Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 76: (Ngoại truyện) Đã lâu không gặp (2) (Hoàn toàn văn)



(Ngoại truyện) Đã lâu không gặp (2)

Thiện Chiết Ngọc

Tiệm cá Số 7 lại rộn ràng giống như ngày trước. Hình Đình ngày ngày hăng hái đi mua thức ăn nấu cơm, thỉnh thoảng tôi còn giúp Hình Đình sơ chế nguyên liệu. Chúng tôi nằm trên sô pha trò chuyện về những tin tức mới ở Trà Thành. Dương Minh Trăn rảnh rỗi cũng tới uống chút rượu. Những ngày tháng ấy dường như chẳng có gì thay đổi.

Cho đến một ngày nọ, Hình Đình không chịu được nữa mà nói với tôi: “Anh không phải Hà Phục.”

Tôi uống cà phê, nhìn bóng gương mặt mình in trên thứ nước sẫm màu trong cốc. Gương mặt búp bê đáng yêu này đang cười đến là ngây ngô: “Tại sao tôi lại không phải Hà Phục?”

“Hà Phục không thích uống cà phê,” Hình Đình nói, “Y chỉ uống nước trắng thôi.”

“Con người thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị là chuyện rất bình thường.” Tôi bình thản nói.

“Khẩu vị có thể thay đổi nhưng thói quen thì không.” Hình Đình nhìn tôi cực kỳ nghiêm túc, “Y lười lắm, chẳng bao giờ giúp tôi nấu cơm, thậm chí lười cả rửa bát đũa. Mỗi ngày y có cả trăm cách thức để trốn việc.”

“Hửm?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn Hình Đình, hơi nhướng mày, “Giúp đỡ thì có gì sai sao?”

Hình Đình ngồi trên chiếc sô pha đối diện, mắt nhìn chằm chằm vào tôi với thái độ không bằng lòng.

“Anh không sai.” Hình Đình nói, “Nhưng anh không phải y.”

“Anh là ai?”

“Tại sao anh lại biến thành hình dạng Hà Phục? Anh muốn lừa gạt gì tôi?”

Tôi uống một hớp cà phê, đuổi mèo đen đang nằm cạnh đi. Nói thật, tôi rất ghét con mèo đen này. Giữa mèo và chó, tôi thích chó hơn. Mèo là một giống loài dù có chăm bẵm nó ra sao, nó cũng không chịu thân thiết với mình. Nhưng chó thì khác, chó luôn luôn trung thành.

Sau khi bị tôi đuổi đi, mèo đen kêu lên một tiếng rồi chạy biến sang chỗ Hình Đình.

Tôi chỉnh lại quần áo trên người, phủi sạch lông mèo đi.

“Anh hỏi nhiều câu quá, muốn trả lời câu nào?” Tôi nhìn Hình Đình.

“Tất cả.” Hình Đình nói.

Tôi bật cười: “Trước kia em từng cướp đoạt rất nhiều thứ, trái tim, cánh tay, cẳng chân, em đều từng cướp đoạt vì em không có. Đây là lần đầu tiên có người chủ động cho em thân xác của kẻ đó, cớ gì em lại không nhận?”

Nghe thấy câu nói ấy, Hình Đình trợn trừng mắt, nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi: “Mày… mày…”

“Anh quên tên em nhanh vậy sao?” Tôi mỉm cười, “Anh trai?”

Hình Đình nghẹt thở, hắn hoảng hốt kêu lên: “Không thể nào! Hà Phục không thể nào giao thân xác mình cho loại như mày!”

“Loại như em?” Tôi nhíu mày đứng dậy, giọng nói xen lẫn sự tức giận.

“Mày tàn nhẫn độc ác. Vì đạt được mục đích của mình, mày đã khiến bao nhiêu người phải chết trong địa ngục nhà họ Thiện! Sao Hà Phục có thể giao thân xác y cho mày?” Hình Đình khẳng định chắc nịch, “Mày và y hoàn toàn khác nhau. Y biết hy sinh còn mày chỉ biết đòi hỏi!”

“Thiệt Triệt Ngọc!” Tôi gần như thét lên tên anh ấy, “Anh biết tại sao em lại biến thành bộ dạng này không? Là do y! Là do hồi trước y đưa thuốc cho mẹ em uống, khiến mẹ em sinh ra con quái vật là em.”

“Không…” Hình Đình nói. “Tao không tin. Hà Phục không phải người như thế. Tuy y có thể ích kỷ không cứu người nhưng y sẽ không hại ai.”

“Anh hiểu y lắm hả? Anh chắc chắn rằng y không bao giờ hại ai?” Tôi cười nhạt, “Anh thắc mắc tại sao Hà Phục lại tình nguyện giao thân xác này cho em, để em biến thành y tới tiệm cá Số 7 sống cùng anh đúng không. Y muốn bồi thường cho em, bồi thường tội lỗi của y,”

“Mày đừng có nói vớ vẩn!” Hình Đình đứng phắt dậy, cầm con dao trên bàn chĩa vào tôi, “Hồi trước là nhà họ Thiện chúng mày hãm hại bao nhiêu người, chẳng liên quan gì đến y sất! Giờ ai cho mày mắng y!”

“Anh muốn giết em?” Tôi nhìn con dao Hình Đình đang cầm. Mấy ngày nay, khi tôi ngủ, Hình Đình luôn quanh quẩn bên cạnh tôi. Có lẽ  anh ấy đã muốn giết tôi từ lâu rồi, giết chết kẻ chiếm xác là tôi.

“Tao không muốn giết mày. Tao chỉ muốn mày cút khỏi đây.” Hình Đình nói.

“Ồ?” Tôi cười, “Anh không nỡ giết chết chủ nhân của gương mặt này ư?”

“Nếu thật sự là y giao thân xác mình cho mày, giờ tao giết mày chẳng khác gì lãng phí khổ tâm của y.” Hình Đình nói. “Nếu Hà Phục cũng muốn mày sống, vậy phiền mày mang theo gương mặt này sống cho tốt.”

Tôi đứng sững tại chỗ.

“Sống cho tốt?” Tôi bật cười như phát điên, “Sao em có thể sống cho tốt được chứ?”

“Y hại em người không ra người, quỷ không ra quỷ. Vì muốn biến em thành người bình thường, cha đã biến rất nhiều người khác thành đá kê chân, mong rằng một ngày nào đó em sẽ giẫm lên những tảng đá này, biến thành người thừa kế xuất sắc nhất của nhà họ Thiện.”

Tôi lạnh lùng nhìn Hình Đình, “Anh đừng quên, kẻ hủy diệt nhà họ Thiện là anh, kẻ hủy diệt cuộc đời em là y!”

“Nếu muốn báo thù, vậy thì chỉ có thể là em tìm anh và y báo thù! Giờ y chết rồi, em muốn giết anh.”

Tôi nhanh tay cướp lấy con dao trong tay Hình Đình, đâm thẳng vào bụng anh ấy.

Hình Đình nhắm mắt lại.

“Anh à, thực ra nhiều năm qua em luôn nhớ anh. Từ trước tới giờ anh có từng nhớ em không?” Tôi rút con dao đó lại. Hình Đình chạm lên bụng mình, không có vết thương, không có máu chảy.

“Pằng!”

Viên đạn xuyên qua lưng tôi. Dương Minh Trăn đứng ngoài cửa tiệm cá Số 7, “Hình Đình, cậu không sao chứ?”

Hình Đình lắc đầu: “Không sao.”

Anh ấy còn muốn nói gì đó nữa nhưng tôi không nghe. Tôi ôm ngực, vội vàng chạy trốn qua cửa sổ.

“Để tôi đuổi theo.” Dương Minh Trăn nói.

Hình Đình xua tay: “Không cần đuổi theo, để tên đó đi đi.”

Hóa ra bọn họ đã muốn giết chết tôi từ lâu.

Hóa ra bọn họ đã nhận ra tôi không phải Hà Phục từ lâu.

Tất cả niềm vui trong những ngày này đều là bọn họ diễn kịch,

Tôi chạy rất rất lâu, chạy đến một khoảnh sân bỏ hoang. Tôi nhìn máu chảy ra từ ngực mình, nhưng chỉ chốc lát sau, vết thương đó đã liền lại.

Nhưng đau đớn cũng nhiều gấp đôi bình thường.

“A!”

Tôi bật ra tiếng kêu.

Rốt cuộc tôi cũng hiểu tại sao Hà Phục lại đồng ý giao thân xác này cho tôi. Thân xác này có thể trường sinh bất lão nhưng đồng thời cũng phải chịu đựng đau đớn gấp bội.

Mọi vết thương đều có thể lành.

Nhưng đau lại không cách nào chịu đựng nổi.

Tôi nằm dưới đất, mưa lớn trút xuống người tôi.

Tôi nhớ lại khung cảnh khi tôi gặp Hà Phục ngày hôm đó.

Ý nói: “Tôi sắp chết rồi. Trước khi chết, tôi có thể thỏa mãn một nguyện vọng của cậu.”

Tôi cười: “Tôi muốn một thân xác hoàn hảo.”

“Được.”

Y đáp ứng yêu cầu của tôi, đưa tôi tới nhà xác của cục cảnh sát. Y chọn một cái xác trong đó, biến nó thành hình dáng của Hà Phục rồi đưa cho tôi một con dao: “Cậu giết tôi rồi dùng tốc độ nhanh nhất rút sợi tơ đỏ trong tay phải tôi ra, đưa vào trong cái xác này. Như vậy, cái xác này sẽ biến thành tôi.”

“Tại sao tôi phải làm theo lời anh?”

Hà Phục nở nụ cười, đôi mắt trong veo, sáng ngời: “Cậu muốn thấy tôi chết không?”

“Muốn.”

“Vậy là được rồi. Cậu hoàn thành những việc này đi. Mấy ngày nữa cậu sẽ được thấy tôi chết không còn một mảnh xác.” Hà Phục nói.

Tôi tỏ ra ngờ vực. Y giả dối đa đoan, không câu nào có thể tin được.

“Sau khi chết, tôi có một nguyện vọng cũng hy vọng cậu giúp tôi hoàn thành.”

“Nguyện vọng gì?” Tôi hỏi.

“Tôi sẽ khiến thân xác mình nổ tung, đến lúc đó, bọn họ sẽ không thể khám nghiệm thi thể tôi. Thân xác thật của tôi đã trao cho cậu, còn thứ tôi giữ chỉ là thi thể này.” Hà Phục nói, “Cậu đưa sợi tơ đỏ vào trong cái xác này, chờ đến khi cái xác này chết thêm một lần nữa, cậu thả đoạn tơ hồng cuối cùng còn lại vào bể cá trong tiệm cá Số 7.”

“Tại sao phải làm thế?” Tôi không tài nào hiểu nổi.

Hà Phục nói: “Trong tiệm có cá tôi nuôi. Bọn họ vẫn luôn muốn ăn thịt tôi. Tôi chết rồi thì cũng thỏa mãn nguyện vọng này của bọn họ, vậy là ổn.”

“Không ngờ anh còn có lòng đến thế.” Tôi trào phúng.

Hà Phục không nói gì.

Tôi nhận lấy con dao từ tay y, đâm thẳng vào tim y không chệch một li.

“Tại sao khi đó anh lại hại tôi biến thành thế này?”

“Vì chỉ có làm như vậy, cha cậu mới nhận nuôi dị nhân, năng lực của Hình Đình mới được người ta kích hoạt vào thời điểm đó.” Hà Phục trả lời.

Tôi truy hỏi: “Tại sao lại muốn kích hoạt dị năng của anh ta?”

Hà Phục không nói gì. Y nhắm nghiền hai mắt như đang ngủ. Tôi dùng dao cứa vào lòng bàn tay phải y, kéo sợi tơ đỏ ra, đút vào trong miệng cái xác. Chỉ chốc lát sau, tay phải của cái xác cũng xuất hiện tơ đỏ.

Tôi chờ một tiếng đồng hồ, cái xác mở mắt.

Y nói: “Cảm ơn.”

Tôi đi thẳng mà không hề ngoảnh lại.

Sau đó, tôi nấp trong góc tối, chờ đợi Hà Phục tử vong. Tôi muốn nhìn xem rốt cuộc y có thực hiện lời hứa của mình không, muốn nhìn xem rốt cuộc y chết thật hay giả.

Tôi nhìn thấy đóa hoa máu đỏ rực nở rộ trên đảo Tật Lê.

Y đã chết thật rồi…

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao y lại muốn kích hoạt dị năng của Hình Đình.

Đúng như lời y nói, đời này y chật vật bao nhiêu năm, chung quy cũng chỉ để giết chết Long Quyện. Một khi Long Quyện còn chưa bị tiêu diệt, cả Trà Thành này sẽ không được yên ổn.

Rất lâu sau khi Hà Phục chết, tôi vẫn chưa quay lại tiệm cá Số 7. Bởi vì tôi thật sự không biết nên đối diện với Hình Đình như thế nào.

Anh ấy quá hiểu tôi, chắc chắn sẽ phát hiện ra sơ hở.

Thế nhưng tôi lại rất muốn gặp Thiện Triệt Ngọc…

Trên đời này có người nhớ Hà Phục, có người nhớ Thiệt Triệt Ngọc.

Nhưng không một ai nhớ Thiện Chiết Ngọc.

Tôi những tưởng có được thân xác bất tử của Hà Phục là mình đã chiến thắng. Hiện tại xem ra kẻ thua vẫn luôn là tôi.

Hình Đình

Tới tận bây giờ tôi vẫn chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ một lần nữa gặp lại Thiện Chiết Ngọc. Khi cậu ta chính miệng thừa nhận thân phận của mình tại tiệm cá Số 7, tôi thật sự không thể tin được Hà Phục sẽ giao thân xác mình cho cậu ta.

Tôi và Dương Minh Trăn lên kế hoạch giết chết kẻ này.

Thiện Chiết Ngọc cướp con dao khỏi tay tôi. Rõ ràng cậu ta có thể giết chết tôi, thế nhưng cậu ta lại quay sống dao về phía tôi, chĩa lưỡi dao ngược về mình.

Khi tôi tưởng mình đã chết, tôi chợt nghe cậu ta hỏi một câu.

“Anh trai, thực ra nhiều năm qua em luôn nhớ anh. Từ trước tới giờ anh có từng nhớ em không?”

Câu hỏi ấy khiến tôi không thể trả lời. Dương Minh Trăn xông tới bắn một viên đạn vào người cậu ta, thế nhưng tôi lại cảm thấy tim mình đau nhói.

Dương Minh Trăn muốn đuổi theo kết liễu Thiện Chiết Ngọc, tôi cản anh ta lại.

Đó là lần đầu tiên tôi nghe cậu ta gọi mình là anh trai sau bao nhiêu năm trời.

Cậu ta có cô đơn không?

Có lẽ có.

Sau khi nhà họ Thiện bị tôi đánh thuốc nổ, cậu ta chỉ còn lại một mình.

Không có ai nhớ cậu ta.

Tôi càng không nhớ cậu ta.

Vì tôi hận cậu ta, từ đầu đến cuối luôn hận cậu ta.

Nếu không vì cậu ta, năm xưa đã không có nhiều đứa trẻ phải chết ở nhà họ Thiện đến vậy.

Thế nhưng tại sao thấy cậu ta bị thương, tôi lại đau lòng?

Chẳng lẽ thật sự đúng như cậu ta nói, Hà Phục chính là kẻ đã biến cậu ta thành như vậy?

“Không thể nào, Hà Phục không tồi tệ như vậy đâu. Sẽ không có chuyện y hãm hại dị nhân.” Tôi không ngừng tự nói với bản thân.

Mèo đen cũng vẫy đuôi với tôi như đồng tình với những điều tôi nói.

“Róc rách róc rách…”

Tiếng nước chảy vang lên từ phía bể cá.

Tôi vẫn quay cuồng trong ánh mắt cuối cùng Thiện Chiết Ngọc nhìn tôi.

“Hình Đình, nếu tôi thật sự hại người, cậu có tha thứ cho tôi không?”

Một giọng nói truyền vào tai tôi.

Tôi ngơ ngác trả lời: “Tôi không biết nữa.”

Giọng nói ấy lại hỏi tiếp: “Cậu có tha thứ cho tôi không?”

Mèo đen sốt sắng cắn ống tay áo, ra hiệu cho tôi nhìn bể cá.

Tôi ngoảnh lại, trông thấy một người đàn ông trần truồng đang đứng trong chiếc bể cá cao ngang người kia.

“Anh là ai?” Tôi kinh ngạc hỏi, “Tại sao lại ở trong bể cá?”

Người đàn ông mỉm cười, đôi mắt trong veo, sáng ngời: “Là tôi. Đây mới thực sự là tôi.”

“Tôi tên Thù Vinh.”

Tôi kinh ngạc không nói nên lời. Trước khi chết, Long Quyện đã gọi Hà Phục là “tiên sinh Thù Vinh”.

“Anh thật sự là Hà Phục? Sao anh lại ở trong bể cá?!”

Hà Phục gượng gạo nói: “Cậu thật sự không định cho tôi thứ gì đó che thân à?”

Tôi vội càng cầm chiếc chăn mỏng trên sô pha, bước tới.

Giống như rất lâu trước kia, Hà Phục biến cá trong bể thành hình dạng tôi, thời điểm ấy, nó cũng trần như nhộng. Chẳng lẽ cá trong bể mới là bản thể của Hà Phục?

Hà Phục quấn chăn kín mít mỉm cười, nói với tôi.

“Hình Đình, đã lâu không gặp.”

Đúng vậy, đã lâu không gặp.

Trở về là tốt rồi.

“Tôi tha thứ cho anh.”

[Kết thúc bộ truyện]