Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 7: Ngọc bội mặt người (7)



Phần 1: Ngọc bội mặt người

Chương 7

Khi Hình Đình tỉnh lại, thời gian đã sang chiều hôm sau.

Hắn cựa quậy tay chân, phát hiện sợi dây thừng trước đó trói chặt mình đã không cánh mà bay. Lại cẩn thận nhìn quanh căn phòng, đây là một nơi vô cùng lạ lẫm. Căn phòng này rộng hơn hẳn căn phòng ở tồi tàn của hắn, vật bài trí trong đó cũng là những món đồ nho nhỏ trông khá đẳng cấp. Với đôi mắt tinh tường của một tên đạo tặc, chỉ liếc nhìn thôi, hắn đã biết khối ngọc chạm khắc hình Tiên Đồng hoa sen kia là tác phẩm của nghệ nhân Tào Triệt.

Lại nhìn chăn ga bằng gấm trên giường, tất cả đều là hàng của phường vải có tiếng nhất Trà Thành, những hình thêu tinh xảo trên đó đều được thêu thủ công bởi những người thợ giỏi nhất.

“Chỗ quái nào thế này?”

Hình Đình day huyệt thái dương, cảm giác cơ thể mình cực kỳ rệu rã. Hắn rủa thầm trong bụng, rốt cuộc cô ả chết tiệt kia đã làm ra những chuyện gì trong lúc hắn hôn mê? Lại còn đưa hắn tới nơi này nữa chứ. Chẳng lẽ đêm qua hắn lại giết người?

Nghĩ vậy, dù cảnh tượng trước mắt có hoa lệ như thiên đường chốn nhân gian, Hình Đình cũng không ngồi yên nổi. Hắn vội vàng đứng dậy toan bỏ trốn.

Cửa bị người ta đẩy ra, một thanh niên mặc trường bào xám bưng một bát cháo trắng đi tới. Hình Đình tròn mắt nhìn, kinh ngạc thốt lên: “Hà Phục?”

Hà Phục mỉm cười hiền hòa, đặt bát cháo trắng trên tay xuống bàn. Hình Đình vô cùng bất ngờ, chẳng lẽ căn phòng đẹp đẽ này là nhà của Hà Phục?

“Thời gian cậu ngủ dài hơn dự đoán của tôi.” Lúc nói chuyện, Hà Phục vẫn thong dong như trước. Ngữ điệu khoan thai, từ tốn đó khiến Hình Đình thấy rất khó chịu.

Hắn hỏi thẳng vào vấn đề: “Đêm qua tôi lại ra ngoài giết người?”

Hà Phục gật nhẹ đầu: “Cậu giết anh Còm.”

Hình Đình hoảng rồi, điều hắn lo lắng đã biến thành sự thật.

Hà Phục bổ sung: “Tôi cứu anh ta rồi.”

Bấy giờ Hình Đình mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Anh đừng có nói nhát gừng kiểu đó được không. Làm tôi sợ chết khiếp.”

Hắn thực sự lo rằng anh Còm sẽ vì hắn mà chết. Giữa đất Trà Thành này, hắn làm một nghề chẳng lấy gì là vẻ vang, luôn luôn hành tẩu trong đêm tối, chưa một ai quan tâm đến sống chết của hắn. Chỉ có anh Còm, ông chủ béo không quá lanh lợi này, từng mời hắn một tô mì khi hắn khó khăn nhất.

Hà Phục ngồi xuống bên trái Hình Đình, thần thái vẫn lạnh nhạt như trước, dường như chẳng có chuyện gì có thể đả động đến cảm xúc của y. Ngón tay y gõ nhẹ trên mặt bàn, ánh mắt chăm chú nhìn vào Hình Đình, “Thời gian cô ta khống chế cơ thể cậu đang ngày một dài hơn.”

“Tôi phải làm gì bây giờ.” Hình Đình biết thời gian người phụ nữ kia khống chế cơ thể hắn càng dài đồng nghĩa với việc hắn càng khó tỉnh lại. Lúc trước, hắn luôn tỉnh dậy vào sáng sớm nhưng hôm nay lại tận buổi chiều. Hắn đấm mạnh xuống bàn: “Con ả chết tiệt, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?”

Hà Phục đang cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình. Bàn tay phải của hắn có một vết sẹo, Hình Đình nhìn kỹ mới phát hiện đó không phải sẹo mà giống như một sợi tơ đỏ vốn sinh ra từ lòng bàn tay y và có sinh mệnh riêng.

Y nhìn sợi tơ đỏ một lúc lâu rồi mới trả lời Hình Đình.

“Cô ta muốn giết người.”

Hình Đình trợn trừng mắt: “Ai?”

Hà Phục liếc nhìn Hình Đình, thong dong đáp: “Kẻ đã giết cô ta.”

Hình Đình vội hỏi: “Anh biết là ai hả? Chúng ta mau chóng bảo vệ người đó đi, không để cho quái vật này giết người thêm nữa.”

Hà Phục lại mỉm cười, đôi mắt sáng ngời lại mang nét ngây thơ không hiểu sự đời: “Sao phải bảo vệ chứ. Tôi đã đồng ý giúp cô ta giết kẻ đó rồi.”

Hình Đình trợn mắt há hốc mồm. Hắn không thể tin nổi đây là lời được nói ra từ miệng một cảnh sát, hơn nữa cảnh sát kia còn đang nở nụ cười thánh thiện.

“Anh điên rồi à. Đấy là tội phạm giết người đấy! Anh giúp hỗ trợ tội phạm giết người thì anh chính là đồng lõa.” Hình Đình tức điên lên, “Anh là cảnh sát cơ mà!”

Trước màn kêu gào giận dữ đó, Hà Phục vẫn thản nhiên như không. Y chắp tay vào nhau, chống lên bàn, giọng ráo hoảnh: “Nếu tôi không đồng ý, hôm nay cậu sẽ chẳng tỉnh lại được đâu. Muốn giao dịch với người khác thì phải có vốn liếng. Vốn trong tay cô ta là mạng của cậu, vốn trong tay tôi là có thể giúp cô ta tìm được kẻ xấu. Tôi cảm thấy dùng mạng của một kẻ xấu đổi lấy mạng cậu cũng rất đáng mà?”

Lúc Hà Phục nói ra câu cuối, Hình Đình chợt sợ hãi. Hắn cảm thấy Hà Phục trước mặt mình mới là con quỷ tàn ác nhất, từng lời nói đều khiến người ta dựng tóc gáy.

Khiến Hình Đình càng khó hiểu hơn chính là tại sao Hà Phục lại sẵn sàng thí mạng kẻ khác để cứu một người xa lạ chỉ mới gặp nhau hai lần như hắn.

Hình Đình hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Tại sao anh lại muốn cứu tôi?”

Hà Phục hơi híp mắt, nhìn Hình Đình như đang quan sát con mồi.

“Vì tôi là cảnh sát, bảo vệ cậu là chuyện nên làm.”

Hình Đình rùng mình, cảm giác như da gà da vịt muốn rụng hết ra. Mới nãy còn nói sẽ giúp nữ quỷ giết người, giờ lại kêu phải bảo vệ hắn. Rốt cuộc lời từ miệng người này nói ra có bao nhiêu phần là thật?

Hà Phục chỉ bát cháo trắng để trên màn: “Ăn đi rồi đi theo tôi.”

Nhìn bát cháo trắng nhạt nhẽo với mấy lá cải xanh bên trên, Hình Đình nuốt nước bọt. Cả sáng chưa được ăn gì, hắn quả thực rất đói. Nhưng nhìn bát cháo trắng này, hắn vẫn thấy khó nuốt.

“Ngại quá, tôi chỉ biết nấu cháo thôi.” Lúc nói như vậy, gương mặt Hà Phục không hề thể hiện chút áy náy nào mà trông như một đứa trẻ bướng bỉnh đang mong chờ người đối diện ăn hết bát cháo trắng kỳ quặc này.

Tiếng bụng réo vang lên khiến Hình Đình thấy khá xấu hổ. Hắn bưng bát lên, ăn từng thìa cháo trắng vào bụng.

“Rồi, tôi ăn xong rồi. Giờ muốn giết người, anh cứ việc đi, tôi về nghỉ ngơi đây.” Hình Đình đặt bát xuống, muốn rời đi luôn. Hắn thật sự không muốn đeo thêm mạng người trên lưng. Tay cảnh sát quái đản này đúng là đáng sợ.

Hà Phục mỉm cười ngồi bên bàn. Thấy Hình Đình muốn đi, y cũng không ngăn lại, chỉ từ tốn nói: “Trong cháo có độc. Nếu bỏ đi, cậu chỉ có một con đường chết.”

Hình Đình cuống quýt thu chân phải đang dợm bước đi, nước mắt lưng tròng nhìn Hà Phục.

“Cảnh sát có gì giao phó, núi đao biển lửa tôi cũng đi!”

“Bãi tha ma ngoại ô.”

Vừa nghe thấy địa điểm này, Hình Đình nhớ ngay ra chuyện Tống Ai nói với hắn hôm qua. Hắn kinh ngạc nhìn Hà Phục, “Đó chẳng phải chỗ chôn Diên Diên à? Sao anh biết… Anh theo dõi tôi!”

Hà Phục không nói gì, chỉ gật đầu.

“Anh vẫn nghi ngờ tôi giết ba người kia?” Chẳng hiểu sao Hình Đình lại thấy hơi tức giận.

Đúng là Hà Phục đang theo dõi hắn. Suốt mấy ngày nay, hành tung của Hình Đình vẫn nằm gọn trong mắt y. Nhưng nguyên nhân không phải vì y nghi ngờ Hình Đình, y chỉ muốn biết ai là kẻ đứng sau vụ án quái gở này. Qua mấy ngày theo dõi, y đã thu hoạch được rất nhiều, phát hiện ra cả bí mật về khả năng “dịch dung” của Hình Đình.

Đồng thời, y cũng điều tra ra miếng ngọc bội mặt người Hình Đình trộm được rốt cuộc thuộc về ai.

Hình Đình biết mình yếu thế, dân không đấu nổi với quan, huống hồ hắn còn là một thằng trộm. Nếu Hà Phục muốn bắt, vậy hắn đã trở thành khách quen trong tù từ lâu rồi. Chuyện quan trọng nhất lúc này là nghe lời Hà Phục, tìm cách lấy ngọc bội ra khỏi cơ thể, vậy thì hắn mới không bị xóa sổ khỏi thế giới.

Hai người ung dung đi tới vùng ngoại ô. Suốt chặng đường đi, Hình Đình không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng đánh giá Hà Phục. Bất kể từ góc độ nào, người này đều vô cùng kỳ lạ. Ngay từ khi Hà Phục đồng ý sẽ giúp hắn dù mới gặp mặt lần đầu tiên, hắn đã thấy vô cùng kỳ lạ rồi.

Chưa bàn đến chuyện tại sao cảnh sát lại bằng lòng giúp một tên trộm, chỉ riêng việc Hà Phục biết nhiều chuyện khó tin đến thế đã khiến Hình Đình kinh ngạc lắm rồi. Không phải cục cảnh sát Trà Thành bây giờ luôn đề cao khoa học, bài trừ mê tín dị đoan à? Sao Hà Phục lại khác thế?

Người tên Hà Phục thấp hơn hắn nửa cái đầu, gương mặt nhã nhặn thanh tú, làn da trắng đến mức bất thường này thật sự là cảnh sát ư?

Hình Đình nhìn Hà Phục đang đi phía trước mình, chợt nhận ra một vấn đề: Hà Phục không có tiếng bước chân. Khi đi đường, mỗi người dù ít dù nhiều đều sẽ tạo ra âm thanh. Hình Đình từng trải qua một số huấn luyện đặc biệt, hắn có thể phân biệt được người khác chỉ thông qua tiếng bước chân, thế nên thính lực của hắn tốt gấp mấy lần người bình thường.

Giờ phút này, khi đi cùng Hà Phục, hắn lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, hệt như Hà Phục vốn không hề bước đi mà thực chất y đang bay đi.

Hình Đình chợt thấy lạnh người. Hắn bỗng có một suy nghĩ: Hà Phục có thực sự là người không? Hà Phục đã theo dõi hành tung của hắn suốt mấy ngày nay, vậy mà hắn không hề phát hiện ra có người bám theo mình. Với bản năng của một tên trộm, Hình Đình cẩn trọng hơn tất cả mọi người. Hắn lo sợ rằng bản thân sẽ để lộ dấu vết và bị người ta tóm được, thế nên mỗi khi ra ngoài, hắn luôn chú ý quan sát xung quanh. Hắn dám khẳng định mình không hề trông thấy Hà Phục. Chẳng lẽ Hà Phục biết tàng hình, luôn đi theo hắn trong trạng thái tàng hình?

Hà Phục đang đi phía trước bỗng nhiên dừng lại. Y nghiêng người, ngoảnh lại hỏi Hình Đình: “Cậu từng nghe chuyện về vườn Hứa chưa?”

Hình Đình ngẩng phắt đầu lên, lập tức bắt gặp đôi mắt trong trẻo của Hà Phục. Bị đôi mắt ấy nhìn thẳng vào sau khi có những suy đoán kia, hắn bất chợt thấy hơi xấu hổ.

“Từng… từng nghe chút chút…”

Hà Phục gật đầu: “Vậy cậu biết chuyện ma quái về việc cô con gái nhà họ Hứa bị giết năm xưa không?”

Hình Đình thoáng sửng sốt, hồi tưởng lại những câu chuyện đã từng nghe người già kể.

Hai trăm năm trước, khi vườn Hứa vẫn là phủ Hứa, ông lớn nhà họ Hứa, Hứa Sĩ Thanh, có một người con cưng. Ông ta cực kỳ yêu chiều cô con gái này, đồng thời không để cô rời khỏi phủ Hứa dù là một bước.

Lần đầu tiên cô gái ra khỏi phủ Hứa vào năm 18 tuổi, cô gặp được một anh học trò. Câu chuyện này giống hệt những kịch bản thường thấy, cô gái trẻ chưa trải sự đời chung quy sẽ nảy sinh tình cảm với anh học trò nho nhã, điển trai mới gặp. Cô Hứa cũng vậy, hơn nữa còn trộm tiền bỏ trốn cùng học trò kia.

Bọn họ thừa hiểu rằng Hứa Sĩ Thanh chắc chắn sẽ không đồng ý mối hôn sự không môn đăng hộ đối này. Nhà họ Hứa có địa vị ra sao, một anh học trò nghèo kiết xác lại mang thân phận thế nào, hai con người với vị thế khác nhau một trời một vực chắc chắn không thể ở bên nhau.

Cô Hứa bỏ trốn cùng anh học trò, định cư tại một vùng khác. Vốn tưởng hạnh phúc sẽ bắt đầu từ đây, ai ngờ trước mắt lại là địa ngục…

“Sau khi tiểu thư nhà họ Hứa kết hôn với anh học trò, tính cách anh ta thay đổi hoàn toàn. Không còn sự lương thiện như khi trước, thậm chí anh ta còn dẫn cả gái lầu xanh về nhà.” Hình Đình nói, “Sau đó, hình như anh học trò gặp được một cô gái có gia cảnh tốt hơn. Vì muốn có địa vị cao hơn nữa, anh ta giết vợ mình rồi chôn xác ở vườn sau. Kể từ đó, chuyện ma quái cũng bắt đầu xuất hiện.”

Đây là phiên bản Hình Đình từng được nghe. Hắn vốn tưởng đó chỉ là một chuyện ma được lưu truyền trong dân gian, giờ nghe Hà Phục hỏi vậy, chẳng lẽ câu chuyện này là sự thật?

Hắn nhìn Hà Phục, chờ câu trả lời.

Hà Phục hé môi, nói: “Quả thật tiểu thư nhà họ Hứa đã bị giết. Chỉ là câu chuyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”

Vì được ở bên anh học trò, tiểu thư nhà họ Hứa đã bất chấp tất cả rời khỏi phủ Hứa.

Sau khi bỏ đi, cô sống với anh học trò tại một nông trang, tiêu pha bằng ngân lượng trộm từ nhà. Cô tiểu thư không hiểu sự đời cứ tin rằng người bên gối sẽ mang đến cuộc đời bình an cho cô.

Cô gửi gắm tất cả mộng ước đẹp đẽ của mình vào anh học trò. Nhưng khi đó, gương mặt tiểu thư họ Hứa đã biến đổi hoàn toàn, từ một cô gái trẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành biến thành một người đàn bà vô cùng xấu xí. Tóc cô ta rụng thành mảng, da dẻ vốn trắng trẻo mịn màng giờ chằng chịt nếp nhăn như đất ruộng cạn nước.

Anh học trò tỉnh khỏi giấc ngủ, thấy người vợ đẹp nằm cạnh biến thành bộ dạng như vậy liền sợ tới mức ngã lăn xuống đất. Đây nào phải mỹ nhân gì cho cam, rõ ràng là một bộ xương khô bọc da người!

Trước đó anh ta đã từng nghe người ta đồn rằng người nhà họ Hứa mắc một căn bệnh lạ di truyền cách thế hệ. Chính vì vậy, người nhà họ Hứa không tiện ra ngoài. Bọn họ sợ sẽ bị người ta trông thấy bộ dạng bản thân khi phát bệnh, vậy nên luôn náu mình sâu trong vườn lớn tường cao.

Nghe vậy, Hình Đình chấn động. Vì vợ mình trở nên già nua xấu xí mà tên học trò độc ác kia mới nổi sát ý?

Hắn hỏi: “Tiểu thư nhà họ Hứa đáng thương thật đấy, nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi?”

Hà Phục khoan thai nói: “Đương nhiên. Cậu biết hôm đó cậu trộm mộ ai không?”

Hình Đình sực hiểu ra, “Của nhà họ Hứa?”

“Đúng vậy.” Hà Phục nói, “Mộ của tiểu thư Hứa Bội nhà họ Hứa. Trong mộ cô ấy có một miếng ngọc bội mặt người.”

Hà Phục nói: “Cậu còn nhớ Tống Ai từng nói rằng Kim Nhân Diệu bị bệnh và đang đi tìm thuốc không?”

Được nhắc về chuyện này, Hình Đình lập tức liên tưởng đến căn bệnh kỳ lạ của nhà họ Hứa, càng tin vào suy đoán trong lòng.

“Kim Nhân Diệu là người nhà họ Hứa. Gã ta muốn đi tìm thuốc chữa được bệnh lão hóa này? Ngọc bội có thể chữa được bệnh lão hóa?”

Hà Phục mỉm cười: “Thông minh.”

“Thế nhưng sao Kim Nhân Diệu hợp tác với Diên Diên rồi sau đó lại giết Diên Diên?” Hình Đình nghĩ sao cũng không hiểu được chuyện này. Giả sử ngọc bội là thần dược Kim Nhân Diệu tìm kiếm, vậy thì Diên Diên đóng vai trò gì trong chuyện này?

Suốt dọc đường đi, Hình Đình bị câu chuyện thu hút, hoàn toàn không để ý rằng mình đã tới bãi tha ma ở ngoại ô. Hắn chợt thấy Hà Phục cúi xuống kiểm tra dưới chân, đoán rằng đất ở chỗ này từng bị đào xới.

“Đây chính là nguyên nhân tôi muốn cậu tới đây. Đào mộ cô ấy lên, có lẽ sẽ giải đáp được nghi vấn.”

Hình Đình thấy Hà Phục chắp tay sau lưng, đứng im một chỗ như đang chờ hắn hành động.

“Sao anh không đào mà lại bảo tôi đào?”

Hà Phục trả lời rất đứng đắn: “Cậu ăn cháo trắng, tôi có được ăn đâu, làm gì có sức.”

Một cái cớ rõ vớ vẩn, nói trắng ra là lười mà thôi.

Hình Đình lười đôi co với y, bèn cầm dụng cụ bắt đầu đào mộ. Mộ phần ở bãi tha ma đều rất sơ sài, chỉ đào đại một cái hố là có thể chôn người, tuyệt nhiên không cần đến quan tài. Thế nên đất ở đây cũng rất dễ đào, chẳng bao lâu sau, Hình Đình đã đào được thi thể Diên Diên lên.

Khác với những thi thể hắn từng thấy trước đó, nội tạng của cô ta lấy đi hết nhưng gương mặt lại không bị người ta xéo nát.

Diên Diên lẳng lặng nằm dưới hố như một con búp bê vải rách nát.

Hà Phục hỏi: “Có nhìn ra điều gì không.”

Hình Đình tức giận nói: “Nội tạng bị moi sạch.”

“Tôi không hỏi cậu chuyện này.” Hà Phục nói, “Cậu không thấy mặt cô ta không giống những người khác à?”

Hình Đình lập tức quan sát gương mặt Diên Diên. Khuôn mặt kia trông sao cũng chỉ chừng khoảng 10 tuổi, hoàn toàn không thể đoán được tuổi thật.

“Kim Nhân Diệu từng nói với cậu Diên Diên là một người lùn. Cơ thể thấp bé của người lùn sẽ không thay đổi nhưng gương mặt họ vẫn sẽ già đi. Vậy mà Diên Diên này vẫn trông như 10 tuổi…”

Hình Đình lập tức nắm được trọng điểm: “Cô ta không già đi, cô ta chính là thứ thuốc Kim Nhân Diệu tìm kiếm!”

Hà Phục giãn mi cười, giọng trầm trầm: “Cậu nhận ra được điều ấy, đương nhiên Kim Nhân cũng có thể. Vậy nên gã ta đã giết và ăn tim Diên Diên.”

Hình Đình sững người, tiếp đó là cảm giác tởm lợm dâng lên. Hắn suýt nữa nôn hết bát cháo trắng vừa ăn ra.

Hắn không dám nghĩ đến những thi thể đã trông thấy mấy hôm nay nữa. Tất cả đều do Kim Nhân Diệu làm. Vì gìn giữ diện mạo trẻ trung, Kim Nhân Diệu moi tim bốn người để ăn. Cảnh tượng kinh tởm đó khiến hắn không thể liên tưởng nó với bản thân Kim Nhân Diệu.

Kẻ gầy gò trông như sẽ bị gió thổi bay bất cứ lúc nào kia lại có sức mạnh giết chết nhiều người đến vậy ư?

Hình Đình chợt nghĩ đến người phụ nữ trong cơ thể mình. Hắn hỏi Hà Phục: “Kẻ đang ở trong người tôi là Hứa Bội? Tại sao cô ta lại giúp Kim Nhân Diệu giết người?”

Hà Phục lại nói: “Trước giờ cô ta chưa từng giúp Kim Nhân Diệu giết người.”

Hình Đình không hiểu.

Hà Phục nói: “Nghe câu chuyện của tiểu thư nhà họ Hứa và anh học trò, cậu có cảm thấy quen quen không. Có người từng kể một câu chuyện rất tương đồng tại hiện trường án mạng mấy hôm trước, có điều nhân vật chính trong câu chuyện không phải tiểu thư nhà họ Hứa.”

Hình Đình cẩn thận hồi tưởng, hắn lập tức nhớ ra tên khỉ ốm Trần Tiếu từng bắt cóc mình.

“Sau khi chị họ của Trần Tiếu, Trần Thải Nhi, kết hôn với Vương Tín, Vương Tín thay đổi tính tình. Cuối cùng, Trần Thải Nhi không chịu nổi nữa, phải tự sát.”

Hà Phục mỉm cười: “Đúng vậy. Vương Tín và anh học trò đều là những gã đàn ông bạc tình chết cũng không hết tội. Bọn họ đều ruồng rẫy vợ mình, vậy nên bọn họ đều đáng chết.”

Y thả chậm tốc độ, tiếp tục nói: “Vì từng bị chồng mình giết hại một cách tàn nhẫn, vậy nên cô ta cho rằng tất cả đàn ông trên đời này đều đáng chết. Cô ta moi hết nội tạng của bọn họ ra, đồng thời rạch nát mặt họ.”

Hình Đình hiểu ngay “cô ta” mà Hà Phục nói chính là người phụ nữ trong cơ thể mình.

“Cô ta chính là Hứa Bội?”

Hà Phục gật đầu: “Phải.”

Nói tới đây, Hình Đình chợt nhớ ra Hà Phục từng nói rằng sở dĩ nữ quỷ ẩn nấp trong cơ thể hắn chính là vì muốn giết người.

Hắn có một suy đoán bạo gan: “Nữ quỷ muốn giết người để báo thù, giết chết gã chồng của mình trước kia.”

Hà Phục khen: “Khá đấy.”

“Thế nhưng Hứa Bội đã chết từ hai trăm năm trước rồi, sao chồng cô ta còn sống được đến bây giờ? Anh đồng ý giúp cô ta giết người nhưng anh học trò kia đã chết, anh định giết ai?”