Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 52: Áo da thêu hoa (10)



Phần 5: Áo da thêu hoa

Chương 52

Mã Lam Hoa bước ra từ phía sau bức tranh khổ lớn. Trông thấy cô, Khương Uyển như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, càng khóc to hơn: “Mã Lam Hoa, chúng ta là bạn học đúng không? Cậu cứu tôi được không, tôi đảm bảo sau này sẽ không bao giờ bắt nạt cậu nữa.”

Cả giáo viên lẫn sinh viên trong học viện Trà Thành đều coi người nhà họ Khương là đối tượng ưu tiên chỉ vì nhiều đời nhà bọn họ làm quan to, một phần ba kiến trúc học viện Trà Thành đều do nhà họ Khương quyên tặng. Khương Uyển là cô cả nhà họ Khương, đương nhiên cũng được họ tâng lên tận trời, muốn trăng hái trăng, chắc chắn không hái sao cho có lệ.

Từ đầu, cô luôn chướng mắt Mã Lam Hoa, cảm thấy nữ sinh này chẳng qua chỉ là một đứa nông dân nghèo không xứng được ở nơi cao quý như thế.

Cô luôn cầm đầu lũ con nhà giàu bắt nạt Mã Lam Hoa nhưng bản thân Mã Lam Hoa lại quá xuất sắc, thành tích ưu tú, giáo viên ai cũng thích. Khương Uyển là con cưng của trời từ nhỏ, sao có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ đến cướp mất vị trí số một của mình. Cô tìm đủ mọi cách kéo thành tích của Mã Lam Hoa xuống, ví dụ như phá hỏng hết bút của Mã Lam Hoa khi cô chuẩn bị đi thi hoặc nhét sâu vào hộc bàn học của cô.

Mã Lam Hoa từ tốn bước về phía Khương Uyển, sống lưng thẳng tắp. Nụ cười mỉm của cô khác hoàn toàn Mã Lam Hoa bị bắt nạt, chèn ép lúc trước.

Cô nói: “Khương Uyển, sao tôi phải cứu cô chứ? Tôi là người muốn cô chết nhất cơ mà.”

Gương mặt Khương Uyển như hóa đá. Cô bàng hoàng nhìn “con mèo lạc” từng bị người ta bắt nạt.

Mã Lam Hoa vô cùng vừa lòng khi trông thấy biểu cảm đó của Khương Uyển.

“Tất cả những gì cha mẹ cho cô đều là những thứ tôi muốn. Thế mà bọn họ lại quên dạy cô cách làm người.” Mã Lam Hoa cười lạnh. “Cha mẹ cô có dạy rằng người giàu thì phải khinh thường người nghèo không? Cha mẹ cô có dạy nhất định phải bắt nạt những gì yếu thế hơn, bất kể đó là người hay động vật, chỉ cần đối tượng đó yếu ớt hơn mình thì chắc chắn phải giẫm nát dưới chân không?”

Khương Uyển không đáp.

Mã Lam Hoa cao giọng hỏi: “Có dạy cô như thế không!”

Khương Uyển bị tiếng quát này dọa sợ. Cô thật sự không dám tưởng tượng sẽ có một ngày nữ sinh này đè đầu cưỡi cổ cô. Mà kẻ khởi xưởng tất cả những điều này đều là Tô Tây, ông chủ cửa hàng Âu phục.

Lúc này, Tô Tây đang cầm một con dao nhỏ sắc lẻm trên tay mà ngắm nghía. Có lẽ ngay giây tiếp theo, lưỡi dao này sẽ lóc da mặt cô xuống.

Mã Lam Hoa vẫn tiếp tục truy hỏi: “Tôi yêu cầu cô trả lời tôi.”

Khương Uyển nuốt nước bọt, trả lời Mã Lam Hoa: “Không.”

“Nếu không dạy, tại sao cô lại đối xử với tôi như thế?” Mã Lam Hoa nhìn chằm chằm vào Khương Uyển. Cô đã vô số lần muốn đàn áp nữ sinh này, mãi đến khi Tô Tây đưa Khương Uyển đến trước mặt, hiện tại, cô có thể giẫm nát đóa hồng cao ngạo này.

“Tôi ghen tị cô.” Khương Uyển nói. “Khi cô chưa tới học viện, tôi mới là số một tại đó. Một con hề quê mùa như cô dựa vào đâu mà cướp đi thứ thuộc về tôi.”

Mã Lam Hoa bật cười: “Tiểu thư Khương cao quý mà lại ghen tị với một con nhà quê như tôi à?”

“Cô im đi!” Khương Uyển giận dữ hét. “Nếu cô và Tô Tây không bắt tay nhau lừa tôi, tôi sẽ rơi vào bẫy của các người chắc?”

Nghe vậy, Tô Tây nhếch môi cười, vẻ dịu dàng tràn ngập trong đôi mắt hoa đào, “Cô Khương, cô và tôi yêu nhau thật lòng, sao lại gọi là bẫy được chứ? Đây chẳng qua là chuyện một người muốn làm, một người tự nguyện hưởng ứng. Chỉ có điều, con người của tôi ấy à, chẳng bao giờ nhân từ hay nương tay đối với những cô gái bất lương.”

Khương Uyển lập tức khóc lóc: “Tôi biết sai rồi. Chỉ cần thả tôi đi, chắc chắn tôi sẽ không truy cứu chuyện hai người đã làm hôm nay đâu!”

Tô Tây nghiêng đầu nhìn Mã Lam Hoa, “Em có đồng ý thả cô ta đi không?”

Mã Lam Hoa chưa trả lời. Cô nhìn Tô Tây, tiếp đó lại lấy con dao hắn đang cầm. Tô Tây rất hài lòng với câu trả lời này, “Rốt cuộc em cũng không cam chịu nữa.”

Mã Lam Hoa cầm dao bước về phía Khương Uyển.

Giây tiếp theo, lưỡi dao đâm vào ngực Tô Tây.

“Tô Tây, em không thể để anh phạm sai lầm thêm nữa.” Mã Lam Hoa rưng rưng nước mắt. “Những gì anh nói ban nãy, em đã nghe hết rồi. Ba cô gái kia là do anh giết, vậy mà khi trước anh lại nói với em rằng anh không giết họ.”

Tô Tây ngẩn người nhìn con dao đang cắm vào ngực mình.

“Nhu Gia, sao em không tin anh?” Ngực Tô Tây rất đau nhưng tim hắn còn đau hơn.

Khương Uyển bị trói trên ghế chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Rõ ràng Mã Lam Hoa muốn giết cô, tại sao lưỡi dao kia lại đâm vào người Tô Tây? Chẳng lẽ hai người họ tranh chấp nội bộ?

“Anh vừa gọi cô ta là gì?” Khương Uyển nghe rất rõ, “Anh gọi cô ta là Nhu Gia?”

“Tôi là Nhu Gia, Mã Nhu Gia.” Mã Lam Hoa ngoảnh lại nhìn Khương Uyển. “Giờ cô biết tại sao thành tích của tôi luôn xếp trên cô chưa?”

Khương Uyển như nhìn thấy nữ quỷ đáng sợ nhất thời niên thiếu của mình: “Không thể nào, Mã Nhu Gia chết rồi, nhà họ Mã đã đi đời từ lâu rồi!”

“Phải, nhà họ Mã đã đi đời, Mã Nhu Gia cũng đã chết, còn tôi là Mã Lam Hoa tìm đến trả thù.” Mã Lam Hoa mỉm cười, “Từ bé tôi đã giỏi hơn cô. Giờ biết được chân tướng này, cô vui không?”

“Hồi trước cô bị đưa tới nhà họ Lục ở Nguy Thủy, nghe nói cậu hai nhà đó…”

Lời còn chưa dứt, Tô Tây đã đưa tay tát Khương Uyển: “Không được nói vớ vẩn!”

Hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai nhắc về quá khứ đáng xấu hổ đó.

Mã Lam Hoa lập tức tiến tới cản Tô Tây, chắn phía trước Khương Uyển, “Cô vừa nói nhà họ Lục Nguy Thủy gì cơ? Tôi chưa từng đến đó…”

Tóm được nhược điểm của Tô Tây, Khương Uyển cười khẩy: “Sao nào, cô gái anh yêu bị kẻ khác vấy bẩn. Anh muốn giấu giếm cả chuyện này à?”

Cô cao giọng nói với Mã Lam Hoa: “Lục Tín Dung là con trai của cô ruột cô. Cậu ta từng làm chuyện đó với cô, cô quên rồi à?”

“Lục Tín Dung là ai?” Mã Lam Hoa cố gắng nhớ lại nhưng đại não cô lại trống rỗng, hơn nữa còn đau như muốn nứt ra.

Cô bỏ dao xuống, quỳ ngồi dưới đất, khổ sở hét lên: “Tôi đã quên điều gì?”

Tô Tây cũng quỳ ngồi xuống theo Mã Lam Hoa, an ủi: “Nhu Gia, quên rồi thì thôi, không có gì quan trọng hết. Quan trọng là bây giờ em vẫn còn sống, bên cạnh em còn có anh.”

“Đúng là một đôi uyên ương số khổ, làm tôi cảm động quá đi thôi.” Khương Uyển cất tiếng cười lớn. “Khi con tiện nhân Mã Nhu Gia này ngày đêm hoan hảo với em họ Lục Tín Dung của nó, Tô Tây, anh đang ở đâu? Hóa ra anh thích loại đàn bà như thế…”

Tô Tây đứng dậy, giáng cho Khương Uyển một bạt tai: “Khương Uyển, cô đừng tưởng tôi thật sự không dám giết cô!”

Khương Uyển cười lạnh: “Thế thì anh giết đi. Giết tôi rồi, dù có hóa thành quỷ tôi cũng phải xem anh và con tiện nhân này có thể trốn đến xó nào! Chắc chắn cha tôi sẽ bắt được các người, băm vằm các người ra, cho các người đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh!”

Trong lúc hai người Tô, Khương đang tranh chấp, Mã Lam Hoa đã nhớ ra đoạn ký ức nhục nhã kia.

Quả thật cô từng làm những chuyện đáng xấu hổ với Lục Tín Dung. Vào thời điểm đó, không biết tại sao chỉ cần nhìn thẳng vào mắt Lục Tín Dung, cô sẽ bị cậu ta mê hoặc rồi làm ra những chuyện kia. Đến khi choàng tỉnh, thấy mình trần truồng nằm trên giường Lục Tín Dung, cô mới bàng hoàng nhận ra bản thân không còn trong trắng nữa.

Thế nhưng hằng đêm, cô vẫn lén lút tới phòng Lục Tín Dung.

Thời gian lâu dần, người nhà họ Lục cho rằng trong phòng Lục Tín Dung có chuyện ma quái, bèn cho một đám người đến canh chừng để bắt quỷ.

Chuyện đêm đó, Mã Lam Hoa đã nhớ ra tất cả.

Sau khi vào phòng, Lục Tín Dung lại một lần nữa làm chuyện đó với cô. Cô hệt như một con rối mặc cho kẻ khác điều khiển. Đến hôm nay, Mã Lam Hoa chợt nhận ra cảm giác đó có thể gọi là “bị ma xui quỷ khiến”. Đôi mắt của Lục Tín Dung có khả năng điều khiển tâm trí người khác.

Lục Tín Dung đè cô xuống giường. Giọng nói của một người khác bỗng vang lên trong phòng.

“Lục Tín Dung, tao tạo ra mày được thì cũng giết mày được.”

Nghe thấy câu này, Lục Tín Dung tưởng có ma trong phòng, hoảng sợ run rẩy chui xuống gầm giường, hai tay ôm đầu.

Trong khoảnh khắc, Mã Lam Hoa chứng kiến cảnh một người thất khiếu chảy máu chết tươi.

Cô sợ đến mức hét toáng lên. Người nhà họ Lục rình bắt quỷ bên ngoài xông vào, trông thấy tất cả. Quần áo cô xộc xệch, tóc tai rối bời ngồi trên giường của Lục Tín Dung còn Lục Tín Dung thì đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.

Lục Tín Dung chết, cô bỏ chạy như phát điên, treo cổ chết trên cây đào ở khu vườn phía sau nhà họ Lục.

“Tôi đã chết rồi?” Mã Lam Hoa không thể tin ký ức trong đầu mình, “Tôi thắt cổ tự sát?”

Tô Tây quay sang an ủi Mã Lam Hoa, “Không đâu, em chưa chết, em vẫn sống rất khỏe mạnh.”

“Là anh. Giọng nói vang lên trong phòng Lục Tín Dung là anh.” Nước mắt chảy ướt gương mặt Mã Lam Hoa, “Anh nói Lục Tín Dung do anh tạo ra, cũng do anh giết!”

Mặt mũi Tô Tây xám ngoét. Bí mật hắn giấu giếm bao năm đến giờ vẫn bị kẻ khác vạch trần.

Năm đó, hắn giúp Mã Diệu Tri, cô của Mã Lam Hoa, mang thai bằng cách cắt ngón tay út của mình cho Mã Diệu Tri ăn. Ngón tay đó phát triển thành Lục Tín Dung trong bụng Mã Diệu Tri.

Sinh mạng Lục Tín Dung gắn liền với hắn vậy nên mọi hoạt động của Lục Tín Dung tại nhà họ Lục đều nằm trong phạm vi giám sát của hắn.

Thế nhưng hắn không biết tại sao tên ngốc Lục Tín Dung kia lại có được khả năng của hắn. Đôi mắt hắn có thể mê hoặc lòng người, đôi mắt Lục Tín Dung cũng tương tự.

Dựa vào đôi mắt đó, Lục Tín Dung mê hoặc tất cả hầu gái trong nhà, vậy nên nhà họ Lục mới nhốt cậu ta vào vườn sau.

Hắn vốn không biết tại sao Lục Tín Dung bị nhốt, mãi đến khi Mã Nhu Gia tới đó, Tô Tây mới phát hiện ra chuyện tồi tệ này. Thôi qua đôi mắt, hắn trông thấy Mã Nhu Gia trần truồng nằm trên giường sau khi bị đôi mắt của Lục Tín Dung mê hoặc. Bấy giờ Tô Tây mới biết kẻ do hắn tạo ra cũng có được đôi mắt giống như hắn.

Cho dù Lục Tín Dung chỉ là một tên ngốc, cậu ta vẫn có được khả năng này.

Cũng chính vì là kẻ ngốc, khi sử dụng năng lực này, cậu ta hoàn toàn không biết tiết chế.

Để bảo vệ Mã Nhu Gia, Tô Tây quyết định hủy diệt Lục Tín Dung. Nhưng năm ấy, hắn đã nhân từ nương tay nên mới để cho Lục Tín Dung sống lại được.

Nhằm giám sát Lục Tín Dung chặt chẽ hơn, Tô Tây quyết định đưa Lục Tín Dung từ Nguy Thủy tới Trà Thành.

Cùng lúc đó, hắn cũng cứu sống được Mã Nhu Gia. Tất cả những chuyện này đều khớp với suy đoán Hình Đình, đầu bếp của tiệm cá Số 7.

Quả thật hắn đã sử dụng thuật pháp “con rối người”, gắn liền sinh mạng của xác chết với bản thân. Có điều, Hình Đình đã đoán sai, người chết thực ra là Mã Lam Hoa chứ không phải Lục Tín Dung.

Khi hắn tìm được tới nơi Mã Nhu Gia thắt cổ, cô gái đã tắt thở bỏ mạng. Để bù đáp lỗi lần của mình, hắn dùng thuật pháp “con rối người” cứu sống Mã Nhu Gia, đưa cô về Trà Thành.

Trở về Trà Thành, vì khuyết thiếu ký ức, Mã Nhu Gia chỉ có thể nhớ ra mình là con cháu nhà họ Mã, quên sạch những chuyện xảy ra ở nhà họ Lục đất Nguy Thủy.

Cô quyết định sống một cuộc đời mới, gọi mình là Mã Lam Hoa.

Đồng thời, Tô Tây cũng thay đổi diện mạo cho cô, vậy nên khi cô tới học viện Trà Thành, không một ai nhận ra được rằng cô chính là Mã Nhu Gia.

“Sao anh lại phải cứu em rồi biến em thành bộ dạng này!” Mã Nhu Gia lớn tiếc trách móc Tô Tây. “Tất cả là tại anh biến cuộc đời em thành thế này, tại sao đến giờ anh vẫn chưa chịu buông tha cho em.”

Vết thương trên người Tô Tây bị Mã Nhu Gia vỗ đau điếng. Hắn đưa tay chạm lên má Mã Nhu Gia, lau nước mắt cho cô gái hắn yêu.

“Nhu Gia, anh sẽ buông tha em ngay đây.”

Tô Tây mỉm cười: “Sau này em sẽ không còn gặp lại anh nữa, cũng không bị những kẻ kia bắt nạt nữa. Bởi vì anh sẽ lôi tất cả bọn họ xuống địa ngục.”

“Anh muốn làm gì!” Khương Uyển hét lên, “Anh dám giết tôi?!”

Tô Tây đứng dậy nhìn Khương Uyển, “Thực ra hôm nay không phải sinh nhật tôi mà là sinh nhật Nhu Gia. Tôi muốn tặng cho em ấy món quà đặc biệt nhất.”

“Đồ điên!” Khương Uyển cố gắng giãy giụa nhưng dây thừng trên người chỉ càng siết chặt hơn.

“Tôi muốn tặng cô cho Nhu Gia. Thân xác cô thực sự quá hoàn hảo đối với em ấy.”

Nhu Gia ngẩng đầu nhìn Tô Tây. Tô Tây quay người, dán một lá bùa lên trán cô. Hắn âu yếm nâng hai tay Mã Nhu Gia lên, khuất bên dưới ống tay áo là những vết hoen tử thi. Mùi xác thối cùng càng ngày càng nồng, bất kể hắn tặng cho Mã Nhu Gia nước hoa đắt tiền ra sao cũng không che đậy nổi.

“Con chó ghẻ, con ả thối.” Tô Tây cười lạnh, “Khương Uyển, những cái tên này đều do cô đặt cho Nhu Gia nhỉ? Vậy thì hôm nay, những cái tên đó sẽ thuộc về cô.”

Khương Uyển hét lên: “Anh buông tôi ra! Tên điên này, buông tôi ra! Đừng biến tôi thành nó! Đừng!”

Tô Tây bỏ ngoài tai tiếng la hét của Khương Uyển. Hắn chờ đợi nhiều năm như vậy chính là vì thay cho Mã Nhu Gia một thân xác, một gia thế tốt nhất. Khương Uyển là sự lựa chọn hoàn hảo.

Hắn nắm tay Mã Nhu Gia, dắt cô tới ngồi xuống một chiếc ghế tựa khác rồi ghìm chặt cô ở đó. Mắt Mã Nhu Gia đỏ hoe, cô nhìn hắn: “Tô Tây, anh đừng sai thêm nữa.”

“Không, anh không sai. Anh chỉ muốn cô gái anh yêu sâu đậm có thể có quyền lựa chọn lại cuộc đời mình, dù hiện tại không tốt, tương lai vẫn có thể từ từ thay đổi. Cô gái anh yêu nhất cũng từng nói với anh như vậy.”

Mã Nhu Gia mở to đôi mắt, câu nói này lại quen thuộc đến thế.

Cô không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể hét lên: “Tô Tây, cảnh sát sẽ tới đây ngay thôi. Em đã để lại manh mối trong cửa hàng, chắc chắn bọn họ sẽ tìm được chỗ này. Giờ anh trốn vẫn còn kịp.”

Tô Tây nói: “Anh chưa từng nghĩ sẽ chạy trốn.”

Nói rồi, hắn đưa tay đánh ngất Mã Nhu Gia và Khương Uyển.

“Sống tốt nhé, đây là món quà cuối cùng anh tặng em.”

Khi Hình Đình và Dương Minh Trăn tới cửa hàng Âu phục bắt Tô Tây, nơi này đã chẳng còn ai, chỉ có một lá thư được giắt trong khe cửa.

Theo manh mối trong thư, bọn họ dẫn quân tới phòng đồ dùng ở học viện Trà Thành.

Bọn họ phát hiện Khương Uyển đang bị trói cùng với Tô Tây và Mã Lam Hoa đã tử vong.

“Đệt!” Dương Minh Trăn tức giận chửi một tiếng, “Vẫn tới muộn.”

Hình Đình nhìn Khương Uyển hai mắt đỏ hoe, đầu óc mơ màng, thấp giọng hỏi: “Bọn họ chết như thế nào?”

Khương Uyển hoàn hồn, nhìn Hình Đình: “Tranh chấp nội bộ, chia chác không đều nên ẩu đả rồi chết.”

“Chia chác không đều?” Dương Minh Trăn sững người, “Chia cái gì?”

Khương Uyển trả lời: “Bọn họ bắt cóc tôi muốn đòi tiền chuộc. Tôi đồng ý sẽ đưa tiền, bọn họ tranh chấp vì chia chác  món tiền kia.”

Hình Đình và Dương Minh Trăn cùng nhìn hai thi thể trên đất. Quả đúng là thế, vết thương trên ngực Mã Lam Hoa và Tô Tây là do bọn họ đâm lẫn nhau, hung khí chính là con dao nhỏ trên tay Tô Tây.

Hình Đình cảnh giác nhìn sợi dây thừng đang trói Khương Uyển. Sợi dây này được buộc rất chặt, hơn nữa nút thắt trông cũng không giống kiểu có thể tự thắt. Theo những gì cô nói, sợi dây này quả thực là do Tô Tây và Mã Lam Hoa trói.

Đúng lúc này, pháp y tiến hành kiểm tra sơ bộ chợt kêu lên kinh hãi: “Trời ơi, cô gái này đã chết từ lâu rồi.”

Hình Đình và Dương Minh Trăn bước nhanh về phía Mã Lam Hoa. Bọn họ nhìn vào cổ tay và mu bàn tay Mã Lam Hoa đang được pháp y nâng lên, trên đó chi chít hoen tử thi. Mùi hôi thối nồng nặc bọn họ ngửi thấy khi mới chạy vào đây đến từ chính cô.

Dương Minh Trăn nhìn một lát rồi đứng dậy, vỗ vai Hình Đình: “Thế mà cậu đoán đúng thật. Tô Tây có thể điều khiển xác chết, nhưng xác chết lại là Mã Lam Hoa.”

Hình Đình ngây người. Khi trước, hắn phỏng đoán rằng Tô Tây điều khiển Lục Tín Dung, biến Lục Tín Dung thành nhân viên Tiểu Nam của cửa hàng Âu phục.

Thế nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ được rằng người Tô Tây điều khiển lại chính là Mã Lam Hoa.

“Khoan đã, có gì đó sai sai.” Hình Đình nói, “Trước đó Tô Tây còn giết ba người phụ nữ khác. Nếu hắn bắt cóc Khương Uyển chỉ vì đòi tiền chuộc, tại sao hắn không uy hiếp ba người kia, sao không đòi tiền chuộc từ người nhà bọn họ mà lại giết người lột da luôn?”

Dương Minh Trăn cũng hiểu những lời Hình Đình nói rất hợp lý. Bọn họ đồng loạt quay sang nhìn Khương Uyển, hy vọng cô có thể đưa ra lời giải thích. Dù sao cô cũng là nạn nhân duy nhất còn sống sót.

Khương Uyển bình tĩnh trả lời: “Tô Tây giết ba người phụ nữ kia là để giúp Mã Lam Hoa tìm kiếm một bộ da phù hợp. Anh nhìn hoen tử thi trên người Mã Lam Hoa mà xem, trông có giống chó ghẻ không?”

Nghe vậy, những người đang có mặt tại đây đều thấy lạnh sống lưng.

“Lấy da người khác thay da cho Mã Lam Hoa, đến cuối cùng bọn lại tranh chấp vì tiền chuộc? Chuyện này hình như hơi khó tin?” Hình Đình còn đang than thở, một đôi vợ chồng đã lao vào phòng ôm lấy Khương Uyển, nước mắt giàn giụa.

“Tiểu Uyển đáng thương của mẹ, vậy mà lại bị kẻ gian bắt cóc!”

Người vừa chạy vào chính là cha mẹ Khương Uyển: Khương Kỳ Khuê và Tạ Quyên Quyên.

Dương Minh Trăn vốn định hỏi thêm nhưng sau khi bị Khương Kỳ Khuê nhìn chằm chằm, hắn bất lực: “Bí thư Khương, tôi rất tiếc khi con gái của ông bị bắt cóc. Có điều… vụ án này vẫn chưa được điều tra rõ ràng, chúng tôi còn rất nhiều vấn đề cần hỏi cô Khương…”

Khương Kỳ Khuê lạnh lùng đảo mắt nhìn những người ở đây: “Cảnh sát Dương Minh Trăn, đã một tháng rồi cậu chưa phá xong án. Hiện giờ cậu cứu con gái tôi một mạng, chắc chắn tôi sẽ không quên ơn cậu. Khi nào cấp trên phái người xuống, cậu sẽ không phải lo không giữ được ghế nữa. Giờ con gái tôi đang hoảng loạn, sợ rằng cũng không nhớ ra được manh mối gì hữu dụng. Chi bằng để tôi đưa con bé về nhà nghỉ ngơi ít hôm, chờ nó nhớ ra, tôi lại đưa đến cục cảnh sát cung cấp lời khai cho các cậu.”

Dương Minh Trăn vẫn ngần ngừ: “Nhưng mà… vụ án này…”

“Đội trưởng Dương, lời tôi nói cậu nghe không rõ à?” Khương Kỳ Khuê lạnh lùng chất vấn, khí thế rất áp bách.

Dương Minh Trăn đành phải thả cho họ đi.

Hắn thấp cổ bé họng, án phải phá nhưng người cũng không thể đắc tội. Chuyện như thế này có rất nhiều ở Trà Thành. Nếu muốn bảo vệ nhiều người hơn, vậy phải chấp nhận luồn cúi trước những kẻ quyền cao chức trọng.

“Bí thư Khương đi thong thả, chúc cô Khương sớm ngày khỏe mạnh.”

Hình Đình bên cạnh không nhịn được muốn đuổi theo, Dương Minh Trăn cản hắn lại, “Đừng hành động lỗ mãng.”

“Nhưng nếu không giữ cô ấy lại hỏi cho rõ ràng, chúng ta vẫn không có chứng cứ chứng minh ba nạn nhân kia bị ai giết, bị ai lột da. Anh cũng biết ai cũng cho rằng ba người chết kia đều do Hà Phục giết còn gì!”

Nghe thấy những lời này, Khương Kỳ Khuê ngoảnh lại, lạnh lùng liếc nhìn thi thể nằm dưới đất: “Ông chủ cửa hàng Âu phục giết ba người. Đội trưởng Dương đừng nhớ nhầm đấy.”

Dương Minh Trăn gật đầu: “Vâng.”

Khương Uyển được cha mẹ đưa ra khỏi học viện Trà Thành. Từ đầu đến cuối, cô không hề ngoảnh lại nhìn thi thể nằm dưới đất, chiếc khăn cầm trong tay được cô mở ra. Đó là thứ Tô Tây nhét vào tay cô trước khi chết.

Nước mắt cố nén đã lâu rốt cuộc trào ra như đê vỡ vào giờ khắc này.

Cô đã nhớ lại tất cả. Năm cô tám tuổi, nhà họ Mã chưa lụi tàn, cô vẫn là tiểu thư Mã Nhu Gia. Khi bà vú dẫn cô ra phố chơi, cô nhìn thấy mấy đứa trẻ đang bắt nạt một cậu bé ăn xin. Cô bất chấp lời ngăn cản của bà vú, chạy tới đuổi lũ trẻ kia đi.

Lũ trẻ biết thân phận cô nên không dám đắc tội, đành phải rời đi.

Cô đỡ cậu bé ăn xin dậy, cậu bé kia run rẩy nhưng đôi mắt lại sáng như sao trên trời khiến cô nhìn mà ngơ ngẩn.

“Sao phải cứu tôi?” Cậu bé ăn xin nói, “Đám người giàu các người chẳng phải đều ước người nghèo chết hết đi à?”

Mã Nhu Gia lấy chiếc khăn tay của mình ra, lau sạch máu me lấm lem trên mặt cậu bé ăn xin. Thấy gương mặt xinh xắn lộ ra, Mã Nhu Gia mỉm cười.

“Bạn à, ai cũng có quyền lựa chọn lại cuộc đời mình, dù hiện tại không tốt, tương lai vẫn có thể từ từ thay đổi, khi mẹ mình còn sống, mẹ đã nói với mình như vậy. Mong rằng tương lai của bạn cũng sẽ thay đổi.”

Cô đưa một chiếc khăn tay sạch khác cho cậu bé. Trên chiếc khăn vuông kia có thêu một đóa hoa đào màu hồng nhạt và hai con chữ: Nhu Gia.

Mong người uy nghiêm, không quên hòa nhã*.

* Nguyên văn: Kính nhĩ uy nghi, vô bất nhu gia – Trích từ bài Ức, phần Đại nhã của Kinh Thi. Câu thơ mang ý nghĩa hy vọng mọi người chú trọng uy nghiêm, khí thế nhưng cũng đừng quên thể hiện ra thái độ hòa nhã, lương thiện.

Rất lâu về sau, khi được học Kinh Thi, cậu bé ăn mày nhìn thấy tên cô gái trong đó.

Ở một nơi xa, hắn thề rằng nếu được lựa chọn lại cuộc đời mình, nhất định hắn sẽ sống thật tốt, giúp đỡ những người yếu thế hơn giống như cô gái năm xưa từng giúp mình.

Thế nhưng cô gái ấy đã quên mất chuyện này…

Ông bà Khương nhìn Khương Uyển khóc đến nghẹt cả thở thì đau lòng không thôi. Tạ Quyên Quyên ôm lấy Khương Uyển an ủi: “Tiểu Uyển đừng sợ. Chúng ta về nhà nhé. Sau này sẽ không ai bắt nạt con nữa đâu, đừng khóc.”

Như tìm được vòng tay vững chãi nhất, Khương Uyển vùi mặt vòng lòng mẹ khóc nức nở.

Đúng như lời Tô Tây nói, hắn quả thật đã chọn cho cô thân xác, gia thế hoàn hảo nhất.

Vậy nên cô càng không được phép phí phạm những gì Tô Tây đã tặng.

Dù hiện tại không tốt, tương lai vẫn có thể từ từ thay đổi.

Cô ngồi trên xe trở về nhà họ Khương, vứt lại phía sau tất cả những đau khổ.

Cảnh sát Dương Minh Trăn và người tên Hình Đình kia vẫn nhìn chằm chằm theo hướng cô đi.

Nhưng không sao hết, cha cô bây giờ là Khương Kỳ Khuê. Cô gạt nước mắt, nhìn cha, nói: “Cha ơi, con không muốn tới cục cảnh sát đâu, con sợ lắm. Kể cả khỏe lại rồi con cũng không muốn tới.”

Khương Kỳ Khuê đau lòng nhìn con gái cưng, cầm tay cô an ủi: “Yên tâm, cha sẽ không để con phải đi. Cha chỉ lừa bọn họ thôi.”

“Vâng.”

Ánh nắng chiếu lên người Khương Uyển. Cô nhắm mắt, nằm trong lòng mẹ, tham lam hưởng thụ tất cả những điều này.

Cô của hiện tại dường như đã có được một cuộc sống mới.

Hình Đình nhìn theo người nhà họ Khương đi xa, chợt nhớ đến lá thư tìm thấy tại cửa hàng Âu phục. Hình như trong lá thư đó còn ẩn giấu một thứ khác.

Hắn rút tờ giấy ra, phát hiện trên giấy có hai hoa văn, một là hoa văn hoa sen của miếu Thanh Thần, một hoa văn khác có dòng chữ “Nhanh chóng tới đây” bên dưới.

“Dương Minh Trăn, anh nhìn này, cái gì đây!”

Dương Minh Trăn cầm lấy tờ giấy rồi nhìn, “Hoa văn này trông quen quá, chẳng phải là hoa sen của miếu Thanh Thần à?”

“Ai hỏi anh cái đó. Tôi bảo cái bên cạnh có chữ viết này cơ mà.” Hình Đình kêu, “anh không thấy hoa văn này trông cũng rất quen à?”

“Tôi chưa thấy bao giờ, nhưng chữ viết trên này thì khá quen.” Dương Minh Trăn nhìn bốn chữ kia, hồi tưởng lại vụ án xương trắng ở vườn Hứa. Khi đó hắn cũng nhận được một lá thư do chính Hà Phục biết cho.

“Đây là chữ của Hà Phục!” Dương Minh Trăn kêu lên gần như kinh hãi.

Hình Đình mừng rõ: “Tôi nhận ra hoa văn này rồi. Là sảnh Long Môn! Biểu tượng của sảnh Long Môn.”

“Xem ra Hà Phục đang ở đó. Chúng ta mau đi thôi, chắc chắn y có chuyện muốn nói với chúng ta!”

Dương Minh Trăn lập tức dặn dò cấp dưới đưa thi thể về cục cảnh sát khám nghiệm cẩn thận rồi tới sảnh Long Môn tìm Hà Phục cùng Hình Đình.