Sau khi đến Dương Minh Trăn đến Nguy Thủy, Chiêm Tư An không chịu cất lời vàng, cấp dưới của anh ta đương nhiên không giúp đỡ Dương Minh Trăn. Dương Minh Trăn sốt ruột muốn điều tra Tiểu Nam nên đã cầm ảnh chụp của cậu ta đi hỏi từng người trên đường. Người qua đường đều trả lời không biết người này, mãi đến khi hắn tìm tới gần nhà họ Lục mới có người nhận ra Tiểu Nam trong ảnh.
Thầy thuốc đeo kính vừa thấy ảnh Tiểu Nam lên hô lên: “Đây chẳng phải là cậu hai đã mất tích của nhà họ Lục sao?”
“Ông nhận ra cậu ấy?” Dương Minh Trăn nhanh chóng hỏi thăm, “Cháu hỏi dân khắp thành này rồi, họ đều nói không biết.”
Thầy thuốc vuốt chòm râu, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên bọn họ không biết, Lục Tín Dung đã bao giờ ra khỏi cửa đâu, cứ ở trong phủ lớn nhà họ Lục suốt thôi. Mấy năm trước tôi từng đến khám bệnh cho cậu ta, có vậy mới biết nhà họ Lục có cậu hai.”
Dương Minh Trăn hỏi: “Bệnh gì vậy?”
“Còn bệnh gì được nữa, đương nhiên là bệnh đầu óc rồi.” Thầy thuốc đưa tay chỉ vào đầu, hạ giọng, “Cậu là cảnh sát hả? Nhưng tôi chưa gặp cậu ở đất Nguy Thủy này bao giờ.”
Dương Minh Trăn cúi xuống nhìn, chẳng biết điều gì đã bán đứng thân phận mình.
Hắn đành trả lời: “Vâng, cháu ở thành bên.”
Thầy Thuốc lại nói tiếp: “Đứa trẻ ngốc đó phạm tội gì nên cậu mới đi tìm à?”
Thấy thầy thuốc hỏi một cách thận trọng như thế, Dương Minh Trăn ngẫm nghĩ rồi nói: “Tội thì không phạm, nhưng ông có thể kể cho cháu một chút về người này không?”
“Người của nhà họ Lục ấy à, không tiện nói đâu.” Thầy thuốc lắc đầu, “Cả nhà bọn họ ai cũng khôn khéo cực kỳ, thế mà cậu hai lại sống trong đến mười lăm tuổi mà chẳng có ai biết. Còn không phải vì cậu ta là một tên ngốc à. Sợ bị bêu xấu, nhà họ Lục giấu tiệt cậu ta đi, kể cả có bị bệnh cũng nhất quyết giấu.”
“Mẹ của Lục Tín Dung là bà cả nhà họ Lục. Bà cả nhưng đẻ ra thằng ngốc thì địa vị cũng tụt dốc không phanh. Hơn nữa, bà cả vốn không phải người phụ nữ Lục Diệu muốn kết hôn, thế nên địa vị của bà ấy còn chẳng bằng người hầu trong nhà họ Lục.”
Thầy thuốc là một người nói nhiều, “van miệng” vừa mở, ông ta liền nói không dừng được, kể hết những khổ sở, đắng cay của người phụ nữ kia ra, vừa kể vừa mắng người nhà họ Lục bất nhân.
Nói xong câu cuối cùng, thầy thuốc lại cảm thán: “Kỳ thực hồi trẻ, nhà bà Lục cũng bề thế lắm. Cậu biết nhà họ Mã ở Trà Thành không?”
Dương Minh Trăn trả lời: “Biết chứ, chuyên buôn bán tơ lụa. Chỉ là sau này Mã Trung Lương chìm đắm trong thuốc phiện, cờ bạc, nhà họ Mã càng ngày càng lụn bại. Đến cuối cùng, một gia tộc lớn là thế rồi cũng tàn, vợ con ly tán, cửa nát nhà tan.”
Thầy thuốc nói: “Đúng, chính là nhà họ Mã đó đó. Trước khi gia đình lụn bại, Mã Diệu Tri đã được gả vào nhà họ Lục, vốn tưởng hai nhà liên hôn có thể cứu được nhà họ Mã, nào ngờ… Người tính không bằng trời tính, nhà họ Mã vẫn suy tàn. Sau khi Mã Diệu Tri trở thành bà Lục, cuộc sống của bà ấy cũng ngày một xuống dốc, còn sinh ra một đứa trẻ ngốc. Có lẽ đó là nghiệp chướng kiếp trước đến kiếp này phải trả.”
Dương Minh Trăn cười: “Người theo nghề y cũng tin chuyện kiếp trước kiếp này sao?”
“Này, cậu trai trẻ, chờ đến khi cậu sống tới cái tuổi là biết chuyện kiếp trước kiếp này có thật hay không ấy mà.” Thầy thuốc không giận, nụ cười vẫn nở trên môi.
“Vậy ông nói xem chuyện gì khiến ông tin như vậy?” Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi câu đó.
Thầy thuốc vươn tay ra, phần bụng bắp tay bên phải có một nốt ruồi, “Cậu nhìn nhé, chỗ này của tôi có một nốt ruồi, vợ tôi cũng có một nốt tương tự. Người ta vẫn nói kiếp trước kiếp này khó quên, dùng nốt ruồi đánh dấu để tìm tới nhau. Giống như vết bớt trên tay Lục Tín Dung ấy, tôi cũng từng trông thấy nó trên người con bé nhà họ Mã.”
Nghe vậy, Dương Minh Trăn ngẩn người. Con bé nhà họ Mã là ai?
“Ông vừa bảo con bé nhà họ Mã gì cơ?”
Thấy thuốc nhận ra mình lỡ miệng nói ra điều không nên nói bèn vả bôm bốp lên mặt mình, “Lão già này chưa nói gì đâu nhé, cậu thanh niên cứ nghe tai trái ra tai phải thôi. Tôi phải đóng cửa rồi, mời cậu đi cho.”
“Không, ông vừa nói con bé nhà họ Mã và Lục Tín Dung.” Dương Minh Trăn chắc chắn bản thân không nghe nhầm.
Thầy thuốc xấu hổ cười trừ: “Toàn mê tín cả, không tin được chuyện kiếp trước kiếp này đâu, vớ vẩn thôi.”
“Sao ông trở mặt nhanh thế.” Dương Minh Trăn giận dữ, “Rốt cuộc có chuyện gì mà không thể nói?”
Thầy thuốc đẩy Dương Minh Trăn ra ngoài ra, gọi vợ mình tới đóng cửa tiệm thuốc, chặn không cho hắn vào.
Nghe đến đó, Hình Đình đưa ra phỏng đoán dựa theo duyên vợ chồng kiếp trước kiếp này thầy thuốc nhắc đến, “Chẳng lẽ Lục Tín Dung với cô gái nhà họ Mã từng có gì đó với nhau?”
“Không phải chứ, bọn họ là họ hàng đấy…”
“Cái miệng chó của cậu đúng là không khạc ra được ngà voi, đoán thế mà lại chuẩn.” Dương Minh Trăn nói, “Sau đó, tôi tới hỏi cục cảnh sát Nguy Thủy. Bọn họ sống chết không chịu nói, cuối cùng là thằng cha Chiêm Tư An kia tiết lộ với tôi.”
Thấy Dương Minh Trăn điều tra suốt ba ngày mà chẳng được gì còn hỏi tất cả người trong cục cảnh sát Nguy Thủy một lượt, anh ta thật sự không chịu nổi tên đần độn này nữa, bèn gọi hắn tới một góc, đấm thẳng vào mặt Dương Minh Trăn.
Dương Minh Trăn nổi điên: “Làm gì mà cậu đánh tôi! Đừng tưởng tôi đây có việc cần nhờ vả cậu thì tôi không dám đánh trả! Tôi đánh chết con mẹ cậu…”
“Sao mãi anh chưa chịu vỡ ra thế?” Chiêm Tư An vốn tuấn tú, dù tức giận cau mày trông vẫn rất điển trai. Hồi trước, chính vì trông quá thư sinh, Dương Minh Trăn đã từng chế nhạo ngoại hình anh ta, nói rằng cái ngữ như anh không làm được công to việc lớn gì. Sau đó hai người chửi nhau một trận, từ đó về sau không bao giờ qua lại nữa.
“Dương Minh Trăn, tôi cầu xin anh sáng dạ hơn chút, mở to mắt ra mà nhìn đi. Không phải bọn họ không biết gì mà là họ không thể nói cho anh biết.” Chiêm Tư An nện nắm đấm lên bức tường sau lưng Dương Minh Trăn, giận dữ nói, “Nhà họ Lục là gia tộc thế nào, đến hai sếp lớp trong cục cảnh sát bọn tôi đều họ Lục đấy. Chuyện vừa xảy ra, chỗ bọn tôi đã bị hạ lệnh cấm bàn luận. Anh khiêu chiến sự nhẫn nại của họ suốt ba ngày liên tiếp, anh thật sự không sợ bọn họ phái một tên tay sai ra dàn cảnh cướp của giết người, cho anh phơi thây ở Nguy Thủy hả.”
“Yên tâm, đến lúc đó tôi đảm bảo không khiêng xác anh về Trà Thành đâu.”
“Ý cậu là sao?” Dương Minh Trăn nói, “Không phải tôi chỉ điều tra một tên công tử thôi à, to chuyện đến mức đấy không?”
“Chỉ một tên công tử thôi? Cậu ta họ Lục đấy, chừng đó là đủ cho anh phải bốc hơi khỏi đất này rồi. Hồi trước, khi quân giặc đánh đến Nguy Thủy, nhà họ Lục bọn họ liều chết chiến đấu. Nếu không có bọn họ, Nguy Thủy đã chẳng có ngày hôm nay. Anh cảm thấy một tên công tử chỉ là chuyện nhỏ, nhưng người nhà họ Lục bị mất mặt lại là chuyện lớn.”
Dương Minh Trăn bị nói cho nghẹn họng không cãi lại được. Quả thực hắn không ngờ rằng nhà họ Lục lại lợi hại đến mức một tay che trời như thế.
Nói xong, Chiêm Tư An nhét một món đồ vào lòng Dương Minh Trăn: “Đây là tin đồn, đọc xong phải xé ngay, tuyệt đối không được đưa ra ngoài Nguy Thủy. Không thì tính mạng khó giữ.”
Hình Đình hoảng sợ: “Chuyến đi Nguy Thủy này của anh mạo hiểm ghê, suýt chết luôn?”
“Shhh, dọa trẻ con.” Dương Minh Trăn khinh khỉnh, trong bụng lại thầm thở phào một hơi. Sau khi bị Chiêm Tư An cảnh cáo, Dương Minh Trăn mới phát hiện ra xung quanh có nhiều người đang giám sát hắn đến thế. Ngày hắn rời khỏi đó, Chiêm Tư An nhận được một vụ án mới, thầy thuốc Tống ở phố Ngũ Lý đã chết.
“Hồi trước tôi cho rằng khoảng trời phía trên Trà Thành là giả, không ngờ hôm nay mới biết khoảng trời của Nguy Thủy các cậu cũng được “vẽ” đẹp y như vậy.” Dương Minh Trăn vỗ vai Chiêm Tư An, “Tôi muốn tháo lớp vỏ bọc giả dối đó xuống còn cậu lại đang giúp bọn họ bảo vệ nó. Tư An, từng ấy năm trôi qua, cậu vẫn chẳng hề thay đổi.”
Dương Minh Trăn rời đi. Khi ra khỏi cục cảnh sát, hắn vừa vặn trông thấy thi thể thầy thuốc Tống và vợ ông ta đang được khiêng vào trong. Hắn hơi cúi đầu, thầm bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc nhất. Vì hành động lỗ mãng của hắn, hai mạng người đã ra đi.
Vụ án này chắc chắn hắn phải điều tra đến cùng.
“Rốt cuộc trong tờ giấy Chiêm Tư An đưa cho anh viết những gì?” Hình Đình vô cùng tò mò. Rốt cuộc là lời đồn thế nào mà lại khiến hai người phải bỏ mạng.
“Mấy năm trước, có chuyện ma xảy ra ở nhà họ Lục, có một nữ quỷ thi thoảng lại ra vào phòng Lục Tín Dung. Nhà họ Lục muốn bắt quỷ nên canh đến nửa đêm, cuối cùng cũng bắt được nữ quỷ kia, hóa ra là cô gái nhà họ Mã theo hầu bà Lục, chỉ là áo quần cô gái xộc xệch. Mọi người bắt cô gái đó lại, xông vào phòng thì thấy Lục Tín Dung trần truồng nằm giữa vũng máu trên giường. Nhà họ Lục ra lệnh mai táng Lục Tín Dung một cách qua loa. Năm ngày sau, Lục Tín Dung lại khỏe mạnh bình thường trở về phủ họ Lục.” Dương Minh Trăn kể lại.
Nghe thế, Hình Đình thấy rợn cả người: “Lục Tín Dung sống lại?”
Dương Minh Trăn tổng kết: “Ừ, mảnh giấy Chiêm Tư An đưa cho tôi đã ố vàng, cảm giác như được cắt ra từ một trang báo nào đó. Đây là chuyện khiến nhà họ Lục mất mặt. Bà cả đẻ ra một thằng con ngu ngốc, thằng con ngu ngốc đó lại làm chuyện không đứng đắn với em họ của mình, bị em họ giết chết nhưng lại có thể sống lại.”
“Cô gái nhà họ Mã cuối cùng thế nào?” Hình Đình nuốt nước bọt, “Với tình huống như thế, tôi cảm giác cô ấy không sống nổi đâu…”
Dương Minh Trăn lắc đầu: “Tôi không biết, trong mẩu tin đó không viết, Chiêm Tư An cũng không nói với tôi. Thế nên tôi cũng không biết cô gái nhà họ Mã rốt cuộc là ai.”
“Liệu có khi nào là Mã Lam Hoa trong cửa hàng của Tô Tây không?” Hình Đình nói. “Tôi từng thăm dò cô ấy rồi, cảm giác không giống con gái nhà nghèo, đoán chừng đã từng được dạy dỗ theo kiểu nhà giàu.”
Dương Minh Trăn không nói gì bởi lẽ suy nghĩ của hắn cũng tương đồng với Hình Đình. Giả sử Mã Lam Hoa đó chính là cô gái nhà họ Mã, tính theo tuổi tác của cô, có lẽ Lục Tín Dung cũng xêm xêm. Trước mắt, tuổi của Mã Lam Hoa khá khớp với tuổi của cô gái họ Mã kia.
Nhưng cũng không thể vì cô mang họ Mã đã khẳng định ngay rằng cô có liên quan đến cô gái họ Mã kia.
Hình Đình ngẫm nghĩ, lại nói: “Chúng ta nói cả buổi trời rồi mà chưa thấy ông chủ tiệm Tô Tây xuất hiện trong câu chuyện nhỉ? Rốt cuộc hắn đóng vai trò gì mà lại hảo tâm thu nhận hai người kia?”
“Chắc chắn đã quên mất điều gì đó rồi, phải tìm tiếp.”