Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 37



Editor: Thienyetkomanhme

Vốn dĩ đĩa ốc đồng tràn đầy, lúc này bị mọi người ăn bớt, phần bên dưới được ngâm dưới nước sốt cay đỏ, ánh đèn chiếu xuống, có vẻ phá lệ mê người.

Thanh niên đứng ở cạnh cửa ngửi thấy mùi thơm, nhìn ông lão từ từ lấy ra một con ốc nhỏ uống ngụm nước sốt, dùng tăm chọc một lát, liền lấy ra thịt ốc béo ngậy đưa vào trong miệng, ực một tiếng nuốt nước miếng.

"Chủ tiệm, phân......" cho tôi ăn chút, tôi liền không nói cho khách hàng khác, ông tránh ở trong tiệm ăn vụng.

Người thanh niên còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên nhìn đến cô gái ngồi cạnh ông chủ, hai mắt sáng ngời, cảm thấy bọn họ quả nhiên có duyên phận.

"Tiểu tiên nữ, cô như thế nào lại ở chỗ này?"

Nguyễn Miên Man nhìn người đang nhìn chằm chằm vào mình, đang đi nhanh tới đây, nhíu mày.Tư Cảnh Lâm thấy chân mày cô nhíu lại,, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía thanh niên xa lạ kia.Người thanh niên cho rằng cô quên mình, đang muốn nhắc tới lần đó bọn họ tình cờ gặp nhau, bỗng nhiên cảm giác được một ít áp lực, ngẩng đầu liền nhìn đến một người tuyệt không nên xuất hiện tại đây.

"Tư...... Tư tổng?"

Mẹ nó! Tư Cảnh Lâm như thế nào lại ở chỗ này?

Người thanh niên theo bản năng lui lại mấy bước, trong mắt mang theo vài phần hoài nghi, hiển nhiên khó mà tin được đường đường tổng giám đốc tập đoàn Bách Xuyên, sẽ ngồi trong loại cửa hàng nhỏ này ăn ốc đồng xào cay, loại đồ ăn mất hình tượng này.

Nhưng...... Nếu nói không phải, vô luận tướng mạo, khí chất, cùng với định chế tây trang trên người anh ta, hiển nhiên cũng không phải người bình thường có thể giả mạo.

"Tôi là Triệu Hữu Vi." anh ta tuổi tuy không lớn, nhưng lui tới đều là những người có bối phận như ba hắn, Triệu Hữu Vi xác định thân phận của anh, cả người đều nghiêm túc một ít, không như vừa rồi.

Tự giới thiệu xong, nghĩ anh ta đại khái sẽ không nhớ rõ chính mình, hắn lại bổ sung: "Ba tôi là Triệu Vĩnh."

Tư Cảnh Lâm gật đầu sau nói: "Anh tới có chuyện gì?"

Anh ngữ khí lãnh đạm, cho người ta một loại cảm giác không có việc gì thì mau biến khỏi mắt tôi.Triệu Hữu Vi dùng dư quang lặng lẽ ngắm tiểu tiên nữ, tiếc nuối chính mình chậm một bước, đồng thời, lại không muốn ngay cả mỹ thực cũng phải từ bỏ.

Đúng vậy, nhìn tình huống này, hắn tự nhận đã suy nghĩ cẩn thận, Tư tổng khẳng định là bởi vì tiểu tiên nữ mới có thể ở trong tiệm, hơn nữa xem bọn họ ngồi ở một bàn ăn cơm, hiển nhiên liền nghĩ đây là gặp qua phụ huynh.

"Tôi, tôi là khách hàng trung thành của cửa hàng này, lúc trước chủ tiệm làm bánh hoa đào thủy tinh thật sự hợp khẩu vị, đáng tiếc về sau lại không bán nữa, cho nên tôi mang theo nguyên liệu, muốn hỏi một chút chủ tiệm có thể hay không làm cho tôi một ít? Tôi có thể trả tiền công, 100 đồng một cái."

Vốn dĩ Triệu Hữu Vi tự nhiên sẽ không ra giá cao như vậy, bất quá nhìn đến Tư Cảnh Lâm ở đây, cảm thấy chủ tiệm hẳn là không thiếu tiền, lo lắng hắn cự tuyệt mới có thể ra giá như vậy.

Ông Ngô thấy hắn nói chuyện nhìn chằm chằm vào chính mình, đoán được hắn hiểu lầm, không khỏi nổi lên chút tâm tư bỡn cợt: "Anh hỏi tôi cũng không được."

"Vì cái gì? Là giá cả quá thấp sao? Chủ tiệm ông có thể tự mình ra giá." Triệu Hữu Vi vội vàng nói.Ông Ngô thấy hắn có chút nóng nảy, lúc này mới không trêu ghẹo nữa, chỉ vào Nguyễn Miên Man bên cạnh nói: "Cùng giá cả không quan hệ, chỉ là con bé này mới là chủ cửa hàng, tôi bất quá là tới ăn trực thôi."

Triệu Hữu Vi kinh ngạc qua đi, không khỏi nhìn về phía cô, cảm thấy chính mình ánh mắt quả nhiên không tồi, trong lòng càng thêm cảm thấy tiếc nuối.

Bất quá, tự cho là cô cùng Tư Cảnh Lâm có quan hệ, bất luận là xuất phát từ quy tắc bản thân, hay là căn cứ suy nghĩ không đắc tội Tư Cảnh Lâm, ánh mắt hắn đã thu liễm rất nhiều, không lại nhìn chằm chằm vào cô.

"Chủ tiệm, phiền toái cô thay ta làm một chút đi, cô làm bánh hoa đào thủy tinh thật sự ăn quá ngon, hơn nữa lại xinh đẹp, sắp tới mừng thọ bà tôi, tôi muốn tặng cho bà nếm thử." Nhắc tới trưởng bối nhà mình, thái độ Triệu Hữu Vi thập phần thành khẩn.

Nguyễn Miên Man kỳ thật cũng biết, nơi này cùng cổ đại bất đồng, lúc trước hành vi của hắn lúc trước, có lẽ có chút không lịch sự, nhưng còn không tính là đăng đồ tử.

Tư Cảnh Lâm thấy cô tựa hồ có chút do dự, nghĩ cô bé là ngượng ngùng cự tuyệt, nói thẳng: "Không muốn làm liền trực tiếp cự tuyệt."

Nghe vậy, Triệu Hữu Vi nháy mắt cúi đầu xuống, nhịn không được ở trong lòng nhắc nhở chính mình quá phận, ngắm tiểu tiên nữ liền tính, còn muốn bá chiếm tay nghề của cô.

"Tôi chỉ là cảm thấy, giá có thể hay không quá cao......" Nguyễn Miên Man còn không có tích cóp đủ tiền nợ, tự nhiên sẽ không tùy tiện cự tuyệt sinh ý đưa tới cửa.

Triệu Hữu Vi thấy sự tình còn cơ hội, lập tức nói: "Không cao không cao, thật nhiều tiệm bán điểm tâm còn không có ngon như bánh này, bán còn đắt hơn, như này không tính là đắt."

Đương nhiên, hắn không nói, điểm tâm bán trong tiệm đăt hơn, có một phần nguyên nhân là đắt là đăt ở nhãn hiệu, cùng với không khí trong cửa hàng.

Tư Cảnh Lâm nói: "Xác thật không đắt."

Nghe hắn nói như vậy, ông Ngô cũng phụ họa hai câu.

Bà Vương càng là nói thẳng: "Nếu hắn ra các giá này, khẳng định là cảm thấy thủ nghệ của Đông Đông cháu đáng giá."

Nguyễn Miên Man thấy vậy, lúc này mới gật đầu nói: "Anh muốn bao nhiêu cái?"

"Dựa theo nguyên liệu tôi mang tới làm là được." Triệu Hữu Vi nói xong, cao hứng đem họp hoa đào trên tay đặt lên cái bàn trống bên cạnh, "Chủ tiệm, tôi đem tiền đặt cọc trước cho cô?"

"Không cần, buổi chiều ngày mai tới lấy bánh hoa đào thì thanh toán là được." Nguyễn Miên Man nói.

"Cũng đúng." Triệu Hữu Vi sau khi gật đầu, lực chú ý lại lần nữa bay tới trên bàn, yết hầu lăn lộn hai cái: "Chủ tiệm, có thể bán chút ốc đồng cho tôi không? Vì chờ cửa hàng nhà cô mở cửa, tôi sắp đói chết."

Từ ở nông thôn mang về tới hơn 6 cân ốc đồng, Nguyễn Miên Man nấu lên toàn bộ, không riêng trên bàn còn thừa không ít, trong phòng bếp cũng còn.

Nguyễn Miên Man gật đầu đồng ý, Chu Linh đứng dậy đi phòng bếp múc một đĩa ra cho hắn."Bằng không lấy hai cái bánh rau dại cho hắn lót lót dạ trước?" Tuổi lớn, đối với đứa nhỏ hiếu thuận luôn là có hảo cảm, nghĩ ốc đồng có điểm cay, bà Vương dò hỏi Nguyễn Miên Man.

Bánh rau dại Nguyễn Miên Man làm cũng không ít, cũng không để bụng một cái hai cái, tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

"Cảm ơn chủ tiệm, cảm ơn bà." Triệu Hữu Vi đối với tay nghề chủ tiệm rất là tín nhiệm, tiếp nhận bánh rau dại liền cắn một miếng to.

"Này thật sự là bánh rau dại sao? Như thế nào ăn ngon như vậy!" Trước kia ông hắn nói muốn nhớ khổ tư ngọt, để đầu bếp trong nhà làm bánh rau dại, cái kia hương vị, cũng coi như miễn cưỡng có thể nuốt xuống.

"Tay nghề Đông Đông, còn cần phải nói." trong giọng nói ông Ngô lộ ra tự hào.

Triệu Hữu Vi mấy miếng giải quyết bánh rau dại mềm xốp tiên hương trong tay, hâm mộ nhìn về phía Tư Cảnh Lâm: "Tư tổng thật là hảo phúc khí, mỗi ngày có thể ăn đến nhiều món ngon như vậy."

Cũng không phải mỗi ngày đều được ăn, Tư Cảnh Lâm liếc hắn một cái, tiếp tục giải quyết ốc đồng trong chén.

Triệu Hữu Vi, khách không mời mà đến, cũng vùi đầu ăn ốc đồng, hơn nữa ăn đến so mỗi người ở đây đều phải nghiêm túc hơn, trong tiệm lại lần nữa an tĩnh lại.

Trong tiệm là an tĩnh, trong cửa hàng, khu bình luận đã náo nhiệt không thể náo nhiệt hơn.

【o**6: Không phải mới nghỉ ngơi hai ngày sao, chủ tiệm như thế nào lại mở cửa muộn tiếp? 】

【 mộng **k: đói quá đói quá đói quá, ta thật sự đói quá...... Gõ chén ngồi chờ chủ tiệm mở cửa. 】

【a**n: Cơm chiên Dương Châu, cơm chiên mỡ heo, cơm chiên trứng thịt, cơm chiên tóp mỡ, cơm chiên đậu que thịt bằm, cơm chiên trứng, dứa cơm chiên......】

【H**q: Vốn dĩ đã đói, cũng đừng nhắc tên món ăn được không? 】

......

【 thanh **l: Chủ tiệm, anh định để người đáng yêu như tôi đói chết sao? Tôi đều đói bụng chờ hơn một giờ, đầy đất lăn lộn cầu anh mau mở cửa hàng được không? 】

Sắp 7 giờ, Nguyễn Miên Man quét mắt di động, nhìn đến nhóm khách hàng la lối khóc lóc lăn lộn kêu cô mau mở cửa hàng, bất đắc dĩ cười, nói với mọi người: "Cháu ăn no, mọi người dùng từ từ."Trên thực tế, thức ăn trên bàn đã bị dọn dẹp không còn gì, chỉ còn lại chút canh cùng ốc đồng, mọi người chưa ăn xong, bất quá là tiếp tục ăn ốc đồng.

Cô dứt lời, Chu Linh cũng đứng lên theo.

"Chủ tiệm co muốn buôn bán? Tôi muốn đặt một phần dứa đựng cơm chiên, còn muốn một chén canh cá viên tam tiên." Triệu Hữu Vi nhặt con ốc cuối cùng hút nước canh, đều có chút luyến tiếc ăn luôn nó, nghe được động tĩnh sau lưng, lập tức kêu lên.

"Dứa đựng cơm chiên?"

Nghe được thanh âm hơi mang nghi hoặc của Tư Cảnh Lâm, ông Ngô nói: "Là Đông Đông mới cho ra một loại cơm chiên, giữa trưa ông đã thử qua, đặc biệt ăn ngon, ăn ngon đến quên chụp ảnh cho cháu."

Kia thật đúng là may mắn nó ăn ngon như vậy.

Tư Cảnh Lâm trong lòng nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Miên Man.

"Anh còn ăn được không? Muốn hay không cho anh một phần nhỏ nếm thử?" Đối diện với ánh mắt của anh, Nguyễn Miên Man chủ động hỏi.

"Được, cảm ơn Đông Đông."

Chờ Nguyễn Miên Man cùng Chu Linh tiến vào phòng bếp bắt đầu buôn bán, bà Vương cũng ăn no, tùy tay đem bát đĩa trên bàn thu dọn, chỉ để lại bát to còn ít ốc đồng cho một già một trẻ tiếp tục ăn.

"Ngốc, không phải còn muốn ăn cơm chiên dứa sao? Cháu ăn ít chút." Mắt thấy ốc đồng trong bát càng ngày càng ít, ông Ngô không chê dầu, năm ở trong tay nói với hắn.

Tư Cảnh Lâm nhàn nhạt nhắc nhở: "Ốc đồng hơi nặng, ông mới là người cần ăn ít."

Ốc đồng này màu mỡ lại ngon miệng, Triệu Hữu Vi ăn xong một mâm căn bản không đủ, lúc này hâm mộ nhìn bọn hắn chằm chằm, ngươi một cái ta một cái ăn không ngừng, tiếc nuối như thế nào cố tình chính là Tư Cảnh Lâm, nếu là hiện tại đổi một người khác ngồi ở kia, hắn nói không chừng còn có thể lấy một chút ăn đỡ thèm.

Chờ ốc đồng cũng bị giải quyết xong, bắt đầu có nhân viên giao cơm đến trong tiệm, ngửi dư hương trong tiệm, theo bản năng liền muốn hỏi chủ tiệm lại làm cái gì ngon.

Nhưng mà nhìn đến Tư Cảnh Lâm ngồi ở trong cửa hàng, trên người hắn có loại khí chất tự phụ, vừa thấy liền biết không phải người thường, làm nhân viên giao cơm theo bản năng nuốt lời nói miệng xuống.

Không bao lâu, Chu Linh bưng hai phần dứa đựng cơm chiên cùng canh ra, phân biệt đưa cho Tư Cảnh Lâm cùng Triệu Hữu Vi.

"Thế nào? Có phải hay không nhìn thật xinh đẹp?" Dứa đựng cơm chiên đặt lên bàn, ông Ngô nói.

Tư Cảnh Lâm sau khi gật đầu, cầm lấy chiếc muỗng nếm một ngụm.

Mới vừa rồi kỳ thật đã ăn không ít, nói muốn ăn cơm chiên xong, anh ẩn ẩn có chút hối hận, lo lắng cho mình ăn không vô sẽ lãng phí.

Nhưng mà chờ một ngụm cơm chiên vào miệng, Tư Cảnh Lâm phát hiện chính mình lo lắng hoàn toàn là dư thừa.

Miếng cơm chiên dứa chua ngọt, thoải mái thanh tân lại khai vị, hơn nữa cô làm không tính nhiều, Tư Cảnh Lâm cảm thấy chính mình hoàn toàn có thể ăn xong.

Làm một người bận rộn, ăn xong cơm chiên, anh phải rời đi.

Anh đi phòng bếp chào tạm biệt, Nguyễn Miên Man nghĩ đến anh tựa hồ rất thích ăn bánh rau dại, vừa lúc lồng hấp còn thừa không ít, thuận tay xếp hai hộp cho anh: "Cho anh cùng ông Ngô ngày mai ăn sáng."

Tư Cảnh Lâm nói lời cảm ơn, xách theo bánh rau dại cùng ông Ngô rời đi.

Chờ anh đi rồi, Triệu Hữu Vi ăn uống no đủ, vốn dĩ chuẩn bị tìm chủ tiệm tám hai câu, thấy cô thật sự bận, mới đưa tiền cơm cho Chu Linh sau trực tiếp chạy lấy người.

Thẳng đến bọn họ đều rời đi, nhân viên giao cơm trong cửa hàng mới bắt đầu nói chuyện phiếm, mà không phải an tĩnh chơi di động.

Hơn 8 giờ, một nhân viên giao cơm dáng người hơi béo đi vào trong cửa hàng, mông không ngồi ổn liền hướng trong phòng bếp kêu: "Chủ tiệm ngươi muốn biết khách hàng giữa trưa nhờ bắt con chuột lớn tới mức nào không?"

Không nghĩ tới sự kiện "bắt chuột" giữa trưa "còn có thể nghe được hồi sau, vừa lúc làm xong hai đơn Nguyễn Miên Man xách theo cơm hộp ra hỏi: "Bao lớn?"

Nhân viên giao cơm biểu tình mang theo vài phần cạn lời điểm hai cái vào di động của mình, sau đó giơ lên cho cô xem.

Nguyễn Miên Man nhìn nói: "Đây hẳn không phải là chuột đi?" Hơn nữa, thấy thế nào, con vật nhỏ cũng không coi là "Chuột lớn".

"Ha ha ha ha, cái gì chuột lớn, đây không phải là hamster sao? Cháu gái tôi có nuôi." Nhân viên giao cơm bên cạnh tò mò thò qua tới quét mắt, cười nói.

Nhân viên giao cơm mập mạp giơ di động nói: "Xác thật là hamster, là con trai vị khách đó giấu cô ấy nuôi, không biết như thế nào vượt ngục ra, làm cô ấy hoảng sợ một trận."

Nguyễn Miên Man không nghĩ tới sẽ là kết quả này, cong lên môi cười sau đó một lần nữa trở lại bếp.

Trong cửa hàng, nhóm nhân viên giao cơm trò chuyện trò chuyện, trong đó một người bỗng nhiên hít cái mũi hỏi: "Chủ tiệm, cô ra món mới sao? Tôi như thế nào giống như ngửi được mùi hương xuân?"

"Trong tiệm có chút hương xuân, liền thêm món hương xuân xào trứng."

Nguyễn Miên Man chủ yếu là nghĩ đến khách hàng đợi lâu như vậy, vừa lúc hương xuân còn dư lại không ít, vì thế mới ra thêm mười mấy phần hương xuân xào trứng.

"Đây là thười điểm ăn hương xuân tốt nhất, chính là hơi đắt."

"Xác thật đắt, một chút đều mất vài đồng tiền."

"Hải! Trước kia ở nông thôn, nơi nơi đều là hương xuân, chờ sang năm tôi nếu có rảnh, liền trở về hái chút hương xuân ăn."

Nhóm nhân viên giao cơm nói chuyện phiếm vài câu, đơn hàng của bọn họ đã đưa ra, vì thế một đám rời đi, không bao lâu lại có một nhóm người mới tới.

Hương xuân xem như món ngon đặc sản của ngày xuân, hương vị có điểm đặc thù, bất quá ăn lên lại rất mỹ vị.Nhóm khách hàng tiệm cơm chiên Hạnh Phúc nhìn đến trong tiệm ở giữa trưa mới vừa thêm cơm chiên dứa, buổi tối thế nhưng lại thêm hương xuân mỹ vị như vậy, tức khắc đều không so đo chủ tiệm mở cửa buôn bán chậm.