Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An

Chương 91: Thiếu doãn tỏ tình



Thẩm Thiều Quang xoa khóe mày nhoi nhói, ngây người nhìn cảnh non núi tươi đẹp trên bình phong chắn giường, hôm qua uống rượu với Phúc Tuệ trưởng công chúa quá chén, sau đó lại ăn mơ uống rượu thêm một lúc, sau đó – Lâm thiếu doãn tới, sau đó nữa thì sao?

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thiều Quang trải nghiệm chuyện say rượu, nàng vắt hết óc ra cố nhớ lại xem lúc đó mình làm cái gì nói cái gì, cứ như đang ở trước mắt nhưng lại không tài nào nhớ ra nổi, hệt như máy chủ trang web tiểu thuyết bị lỗi, rõ ràng tiểu thuyết mà mình đang theo dõi ghi là đã có chương mới, thế nhưng refresh mãi mà vẫn cứ đang tải trang, chờ mãi mới thấy hiện ra chữ thì lại là “Máy chủ đang nâng cấp” – thật đúng là chỉ muốn ném luôn cái điện thoại!

Dựa theo mạch truyện thì có lẽ đây hẳn là một đoạn tình cảm, hoặc là có cảnh không thích hợp cho trẻ em – người uống rượu tự chủ kém, thế rốt cuộc là mình đã giở trò khinh bạc Lâm thiếu doãn chưa? Khinh bạc thế nào? Là ôm hay là hôn má, hay là… Lúc đó phản ứng của hắn thế nào?

Hôm qua lúc uống rượu với trưởng công chúa đã từng nghĩ tới chuyện buông tay. Không phải có bài hát nói bởi vì yêu mà buông tay đấy sao? Có yêu không… Thẩm Thiều Quang nhìn chằm chằm đỉnh màn, cười khổ một tiếng, chỉ thấy trong lòng nhoi nhói.

Thẩm Thiều Quang lại nghĩ, nếu giờ mà mình lại làm gì người ta thì lại càng dây dưa không rõ – cũng có thể là lại càng có vẻ vô lại hơn?

Thở hắt ra một hơi dài, Thẩm Thiều Quang cầm gối úp lên mặt, thôi bỏ đi, nghĩ nhiều cũng vô ích…

“Cô nương đã dậy rồi sao?”

A Viên vén màn lên, kéo bình phong ra, thấy dáng vẻ Thẩm Thiều Quang như vậy thì lo lắng: “Cô nương, đầu cô nương đau lắm sao?”

Thẩm Thiều Quang buông gối xuống, cười gượng gạo một tiếng, nghĩ ngợi: “A Viên, hôm qua ta uống say rồi, Lâm thiếu doãn có tới phải không?”

“Đúng vậy.”

“Ta nói gì với hắn?”

“Cô nương có chuyện muốn nói với Lâm lang quân, bọn ta đều ra ngoài.”

Thẩm Thiều Quang: “…”

A Viên nhìn dáng vẻ của Thẩm Thiều Quang: “Cô nương không nhớ được sao?”

Thẩm Thiều Quang lắc đầu.

“Chắc là cũng không nói gì, cũng chỉ bằng thời gian nấu chén canh giải rượu thôi.”

Thẩm Thiều Quang vừa tiếc nuối lại vừa yên tâm, xem ra là cũng không làm cái gì. Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.

“Lúc ta đi vào thì cô nương đã ngủ rồi.”

Thẩm Thiều Quang cảm thấy tửu phẩm của mình đã cứu vớt được nhân phẩm, cuối cùng cũng không biến thành lưu manh, vẫn còn chút nguyên tắc. Còn chuyện ngủ mất… Mất chút mặt mũi trước mặt Lâm Yến như vậy cũng không có gì.

“Cô nương nằm ngủ trong ngực lang quân, tóc xõa ra hết, trên mặt có nước mắt, ta thấy trên người lang quân dính không ít nước mắt nước mũi của cô nương.”

Thẩm Thiều Quang: “…” Khả năng kể chuyện của A Viên thật đúng là đã thay đổi vượt trội!

A Viên lại chẳng để tâm đến điều đó: “Ta còn từng gặp người uống say đâm vào gốc cây, còn có người tiểu tiện trên đường nữa cơ, như cô nương thế này thì đã tính là gì, hơn nữa lang quân cũng đâu phải người ngoài.” Cũng giống như đã thiên vị con mèo Minh Nô xinh đẹp, A Viên vốn mê mặt đã coi Lâm thiếu doãn thành a lang nhà mình, thái độ hoàn toàn khác hẳn đối với Liễu lang quân trước kia.

“Lang quân còn tự ôm cô nương lên giường.” Chuyện ôm người này thì đương nhiên A Viên cũng có thể tự làm được, nhưng nhìn lang quân ôm cô nương, cẩn thận cứ như đang nâng niu một món bảo bối vậy, A Viên cảm thấy đúng là để cho lang quân ôm vẫn thích hợp hơn.

Thẩm Thiều Quang nhếch miệng: “Còn gì nữa không?”

“Lâm lang quân còn dặn buổi đêm trông chừng đừng để cô nương đá chăn kẻo bị cảm lạnh, cẩn thận cô nương nôn ra rượu, sau đó mới về.”

Thẩm Thiều Quang gật đầu.

“Cô nương đau đầu không?”

Thẩm Thiều Quang lắc đầu.

“Để ta đi bưng cho cô nương một ít nước mật ong.”

Thẩm Thiều Quang uể oải phất phất tay.

A Viên nhíu mày nhìn Thẩm Thiều Quang, chẳng lẽ hôm qua cô nương khóc lóc cãi cọ? Nhưng nhìn dáng vẻ của Lâm lang quân đâu có giống…

Thẩm Thiều Quang chậm rãi mặc y phục chỉnh tề, rửa mặt xong, ngồi trước gương nhìn khuôn mặt say rượu đến nỗi sưng cả mí mắt của mình, lại kéo sợi dây tơ búi tóc lên, lần này thì quấn thêm hai vòng, tránh bị tuột ra.

Biết nàng uống nhiều rượu, phòng bếp cố ý nấu cháo gạo tẻ với bột sắn dây, bên trong còn bỏ táo đỏ, câu kỷ tử, cho nên cũng không khó ăn. Thẩm Thiều Quang có thể tưởng tượng ra được cảnh công chúa Vu Tam vừa xụ mặt vừa dặn dò: “Bột sắn dây mài cho bột.” Mặc dù đường tình của nàng không được thông thuận lắm, nhưng tất cả những người bên cạnh đều rất được.

Ăn cháo xong vẫn còn khá sớm, Thẩm Thiều Quang còn đang nghĩ tới chuyện với Lâm Yến thì ngoài cổng lại báo là Thiệu lang quân tới.

Thẩm Thiều Quang rất ngạc nhiên, đang tiết đông chí, tuyết rơi thế này khó đi lại, hắn không phải tiệc tùng với những người làm ăn khác thì cũng nên ở nhà kê cao gối mà ngủ, chạy tới chỗ này làm cái gì? Chắc không phải là có việc gì chứ?

Đúng là có việc thật.

“Khâu tam lang kia còn đang bị thương trên mặt cơ, hắn chỉ nói là bị mèo trong nhà cào, mèo nhà ai mà móng vuốt to như thế được? Nhưng mà việc này vốn cũng là hắn không đúng, nghe nói lúc hắn vào ở rể đã từng hứa là có thể có tỳ nhưng không thể có thiếp, lại càng không được có người bên ngoài. Bây giờ hắn nuôi người khác bên ngoài, lại còn sinh con trai, sao phu nhân có thể không làm ầm lên?” Thiệu Kiệt uống một ngụm trà xong rồi kể.

“Triệu nương tử kia cũng là người có bản lĩnh, kiên quyết bán quán rượu ở Đông Thị do Khâu tam lang quản lý, chỉ toàn tâm toàn ý việc buôn bán lương thực của nhà mình. Việc buôn bán thóc gạo này trên dưới đều là người làm lâu năm của Triệu thị, Khâu tam lang thế này là bị trói buộc rồi.”

Rút củi đáy nồi… Thẩm Thiều Quang gật đầu, đúng là thời đại này lắm tài nữ: “Thế nên?”

“Thế nên, chúng ta mua lại quán rượu ở Đông Thị kia đi?” Mắt Thiệu Kiệt tỏa sáng.

Thẩm Thiều Quang nhìn căn nhà còn chưa kịp ấm chỗ của mình, tiền của ta đều ném hết vào đây rồi, làm gì còn tiền mà đầu tư nữa? Đương nhiên chuyện này cũng không thể trách Thiệu Kiệt, chắc chắn cửa hàng này rất tốt, mà cũng phải rất rẻ.

Đúng thật: “Quán rượu này cách chỗ lần trước chúng ta bày sạp không xa, buôn bán rất được, tổng cộng hai lầu, có sảnh rộng, tính chung thì cũng lớn bằng cả bốn quán của chúng ta gộp lại, đầu năm mới sơn sửa lại, mà vốn dĩ cũng là quán rượu, có nhà bếp rộng rãi, chúng ta cũng chẳng cần sửa chữa gì nhiều. Bởi vì Triệu nương tử muốn bán gấp cho nên giảm bớt hai phần giá, nếu bàn bạc thì có khi còn có thể giảm thêm chút nữa…”

Thẩm Thiều Quang như vẫn còn lo nghĩ: “Triệu nương tử muốn bán gấp là vì thiếu tiền sao?”

Thiệu Kiệt lắc đầu: “Triệu nương tử là người mạnh bạo, chẳng qua là muốn tỏ rõ thái độ kiên quyết mà thôi. Triệu gia là nhà buôn gạo lâu năm ở Trường An, tiền bạc thì dư dả, chỉ là không có con trai nối dõi, cho nên mới kén Khâu tam lang làm rể.”

Thẩm Thiều Quang gật đầu.

Thấy nàng suy xét, Thiệu Kiệt nói: “Ngươi không phải lo chuyện tiền bạc, ta biết ngươi mua tòa nhà này xong e là không còn tiền nữa. Chúng ta cộng lợi nhuận của mấy quán lại, phần còn thiếu thì để ta đi tìm ông nội.”

Thẩm Thiều Quang xua tay, không thể cứ coi Thiệu gia như cừu mà cạo lông mãi được, làm ăn phải ra dáng làm ăn, trước kia đã thống nhất tỷ lệ bỏ vốn, lần trước người ta bỏ nhiều hơn một chút là vì người ta tốt bụng, không thể coi sự tốt bụng của người ta thành ngốc rồi được đằng chân lân đằng đầu được.

“Nếu Triệu nương tử kia không thiếu tiền, vậy ngươi thấy thế này được không, chúng ta sẽ thế chấp trả tiền theo kỳ – lấy hai quán của chúng ta ra thế chấp để đặt cọc với nàng ta, làm khế ước mua bán, phần còn lại thì trả bù theo tháng hoặc theo quý, cộng thêm lãi suất.”

Thiệu Kiệt lại lần nữa mở ra cánh cửa về một cách mới để mua nhà mua đất, nghe nói vay tiền có thể trả dần theo từng tháng, rồi còn đặt cọc, nhưng không ngờ rằng mua nhà mua quán cũng có thể làm vậy…

Thẩm Thiều Quang lấy giấy ra tính toán lợi nhuận của mấy quán chi nhánh, tính những khoản phải trả, tính số dư, tính thời gian trả, tính lãi suất. Thiệu Kiệt thấy nàng tính toán vùn vụt, cười nói: “Cho dù không biết nấu cơm thì ngươi cũng có thể đi làm tiên sinh tính sổ sách.”

“Làm cái đó tốn sức lắm. Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, nếu không mở quán rượu thì ta sẽ đi làm nữ quan hoặc ni cô, ngày ngày niệm kinh, giải thẻ giúp người ta, thế là được rồi.” Thẩm Thiều Quang nói: “Nếu mỗi tháng chúng ta trả hai mươi vạn, không tính lợi nhuận của quán mới, bốn quán cũ mỗi quán trích ra năm vạn, với lợi nhuận như hiện tại thì mỗi quán vẫn có thể đủ vốn quay vòng…”

Hai người tính sổ sách một hồi, bàn bạc một hồi, còn theo lệ thường ảo tưởng về triển vọng phát triển trong tương lai xong, Thiệu Kiệt nóng lòng đi ngay: “Chuyện tốt thế này không thể để người khác giành mất.”

Thẩm Thiều Quang bật cười, tiễn hắn ra về: “Được thì là ta may, mất thì là ta xui, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, đừng có vấp ngã đấy.”

“Cái gì mà mất thì là ta xui? Ông trời thấy ta bỏ sức thế này thì cũng sẽ giúp ta thôi.” Thiệu Kiệt cười nói.

Thẩm Thiều Quang bật cười, Thiệu lang quân thế mà rất có tinh thần tích cực của nhà nho. Còn chưa về tới hậu viện thì một vị con cháu nhà nho khác đã tới.

Thẩm Thiều Quang đi ngược trở ra đón hắn, hai người cùng nhau trở về hậu trạch.

“Có đau đầu không?” Lâm Yến hỏi.

Thẩm Thiều Quang cười đáp: “Hơi đau một chút.”

“Đã ăn sáng chưa?”

“Rồi, ăn cháo sắn dây.”

Lâm Yến gật đầu, nghiêng mặt sang quan sát sắc mặt nàng, lại dặn dò lần nữa: “Sau này không được uống nhiều như vậy nữa.”

Thẩm Thiều Quang chột dạ gật đầu: “Hôm qua uống say, nói mấy câu không đàng hoàng, ngươi chớ để bụng.”

Lâm Yến dừng chân lại liếc nhìn nàng một cái, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước: “Thế nào? Hối hận rồi sao?”

Thẩm Thiều Quang: “… Hối, hối hận cái gì chứ?”

“Lệnh tôn và Thẩm thứ sử Đặng Châu là đường huynh đệ gần chi. Sang năm Thẩm thứ sử hết nhiệm kỳ, sẽ trở lại kinh báo cáo, chúng ta mời hắn thay mặt làm lục lễ được không? Ta với hắn không quen thân, nhưng nghe nói năm đó lệnh tôn và Thẩm thứ sử rất thân thiết, chắc hẳn hắn sẽ bằng lòng thôi. Ta lại viết thư thăm hỏi một chút, cũng phải cho người báo tin cho nhà cũ của nàng ở Lạc Hạ, rồi còn chỗ Sở công nữa.”

* “Lục lễ” chỉ các lễ mà nhà trai phải hoàn thành sau khi nhà gái đã thuận ý kết thông gia, bao gồm: nạp lễ (nạp thái, dạm ngõ – nhà trai mượn bà mối tới nhà gái cầu hôn, kèm sính thư), vấn danh (nhà trai mượn bà mối tới nhà gái kèm lễ thư, bên trong có viết tính danh và bát tự của chàng trai, nếu nhà gái có ý kết thân thì sẽ viết tính danh và bát tự của cô gái), nạp cát (nếu như bát tự của hai bên không tương khắc thì làm lễ cáo tổ tiên rằng đôi trai gái có thể kết thân được), nạp tệ (nạp tài, nạp chinh – ngoài các lễ vật như trà, bánh, rượu, nữ trang cho cô dâu thì còn có trầu cau và kèm theo một số tiền, tương đương với lễ hỏi), thỉnh kỳ (nhà trai xin nhà gái ngày giờ làm lễ rước dâu, lễ vật trà, rượu, bánh kèm với nghênh thư), thân nghinh (vu quy, rước dâu – nhà trai tới nhà gái để đón cô dâu).

Thẩm Thiều Quang trợn tròn hai mắt, không phải chứ, sao lại nhảy thẳng tới phân đoạn “lục lễ” rồi?

Lâm Yến thản nhiên nói: “Hôm qua nàng đã bằng lòng với ta.”

Thẩm Thiều Quang thật sự tuyệt vọng với tửu phẩm của mình, vội vàng cười xòa: “Gì nhỉ, người say rượu sao có thể tin tưởng được chứ?” Người say rượu là người không có đầy đủ năng lực dân sự đấy.

Đám tỳ nữ đi lên trước vén mành, Lâm Yến liếc nhìn Thẩm Thiều Quang, cất bước vào trước, Thẩm Thiều Quang đuổi theo.

Lâm Yến rất không khách khí, ngồi xuống chiếc sạp lớn mà Thẩm Thiều Quang vẫn luôn làm tổ hằng ngày, Thẩm Thiều Quang chỉ đành ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện hắn, tỳ nữ dâng trà lên.

Lâm Yến nhìn Thẩm Thiều Quang, Thẩm Thiều Quang vội vàng bày ra nụ cười áy náy. Lúc này Thẩm Thiều Quang thật sự cảm thấy mình vô lại hết sức, dù luôn là người dẻo mồm dẻo mép thì bây giờ cũng không biết phải mở miệng thế nào.

Chẳng mấy khi thấy nàng như vậy, Lâm Yến đã nghiêm nghị một hồi, cuối cùng cũng phải bật cười.

Thẩm Thiều Quang nổi lòng nghi ngờ: “Không phải là ngươi lừa ta đấy chứ?”

Lâm Yến lại nghiêm trang trở lại: “A Tề, nàng băn khoăn gì nữa chứ? Thân phận con cháu tội thần sao? Con đường làm quan của ta?”

Thẩm Thiều Quang do dự một lúc rồi gật đầu.

“Vụ án Ngô Vương có rất nhiều điểm đáng ngờ, cũng không phải không thể rửa sạch tội danh của Thẩm công.”

“Ngươi đang tra lại vụ án của tiên phụ?”

Lâm Yến gật đầu.

Thẩm Thiều Quang hơi cảm động trước tấm lòng của hắn, thấp giọng nói: “Đa tạ.”

Nhưng Thẩm Thiều Quang cũng biết muốn lật lại vụ án Ngô Vương sợ là rất khó khăn. Những năm cuối đời, tiên đế đam mê đan dược hòng được trường sinh, tính tình cũng trở nên bạo ngược, nếu không phải chết sớm thì e là đã loạn hết lên rồi. Đương kim thánh thượng lấy “nhân hiếu” trị thiên hạ, từ sau khi kế vị đã sửa lại một số chính sách tàn bạo, nhưng hoàn toàn không xem xét đến những vụ oan sai lúc trước, trong chuyện này dù có một phần nguyên nhân là “con không chê cha” và “đạo hiếu”, nhưng hơn thế nữa có lẽ là bởi vì hắn là người thu lợi – mấy vị huynh đệ của đương kim thánh thượng đều bị giáng chức lưu đày thậm chí là ban rượu độc, nếu không thì sợ là chẳng tới phiên một người không tính là xuất sắc như hắn lên ngôi hoàng đế.

“Có những việc chỉ cần cố hết sức là được, cần gì phải kéo thêm nhiều người dính líu vào. Chuyện của tiên phụ, đúng sai thế nào trong lòng tự biết là được.” Thẩm Thiều Quang nói.

Lâm Yến gật đầu: “A Tề, cho dù án oan của Thẩm công không thể rửa sạch, thân phận của nàng không đổi thì cũng không ảnh hưởng gì tới con đường làm quan của ta.”

Thẩm Thiều Quang cười một tiếng, sao có thể không ảnh hưởng gì chứ.

“Con đường làm quan này lắm thăng trầm, gồ ghề trăm lối, lời bàn của người khác, chính kiến của bản thân, bè phái,… Bất cứ cái nào cũng có thể khiến người ta vấp ngã. Thân thế của thê tử so với những thứ đó thì thật sự chả đáng là gì.”

“Với nam tử, đường làm quan đúng là quan trọng thật, nhưng thân quyến thê tử cũng quan trọng chẳng kém.” Lâm Yến nhìn Thẩm Thiều Quang, nghiêm túc nói: “A Tề, nàng là người ta ái mộ, nếu vì vậy mà bỏ lỡ thì ta sợ là cả quãng đời còn lại đều chẳng thể vui vẻ.”

Thẩm Thiều Quang mím chặt môi, chỉ sợ lên tiếng thì sẽ không khống chế được bản thân.

“A Tề, nàng nghĩ nhiều quá rồi, cứ muốn được vẹn toàn, lấy đâu ra nhiều vẹn toàn thế chứ? Đời người cũng giống như đi thuyền, đâu biết trước được sẽ gặp phải cái gì, thứ chúng ta có thể chọn chẳng qua là người đi chung thuyền mà thôi.”

“A Tề, đêm qua ta mơ thấy nàng gả cho người khác. Trên đường gặp nhau, nàng chắp tay với ta một cái, cười một tiếng, sau đó đi cùng người kia. Người kia hỏi “Đó là ai thế?”, nàng chỉ nói “Đó là một vị khách trước kia thường tới quán rượu của ta ăn cơm”. Dù chỉ là trong mơ thì ta cũng vẫn cảm thấy rất đau đớn, cứ như khắp trời đất chỉ có ta là lẻ loi một mình. Tỉnh giấc nhìn thấy bức màn thì rất mừng, cũng may chỉ là ở trong mơ, vẫn còn kịp.”

“A Tề, chúng ta kết nghĩa phu thê ngay tại nhà cũ của nàng, lệnh tôn lệnh đường trên trời có linh hẳn là cũng sẽ vui mừng đúng không? Con của chúng ta sẽ trèo lên cành cây mà nàng từng trèo lúc nhỏ, đếm những hoa văn chạm trổ mà nàng từng đếm lúc nhỏ, có lẽ cũng sẽ bị hoảng sợ như nàng từng bị lúc nhỏ – trong rừng trúc trước sân có rắn, nàng đã từng gặp chưa? Ở vùng chúng ta không có rắn độc, nhưng mà ta vẫn nên bắt thôi.”

“Mùa xuân chúng ta sẽ tới Vị Thủy, mùa hè tới núi Chung Nam, mùa thu thì đi chỗ nào? Nàng nói đi chỗ nào thì đi chỗ đó. Bổng lộc của ta dù không nhiều lắm nhưng nếu gom góp thì cũng đủ mua một vài căn nhà nữa. Huống hồ A Tề của ta rất có tài kiếm tiền mà.”



Nghe hắn nói liêm miên một hồi, Thẩm Thiều Quang lại lần nước nhạt nhòa nước mắt.

Lâm Yến lau nước mắt cho nàng, đương nhiên mắt cũng hơi ửng đỏ, sau lại cười dịu dàng: “Gả cho ta có được không? A Tề…”

Thẩm Thiều Quang lau nước mắt, thôi, cứ bất chấp đời này mà ở bên hắn đi. Còn chuyện sau này có oán có hận hay không, cuộc sống có gian khó hay không… ai để tâm chứ!

“Ta tên là Thẩm Thiều Quang, sinh ra giữa lúc rau dền mọc khắp núi đồi.” Thẩm Thiều Quang chậm rãi nói. Cả hai kiếp đều như thế, sinh nhật cách nhau chưa tới một tuần, chắc cũng vì vậy mà hai vị phụ thân mới đặt tên như nhau nhỉ? Chỉ là kiếp này còn có thêm một cái tên cúng cơm cụ thể hơn.

Lâm Yến cười lên, dường như trước mắt hiện lên cảnh xuân xán lạn.
— QUẢNG CÁO —