra? Không thể như thế được.” Dương Minh Trăn cảm thấy rất khó tin. Chẳng lẽ Thu Bạch Mai cũng là dị nhân có thể chết rồi sống lại? Bị người khác giết chết một lần vẫn có thể sống lại giống như Hà Phục?

Hà Phục liếc nhìn Dương Minh Trăn, biết tỏng hắn đang nghĩ gì, bèn nói: “Cả năm nay, Thu Bạch Mai luôn đóng cửa không ra ngoài vì bị bệnh. Nhưng hồi tháng tám, khi kẻ kia đến tặng hai bức tranh, cô ta đã ra ngoài, hơn nữa sáng hôm sau mới trở về sảnh Long Môn.”

“Ừ, đúng thế.” Dương Minh Trăn nói, “Vậy nên cô ta không thể chết trước khi triển lãm Địa Ngục diễn ra được.”

Hà Phục lắc đầu, “Nếu người trở về vào buổi sáng đó không phải Thu Bạch Mai thì sao?”

“Sao mà thế được, nhiều người nhìn thấy lắm mà!”

Hà Phục đặt một bức ảnh khác lên bàn, đó là ảnh của Thu Minh Lộ. Ngón trỏ y nhẹ nhàng gõ lên mặt Thu Minh Lộ, “Nếu người trở về là cô gái này thì sao?”

Dương Minh Trăn và Hình Đình cùng sững người, miệng há hốc ra đủ nhét cả quả trứng vào trong, “Chuyện… chuyện này không thể đâu ha?”

Hà Phục mỉm cười, nói: “Diện mạo cô ta và Thu Bạch Mai khá tương đồng. Nếu ngày đó cô ta cải trang thành Thu Bạch Mai, vội vàng trở lại phòng cô ta trong sảnh Long Môn, tôi nghĩ… Có lẽ cô ta sẽ không bị ai cản lại đâu.”

Dương Minh Trăn hỏi: “Cứ giả sử là cô ta có thể cải trang thanh Thu Bạch Mai như anh nói đi, nhưng tại sao cô ta phải làm vậy?”

“Thế nên chuyện này lại phiền cảnh sát Dương cho người tới nhà hàng Bắc Giang hỏi thăm một chút xem cuộc sống Thu Minh Lộ ra sao.” Hà Phục nhắc nhở, “Ví dụ như cô ta có vay nợ gì không.”

“Vay nợ?” Dương Minh Trăn giật mình, “Ý anh là Thu Minh Lộ thiếu nợ nên đóng giả thành Thu Bạch Mai để trộm đồ trong phòng cô ta?”

“Đúng thế.” Hà Phục gật đầu. “Lúc trước cậu từng nói trong phòng Thu Bạch Mai có rất nhiều đồ có giá trị, không biết những thứ đó có bị mất không?”

Dương Minh Trăn sực nhớ ra một vấn đề hắn quên không nói. Vì quá để tâm đến Mỹ Nhân Địa Ngục, hắn quên bẵng mất vụ án mất trộm.

“Hồi trước tôi từng nhận được báo án từ sảnh Long Môn, bọn họ có rất nhiều đồ quý bị trộm mất.”

Hà Phục mỉm cười: “Vậy thì đúng rồi. Hồi trước các cậu điều tra được rằng Thu Minh Lộ là người khá tốt, không gây thù chuốc oán với ai. Nhưng có một chuyện bọn họ không nói: Thu Minh Lộ rất ham tiền, giỏi cá cược.”

“Anh chẳng bao giờ ra khỏi cửa, sao biết Thu Minh Lộ ham tiền, giỏi cá cược?” Dương Minh Trăn cảm thấy rất kỳ lạ

Hà Phục chỉ sang Hình Đình, “Cậu ấy nói cho tôi biết.”

Hình Đình đắc ý: “Hồi trước tôi từng thấy Thu Minh Lộ ở sòng bạc. Vậy nên hôm nọ anh đến đây, nói với chúng tôi rằng Thu Minh Lộ không gây thù chuốc oán với anh, tôi cảm thấy cô gái này rất ranh ma. Người thường xuyên lăn lộn trên chiếu bạc sao có thể không gây thù chuốc oán với ai, trừ khi những khoản nợ khó đòi đã được cô ta trả hết…”

“Anh còn nhớ anh vừa bảo Thu Bạch Mai quả thực có một người chị gái. Nhưng sau khi vào sảnh Long Môn, Thu Bạch Mai không liên còn liên hệ với người kia nữa.” Hình Đình nói, “Năm tôi thấy Thu Minh Lộ trả hết nợ nần trên chiếu bạc cũng là năm sảnh Long Môn xuất hiện một cô gái với danh hiệu Mai Côi.”

Nghe xong, Dương Minh Trăn mừng rỡ vỗ vai Hình Đình: “Tiểu Hình, công của cậu lớn lắm đó!”

Hình Đình vội bồi vào: “Công bù cho tội, hy vọng sau này đội trưởng Dương đừng lôi tôi về cục cảnh sát uống trà nhé.”

“Được được được.” Dương Minh Trăn cười khà khà.

Ngón tay Hà Phục gõ nhẹ lên mặt bàn, kéo bức ảnh chụp hai bức tranh trong phòng Thu Bạch Mai lại trước mắt mình. Y cảm thấy thứ được vẽ trong tranh trông khá quen nhưng cụ thể là gì thì không nghĩ ra được.

Nhìn một lát, y nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Cảnh sát Dương, cậu mau chóng tìm ra Thu Bạch Mai đi.”

“Ý anh là có thể cô ta vẫn còn sống?” Dương Minh Trăn nhìn Hà Phục.

“Tôi không biết. Nhưng chung quy cậu phải tìm ra cô ta thì mới phá án được.”