Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 54: Người gương (1)



Phần 6: Người gương

Chương 54

Ngày mười tám tháng mười một, trời trong.

Ngoài cửa tòa soạn báo Tân Ngôn vây kín phóng viên của các tòa soạn lớn khác. Bọn họ ôm máy ảnh, cầm sổ ghi vây chặt như nêm cối, hận không thể phá cửa xông vào cướp được tin trực tiếp.

Có người chết trong tòa soạn Tân Ngôn.

Người chết tên Ngạn Thủy Hoa, phóng viên đã làm việc khá lâu tại tòa soạn báo Tân Ngôn.

Giám đốc tòa soạn, Quách Nghiệp Bình, cầm một chiếc khăn mùi xoa liên tục lau mồ hôi trên thái dương, căng thẳng nhìn đội cảnh sát đang bận rộn điều tra.

“Anh căng thẳng thế làm gì?” Đội trưởng đội cảnh sát, Dương Minh Trăn bực bội nhìn Quách Nghiệp Bình. Hắn và người kia từng có hiềm khích với nhau. Hồi đó, khi Dương Minh Trăn vẫn còn là một viên cảnh sát nhỏ, hắn lỡ để tội phạm bỏ trốn rồi chết giữa đường. Quách Nghiệp Bình đã đưa chuyện này lên báo, ghi lại “vết nhơ lớn nhất” trong sự nghiệp của hắn. Giờ phút này, tòa soạn báo gặp chuyện, Quách Nghiệp Bình đến rắm cũng không dám đánh.

“Chẳng lẽ anh có quan hệ gì với nạn nhân?” Dương Minh Trăn bất thình lình hỏi một câu.

Quách Nghiệp Bình liên tục xua tay, “Không không không. Có thì cũng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi.”

Dương Minh Trăn hừ lạnh: “Tôi cũng có nói gì đâu.”

Nói rồi, Dương Minh Trăn lại cúi xuống quan sát thi thể đang nằm dưới đất.

Theo lời bác Dương lao công, nhân chứng phát hiện ra thi thể, chín giờ tối qua, bác gái này quét dọn vệ sinh xong, chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi về lại phát hiện đèn ở phòng 201 trên tầng hai vẫn đang sáng. Bác Dương lên tầng tắt điện, trông thấy Ngạn Thủy Hoa lúc ấy đang ngồi trên ghế trang điểm. Thấy Ngạn Thủy Hoa không cử đụng bác Dương đưa tay đẩy vai cô thử xem xác.

Bác Dương vô cùng hoảng sợ phân trần: “Tôi nào có ngờ được là đẩy một cái liền chết người, không thì đánh chết tôi cũng không đẩy. Đồng chí cảnh sát, cậu phải tin tôi, thật sự không phải tôi giết người đâu…”

“Trật tự, giờ vẫn chưa có chứng cứ.” Dương Minh Trăn không thèm ngoảnh lại, chỉ lạnh lùng quát. Bác Dương lập tức im thin thít.

Dưới sàn, thi thể Ngạn Thủy Hoa vẫn giữ nguyên trạng từ đêm hôm qua. Cô mặc một chiếc váy dài hở vai màu be vàng, mái tóc đen mun xõa dài sau đầu, tay cầm một hộp phấn má mới mua, đang chuẩn bị dặm lại lớp trang điểm cho mình. Vốn là cảnh mỹ nữ trang điểm rất đẹp vậy mà chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra, cuối cùng mỹ nữ chẳng thể cử động nữa.

Sau khi bị bác Dương dọn vệ sinh đẩy ngã, khóe miệng cô vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm quái dị, hai mắt mở to như thể giây tiếp theo sẽ đứng dậy ngay được.

Nhưng cô vĩnh viễn không thể đứng dậy, hô hấp và nhịp tim đều đã dừng.

Dương Minh Trăn và Thôi Lương lật thi thể Ngạn Thủy Hoa đang nằm nghiêng cho thẳng lại, bác Dương đứng bên cạnh kêu lên kinh hãi.

“Đó không phải cô Ngạn!”

Thôi Lương đứng dậy nhìn bác Dương: “Không phải bác báo cảnh sát là Ngạn Thủy Hoa chết à, sao giờ lại nói không phải cô ấy. Bác nhìn mà xem, bảng tên trên bàn làm việc cũng là tên cô ấy.”

Bác Dương đưa mắt nhìn bảng tên trên bàn làm việc, đúng chính xác là Ngạn Thủy Hoa. Lại nhìn thi thể dưới đất, bác Dương run rẩy: “Nhưng mà cô ấy… cô ấy không phải. Mặt cô ấy không phải Ngạn Thủy Hoa.”

Dương Minh Trăn và Thôi Lương nhìn chằm chằm bác Dương, đối phương giải thích: “Vì cô ấy ngồi ở chỗ của cô Ngạn nên tôi nghiễm nhiên cho rằng đó là Ngạn Thủy Hoa và báo cảnh sát. Giờ thấy rõ diện mạo rồi, tôi chắc chắn đây không phải cô Ngạn.”

“Mặt cô ấy làm sao?” Dương Minh Trăn hỏi.

“Cô Ngạn không xinh như vậy…” Bác Dương run rẩy lấy tấm thẻ nhà báo bị đè bên dưới ra, trên thẻ có ảnh chụp của Ngạn Thủy Hoa.

Trong bức ảnh đen trắng là một cô gái mặt tròn, mũi tẹt, mắt vừa hí vừa buồn đang cười vô cùng uể oải với ống kính, trông rất khó coi.

Dung mạo của cô gái trong ảnh và người nằm đây quả thực khác nhau một trời một vực.

“Đây mới là Ngạn Thủy Hoa.” Bác Dương khẳng định chắc nịch.

Trong khoảnh khắc đó, cả Dương Minh Trăn và Thôi Lương đều sững người. Nếu cô gái trong ảnh mới là Ngạn Thủy Hoa thì thi thể đang nằm dưới đất là ai?

Quách Nghiệp Bình đứng run rẩy bên cạnh bỗng thả lỏng, bất cười: “Ầy, tôi bảo mà, tòa soạn chúng ta sao mà có người chết được. Chắc chắn có kẻ đã giết cô gái này rồi cố tình để xác vào đây!”

Đúng lúc này, cửa của tòa soạn báo bị đẩy ra. Cảnh sát cố hết sức ngăn cản đám đông đang chen lấn muốn xông vào. Một người đàn ông lọt được vào trong chạy ào tới, cười lớn điên điên khùng khùng: “Ha ha ha, người của tòa soạn các người chết rồi, quả nhiên có người chết thật.”

Nghe thấy giọng nói này, Quách Nghiệp Bình tức điên. Ông ta chạy ra hành lang tầng hai, quát xuống tầng một: “Có mỗi cái cửa cũng không giữ được! Lôi thằng điên này ra ngoài ngay cho tôi!”

Người đàn ông kia vẫn cười lớn: “Tôi đã bảo sẽ có người chết từ lâu rồi, nhưng các người đâu có tin!”

Dương Minh Trăn đứng thẳng dậy, bước tới bên cạnh Quách Nghiệp Bình, lạnh lùng đảo mắt nhìn gã điên dưới tầng. Gã đàn ông khoảng hai bảy, hai tám tuổi, mặc trường bào vá víu chằng chịt, tay cầm một cây gậy treo lá cờ “Đoán mệnh đặt tên, hai đồng tối thiểu”.

“Gã đó là ai?” Dương Minh Trăn hỏi Quách Nghiệp Bình, “Sao gã biết tòa soạn các anh sẽ có người chết.”

Quách Nghiệp Bình lau mồ hôi trên thái dương, “Thằng bịp bợm đầu đường xó chợ mèo mù vớ cá rán thôi.”

“Gã ta từng gặp Ngạn Thủy Hoa?” Dương Minh Trăn nhìn theo gã đàn ông sắp bị tống ra ngoài.

Bác Dương sau lưng chen vào trả lời, “Gã đó là hàng xóm của cô Ngạn, từng nhiều lần bảo cô Ngạn sẽ chết.”

Dương Minh Trăn vốn không định để ý đến lời của một kẻ điên nhưng sau khi nghe thế, hắn quyết định gọi gã ta lại.

“Anh tên gì?” Hắn hỏi vọng xuống tầng dưới.

Gã đàn ông bị hai bảo vệ cao to lôi đi, thấy cảnh sát trên tầng hỏi tên mình liền nhếch miệng cười: “Tôi ấy à, Giả Đạo Sĩ tiếng tăm lẫy lừng!”

“Giả đạo sĩ?” Dương Minh Trăn nhíu mày.

Gã đàn ông cao giọng giải thích, “Không phải giả đạo sĩ, là Giả Đạo Sĩ.”

“Rồi rồi, phiền anh Giả lên tầng hai một chút.” Dương Minh Trăn đã nói, hai bảo vệ đành đưa gã Giả Đạo Sĩ kia lên tầng hai.

Giả Đạo Sĩ đến phòng 201, nhìn thấy thi thể Ngạn Thủy Hoa nằm dưới đất. Dương Minh Trăn chỉ vào thi thể, hỏi: “Anh biết cô ấy không?”

“Biết chứ.” Giả Đạo Sĩ gật đầu, cười hì hì, “Tôi từng nói với cô ta rằng cô ta sẽ chết. Ai không tin tôi đều sẽ chết…”

“Tại sao lại bảo cô ấy sẽ chết?” Dương Minh Trăn tra hỏi, “Giữa hai người có thù oán gì sao?”

“Ai đẹp cũng sẽ chết.” Câu trả lời nằm ngoài dự kiến của Giả Đạo Sĩ khiến tất cả mọi người sửng sốt. Gã nở nụ cười thần bí khó lường, nói với Dương Minh Trăn, “Cảnh sát, anh thấy cô ta có đẹp không?”

Dương Minh Trăn không nhận xét, chỉ gật đầu: “Vậy nên anh thấy người ta đẹp thì nổi sát ý?”

“Vớ vẩn!” Giả Đạo Sĩ nói, “Người tu đạo bọn tôi đâu thể bị sắc đẹp che mờ lý trí. Đừng có bôi nhọ tôi, tôi có chứng cứ đấy!”

Nói rồi, gã lập tức lấy một xấp ảnh chụp từ trong chiếc túi rách đeo bên hông ra, đưa cho Dương Minh Trăn xem như đang khoe khoang báu vật: “Anh nhìn kỹ thử xem người trong ảnh này là ai.”

Cả xấp ảnh này chụp duy nhất một cô gái, chỉ có điều gương mặt cô thay đổi từng ngày. Lúc đầu, cô gái có gương mặt tròn, mũi tẹt, về sau cứ thay đổi dần dần, đến cuối cùng thì trở thành Ngạn Thủy Hoa đã chết.

Dương Minh Trăn nhìn mà gai cả óc. Hắn lập tức tóm lấy Giả Đạo Sĩ, hỏi: “Tại sao anh lại theo dõi cô ấy?”

Giả Đạo Sĩ bị hắn bóp đau cả người liền gắt lên: “Vì em gái tôi đã chết giống hệt như thế!”