Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 181



Editor: Thienyetkomanhme

......

【 Tôi cho rằng cơm tôi làm đã đủ hắc ám, không nghĩ tới lại có cao thủ hơn một bậc, tại hạ xin thua! [ hình ảnh ] 】

【 Dừng đừng đừng, đừng khiêm nhường, so ra thì anh cũng không kém cạnh, chỉ là không đen một cách rõ ràng như vậy mà thôi. 】

【 Má ơi, xem xong thành quả của mọi người, cái này làm tôi vốn là phòng bếp sát thủ nháy mắt lại khôi phục chút niềm tin. 】

【 Tôi mẹ nó cười chết mất, người ở lầu trên cùng với dưới lầu có thể tọa một đội. 】

......

【 Đôi mắt tôi, a! Đôi mắt tôi sắp mù, không được, tôi phải đi xem chút đồ ăn ngon rửa đôi mắt. 】

【 Có sự đối lập như vậy, tôi đột nhiên liền tin, bà chủ tiệm cơm chiên Hạnh Phúc làm cơm chiên bánh trung thu hẳn là ăn ngon, rốt cuộc nhìn ảnh cũng khá tốt. 】

【 Thật không biết là ai cho những người này dũng khí, đồ ăn bình thường còn không nhất định làm được hẳn hoi, thế mà cũng dám làm thử cơm chiên bánh trung thu. 】

【 Xong rồi, vốn là lên mạng xem náo nhiệt, kết quả bà chị tôi vừa rồi bỗng nhiên trở nên hăng hái, lấy bánh trung thu nhà tôi đi phòng bếp...... Tôi đã chết! 】

【 bi ai, huynh đệ lên đường bình an! 】

Hơn 10 giờ tối, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc chỉ còn phòng trên lầu hai sáng đèn.

Nguyễn Miên Man ngồi ở trên giường đọc tiểu thuyết, thuận tay tiến vào khu bình luận.

Hôm nay, khu bình luận bình luận chai làm hai phe.

Khách hàng ăn qua cơm chiên bánh trung thu đều nói ngon, thậm chí khen nó có một phong vị khác.

Người chưa ăn qua sôi nổi tỏ vẻ: Tôi không tin, tôi không tin, mấy người khẳng định lừa người!

Nguyễn Miên Man cười lắc đầu, cũng không nhảy ra biên hộ vài câu cho cơm chiên bánh trung thu nhà mình.

Chờ đổi mới một chút, nhìn đến có bình luận nói, cơm chiên bánh trung thu đã lên hot search, vừa lúc không có gì làm Nguyễn Miên Man thuận tay thoát ra ngoài đề tài trên hot search.

Khi click mở đề tài "cơm chiên bánh trung thu", nhìn thấy có rất nhiều cư dân mạng thử sức và đăng tải hình thành phẩm của mình, Nguyễn Miên Man nhất thời đều có chút cạn lời.

Hiển nhiên, đối với một người nấu ăn giỏi, có chút khó hiểu, bọn họ sao có thể đem bánh trung thu chiên thành một đĩa đen xì như vậy.

Nếu ở cổ đại, dùng bó củi nhóm lửa, không nắm chắc độ lửa còn có khả năng, nhưng hiện tại bếp có thể tùy chinh mức lửa lớn, nhỏ rất nhanh và tiện, Nguyễn Miên Man cảm thấy, bọn họ làm được như vậy cũng coi như có một loại bản lĩnh.

Bất quá, nhìn những cái hình ảnh đó cùng với cư dân mạng bình luận phía dưới, nhìn qua cũng rất có ý tứ.

Nguyễn Miên Man xem xong, thậm chí nhịn không được chụp lại màn hình một ít bình luân cảm thấy đặc biệt thú vị gửi cho Tư Cảnh Lâm.

Vài phút sau, Tư Cảnh Lâm nhắn lại.

【 Còn chưa ngủ? 】

Nguyễn Miên Man lúc này mới chú ý tới, trong bất tri bất giác đã hơn mười một giờ.

Cô giống như đứa trẻ bị bố mẹ bắt gặp ngủ trễ, theo bản năng chạy đến trên giường nằm xuống mới trả lời.

【 Đang chuẩn bị ngủ, anh cũng sớm nghỉ ngơi một chút, ngủ ngon! 】

Bên kia, Tư Cảnh Lâm mỉm cười nhìn màn hình, nhắn lại một câu ngủ ngon, dứt khoát cũng tắt đi máy tính trở về phòng nghỉ ngơi.

Hai ngày kế tiếp, doanh số cơm chiên bánh trung thu của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc càng ngày càng cao, vốn còn hoài nghi khách hàng đều vì tò mò mà đặt.

"Chẳng lẽ hương vị cơm chiên bánh trung thu thật sự không tồi?"

Một ông chủ hàng tạp hóa mang theo tò mò, buổi trưa cùng ngày cũng gọi một phần.

Cơm hộp tới tay, chỉ là mùi hương, liền có điểm dao động. hắn cảm thấy cơm chiên bánh trung thu hẳn là không tệ như trong duy nghĩ.

"Không hổ là bà chủ, dùng cái gì nấu cũng có thể làm ra hương vị tốt như vậy!"

Hắn tự nói một câu, cầm lấy cái thìa trước tránh đi bánh trung thu, ăn một miếng cơm chiên không, phát hiện hương vị thập phần ngon miệng, so với cơm chiên khác trong tiệm cũng không kém cái gì.

"Còn khá ngon......"

Hắn một bên lẩm bẩm, một bên lại múc thêm một miếng cơm chiên vào trong miệng.

Một phần cơm chiên này của hắn, bên trong phóng chính là dùng bánh trung thu chân giò hun khói, trừ bỏ vỏ bánh có thể nếm đến một chút vị ngọt, nhân bên trong đều là vị mặn.

Cùng bắp, hành tây, cà rốt phối hợp cùng cơm cùng, ăn vào trong miệng mặn ngọt ngon miệng, có một phen phong vị khác.

"Trời ơi! Ai nói cơm chiên bánh trung thu kinh khủng? Này không phải ăn khá ngon sao?" Tinh tế nhấm nháp, ông chủ nháy mắt lật đổ định nghĩa về cơm chiên bánh trung thu trong lòng.

Không riêng ông chủ này, khách hàng khác chỉ cần nếm qua cơm chiên bánh trung thu, trên cơ bản đều thấy thật thơm, ăn xong lập tức tới khu bình luận thay cơm chiên bánh trung thu minh oan.

Kể từ đó, lại qua hai ngày, bánh trung thu trong tiệm làm Nguyễn Miên Man đau đầu đã được giải quyết toàn bộ.

Làm cô cảm thấy cạn lời chính là, đám khách hàng kia còn ăn nghiện rồi, lúc cơm chiên bánh trung thu hạ khỏi thực đơn còn hỏi sao không bán tiếp, nói chính mình còn chưa có ăn đủ.

Bọn họ không ăn đủ, Nguyễn Miên Man hiện tại nhìn đến bánh trung thu đều thấy đủ rồi, không tránh khỏi lại có người đưa bánh trung thu tới, thậm chí cô đăng thông báo trong cửa hàng, nói ai lại đưa bánh trung thu tới, đưa một hộp cô liền nghỉ ngơi một ngày.

Không thể không nói, trải qua vài "thuyết âm mưu" của nhóm khách hàng, cô cũng tiến bộ hơn, còn học được cách phòng ngừa chu đáo.

Thông báo này mới vừa đăng, liền có khách hàng ở khu bình luận khu tiếc nuối, tay chậm, không kịp đưa qua trước khi cô đăng thông báo.

Nguyễn Miên Man nhìn đến bình luận, phát hiện bọn họ thế nhưng thật sự có ý định tặng thêm bánh trung thu, nhất thời không biết nên tức hay nên cười.

Trừ bỏ cơm hộp, trong tiệm việc nhận đặt yến tiệc một tuần một lần cũng có chút thay đổi, mỗi bàn lại đây ăn cơm, đều phải thêm một phần cua hương cay.

Nguyễn Miên Man ngay từ đầu còn có chút thắc mắc, sau mới biết được, là Triệu Hữu Vi ngày đó ăn xong cua hương cay đã đăng lên vòng bạn bè, đem cua hương cay nhà co khen đến "Vật ấy chỉ có trên trời, nhân gian nào thấy được vài lần", làm bạn bè đều thèm.

Cái này, người đặt được tiệc còn dễ, trực tiếp nói thêm món là được, không đặt được cũng chỉ có thể nghĩ cách lại đây ăn ké.

Ngay từ đầu, cua hương cay của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, còn chỉ lan truyền trong nhóm người bọn Triệu Hữu Vi, về sau, cũng không biết như thế nào, liền có khách hàng bình thường trong tiệm cũng biết.

Nghĩ một bàn tiệc bọn họ không thể tùy tùy tiện tiện ăn, nhưng chỉ một món cua hương cay, bọn họ vẫn có thể ăn được, vị khách hàng kia ở khu bình luận nhắn lại, tỏ vẻ hy vọng cũng có thể nếm thử cua hương cay.

Khách hàng khác nhìn đến ba chữ "cua hương cay" này, liền nhịn không được nuốt nước miếng, ngay sau đó sôi nổi ở khu bình luận phụ họa.

Nguyễn Miên Man nhìn đến bình luận, nghĩ đến bởi vì nguyên nhân thời tiết, gần đây tôm hùm đất mua ở chợ chất lược đều càng ngày càng kém, thuận nước đẩy thuyền, nói có thể bán cua hương cay, nhưng như vậy, tôm hùm đất phải ngừng bán, bằng không cô lo liệu không hết việc.

Trải qua lễ hội ẩm thực, khách hàng trong tiệm chỉ cần có muốn ăn, trên cơ bản đều đã ăn được tôm hùm đất.

Ngừng bán tôm hùm đất bọn họ có chút luyến tiếc, nhưng so với đã được ăn, hiển nhiên vẫn là món chưa ăn được càng trân quý hơn.

Vì thế, khách hàng cơ hồ không quá do dự liền sôi nổi đồng ý.

Nguyễn Miên Man cũng rất có hiệu suất, không tới hai ngày liền bán cua hương cay trong tiệm, đương nhiên, có giới hạn số lượng, một ngày chỉ có hai mươi phần.

Cơm chiên gạch cua lúc trước, vẫn có một số khách hàng thiệt tình ngại đắt, nhưng cũng là giá tới ba chữ số, cua hương cay vừa ra lại không một người nào nói đắt, một lòng chỉ nghĩ phải đoạt, đoạt, đoạt!

Lúc này đây, còn có người ý đồ dùng lại bài lần trước đi lừa khách hàng khác, nhưng mà lại chỉ nhận được mội chữ "Lăn".

Lừa không được, mọi người cũng chỉ có thể sử dụng bản lĩnh của mình.

Vì có thể nếm được cua hương cay trong tiệm, mọi người sớm đem điện thoại sạc đầy pin, sau đó ngồi xổm chỗ mạng tốt nhất, ngồi canh trước ở trong tiệm.

Còn có người đặt biệt mê ăn, thậm chí phát động bạn bè ở nơi khác, nhờ bọn họ dùng địa chỉ cùng số điện thoại của mình, hỗ trợ cùng nhau đặt đơn.

Nhưng mà, mặc dù mọi người đều nỗ lực như vậy, đến thời gian, vẫn chỉ có hai mươi người có thể đặt được mà thôi.

"A! Tôi đặt được rồi!"

Công ty nọ, một nữ nhân viên nhìn giao diện đặt đơn thành công, hưng phấn mà đập bàn một cái.

"Má ơi, Trương San vận khí của cô sao tốt như vậy? Cùng thời gian, cùng tốc độ mạng, vì sao cô lại cướp được?" Nghĩ đến hình ảnh mê người của cua hương cay kia, đồng nghiệp bên cạnh có chút không phục.

"Hắc hắc, tôi chính là khách hàng thâm niên của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, khẳng định có thêm chút may mắn." Trương San vui vẻ nói.

Một người khác có quan hệ không tồi với Trương San ngữ khí mang theo vài phần trêu ghẹo nói: "Tôi mặc kệ, ai gặp thì có phần, San San cô lần này không được lại trốn ra cầu thang ăn mảnh nữa nhé!"

"Xin đó chị gái, cô có thể không đề cập tới việc này không?" Trương San bất đắc dĩ nói.

Bởi vì chuyện trốn ra cầu thang ăn cơm chiên gạch cua, cô ở trong công ty liền nổi danh, lần trước liên hoan, giám đốc còn ở hội nghị đùa hỏi một câu "Người ở cầu thang ăn cơm là ai vậy", cô lúc ấy hận không thể trực tiếp chui vào phía dưới bàn.

"Chỉ cần có phí bịt miệng và dạ dày, về sau tôi sẽ không đề cập tới." Nữ đồng nghiệp cười nói.

Trương San quét mắt mấy đồng nghiệp ở đây nhìn mình như hổ rình mồi, biết hôm nay là chạy không được, chỉ có thể nói: "Được, chia cho mấy người một cái, nhưng nhưng đừng nói lộ ra, bằng không những người bộ phận khác thò qua, có thể không đủ chia."

"Yên tâm, yên tâm, chúng tôi hiểu."

Một đám người hy vọng, hy vọng, rốt cuộc hy vọng tới rồi, thân ảnh màu trắng của shipper xuất hiện, Trương San nháy mắt mẫu xông lên.

Nhân viên giao cơm thiếu chút nữa bị cô dọa nhảy dựng, bất quá phục hồi tinh thần lại cũng có thể lý giải, rốt cuộc ở trong tiệm, ngửi mùi hương kia, hắn nhịn không được gặm một túi củ cải nhỏ mà vẫn thèm.

"Vận khí của cô cũng thật tốt." Nhân viên giao cơm đem cua hương cay còn nóng trên tay qua, thuận miệng nói.

"Cảm ơn, cảm ơn, đợi lát nữa cho anh năm sao khen ngợi." Trương San tiếp nhận cơm hộp , ném xuống một câu liền chạy về vị trí của mình.

Cách đóng gói có thể mơ hồ ngửi được một mùi thơm cay, chờ cái nắp mở ra, mùi hương mê người kia khí phách nháy mắt xông vào mũi.

Một phần có bốn con cua, cắt ra liền có tám miêng, ánh vàng rực rỡ ở trong hộp, xứng với nước sốt đỏ phía dưới, nhìn thôi đã muốn ăn.

"Trời, này cũng quá thơm, nước miếng của tôi đều muốn chảy xuống......"

"Thơm quá!"

"Nghe cái hương vị này tôi đã muốn say, không được, nhịn không được, San San mau cho tôi xin một cái!"

Trương San cũng là liều mạng nuốt xuống mới có thể nhịn không chảy nước miếng ra, nghe được các cô nói, nhanh chia cho mỗi người một miếng, lại gấp không chờ nổi bốc lên một miếng đưa vào trong miệng.

Đừng nói ăn cua, môi mới vừa chạm vào nước sốt bên trong, hương vị đậm đà cay thơm kia, đều làm người ta nhịn không được chìm đắm.

Chờ cắn xuống một miếng bột chiên bên ngoài mang theo chút gạch cua, tư vị kia , quả thực ăn ngon muốn chết!

"Má ơi, chỉ là vỏ chiên bên ngoài cũng ngon, hận không thể để bà chủ bọc nhiều bột một ít......"

Cắn hai miếng có người một bên cảm thán, một bên xốc lên mai cua.

Nếu nói ăn bột bọc bên ngoài cũng ngon, như vậy một miếng gạch cua bên trong cắn xuống, càng là ăn ngon đến muốn bay lên.

Ăn xong gạch cua, kế tiếp chính là thịt cua, thịt cua vốn trắng như tuyết lúc này lại bị nhiễm nước sốt nhàn nhạt đỏ, thoạt nhìn càng thêm mê người.

Một ngụm cắn xuống, thịt cua tươi mới cùng gia vị thơm cay dung hợp bên nhau, càng ăn càng cay, càng ăn càng hương.

Ăn xong thịt cua, không đã ghiền bắt đầu gặm chân cua cùng càng cua.

Con cua này không tính là bé, chân cua cũng có chút thịt, bất quá càng phải kể tới càng cua, bên trong không chỉ thịt nhiều, còn hút được không ít nước sốt, cắn vỡ ra, thịt kia ăn siêu siêu ngon.

Ăn xong, bọn họ đem đã miếng cua không dư chút thịt nào, chân cua lại mút thêm lần nữa, sau đó liếm ngón tay nhấm nháp dư vị nhìn về phía Trương San.

Cho bọn họ mỗi người một miếng, Trương San cũng chỉ còn lại ba miếng.

Mới vừa ăn xong một miếng, chưa đã thèm cầm lấy cái thứ hai, cũng đau lòng chia đi, cô thấy bọn họ lại nhìn qua, một bên cắn cua một bên duỗi tay bảo vệ hộp cơm trước mặt: "Mấy người đủ rồi ha, chính tôi cũng không có nhiều."

Những người khác tuy rằng không ăn đủ, nhưng cũng không làm quá, chỉ nói: "Tôi không cần cua, dưa chuột phía dưới có thể phân một cây cho tôi không?"

"Tôi cũng muốn một cây dưa chuột."

"Tôi không cần dưa chuột, củ tỏi bên trong có thể cho tôi mấy củ không?"