Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 37: Mì trứng chiên



Edit: heka

Beta: Thuỳ An

Sáng sớm Tề Duyệt chạy tới bệnh viện, thấy Lộ Hải bị quấn thành một cái xác ướp. Lộ Hải chịu khổ một đêm, cả người đều có chút hốt hoảng, thỉnh thoảng lại điên cuồng kêu cứu mạng, cho rằng có người muốn đánh hắn. Vì vậy miệng vết thương khó khăn lắm mới băng bó xong lại cần phải chỉnh lại. Hết cách nên chỉ có thể trước hết tiêm cho hắn một liều an thần.

Cha mẹ của Lộ Hải đều chạy đến bệnh viện. Mẹ của Lộ Hải khóc không ngừng, đau lòng mà liên tục gọi con ơi, con à. Ba ba của Lộ Hải cũng mặt mày khó chịu, tức giận đến mức muốn băm những kẻ đã đánh Lộ Hải thành trăm mảnh!

Hai người có con muộn, Lộ Hải được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, chịu khổ lớn như vậy chính là lần đầu tiên!

"Rốt cuộc là người nào chứ, ra tay ác độc như vậy! Tôi phải báo cảnh sát, tống hết bọn chúng vào ngục!" Mẹ Lộ khóc ròng mà nói.

Ba Lộ cũng có suy nghĩ như vậy, nhất định ông sẽ không để yên chuyện này!

Tề Duyệt có biết một chút, cô nói: "Cậu mợ khoan nóng nảy, chờ Tiểu Hải tỉnh lại hỏi nó một chút xem là chuyện như thế nào rồi nói cũng không muộn."

Người có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, rất có thể chính là Khương Triết. Quả nhiên anh ấy vẫn tra được đến Lộ Hải. Chỉ là rõ ràng cô đã dặn dò Lộ Hải rồi, nếu Khương Triết tìm được nó thì nó chỉ cần đẩy hết tất cả trách nhiệm lên trên người cô. Cô vẫn đang chờ đợi Khương Triết chủ động liên hệ với bản thân, sao Lộ Hải vẫn bị thương thành thế này? Chút việc như vầy còn làm không xong, thật là quá ngu!

Đáng tiếc Lộ Hải đang hôn mê, tạm thời cũng không thể hỏi ra kết quả gì.

Điều này làm cho Tề Duyệt càng thêm bực bội, cũng không có tâm tư để công tác, dứt khoát ở bệnh viện chờ Lộ Hải tỉnh lại. Hành động này khiến mẹ Lộ cảm động đến rối tinh rối mù, liên tục khen ngợi Tề Duyệt thật là một cô gái tốt bụng, ai cưới được cô chính là có phúc rất lớn!

---

Tô Anh đói bụng nên đi xuống bếp tìm đồ ăn. Ai ngờ sau khi kéo cánh cửa của cái tủ lạnh to đùng kia ra, bên trong lại rỗng tuếch, chẳng có cái gì.

Thứ duy nhất trong biệt thự này có thể xếp vào đồ ăn uống, chỉ có thể là từng hàng rượu trên cái tủ rượu ngoài kia.

Lâm Thành Phong vừa tỉnh giấc sau khi tự mình lăn xuống đất, đi theo sau Tô Anh đến phòng bếp, anh xoa xoa đôi mắt sưng đỏ nói: "Anh Anh, sao em lại dậy sớm thế? Buồn ngủ quá đi."

Tô Anh nói: "Em quen dậy sớm rồi, không phải là con cú như anh. Sao anh lại ngủ trên sô pha vậy?"

"Anh cũng không biết sao lại ngủ quên..." Anh xoa xoa bả vai cùng cái cổ đang nhức mỏi, thật sự khó chịu: "Đúng rồi, vết thương của em tốt hơn chưa?"

Tô Anh giật giật cánh tay. Sau khi cô dậy sớm, đã phát hiện cánh tay phải cực kì khó chịu, cử động đơn giản còn được, nhưng cử động mạnh thì không chịu nổi. Cũng may mắn cô đã có chuẩn bị, truyền phần lớn tâm của thực vật trong cơ thể cho lão ngô đồng. Buổi tối khi nghỉ ngơi, cô lại cố ý không cho tâm của thực vật còn sót lại trong cơ thể chữa trị miệng vết thương, bằng không...

"Không thể dùng lực nhiều được, nhưng cũng không có gì cả." Tô Anh cười cười, chỉ chỉ tủ lạnh: "Sao nó trống trơn vậy? Em đói bụng, còn tính nấu mì sợi cơ."

Lâm Thành Phong lập tức nói: "Nấu mì sợi? Anh lập tức gọi người đưa nguyên liệu tới!" Tô Anh vừa nhắc đến, anh cũng rất muốn ăn món mì trứng chiên cô nấu.

Mì trứng chiên

Tô Anh nghĩ: "Khoan đã, chúng ta vẫn nên kêu cơm hộp nhỉ?"

Có thể gọi người đưa đồ ăn tới, sao không trực tiếp đưa món ăn luôn chứ!

"Không có việc gì, không có việc gì, chờ anh chút!"

Lâm Thành Phong nhảy ra bên ngoài phòng khách gọi điện thoại.

Tô Anh: "..."

Cô lại mở tủ bát, phát hiện nơi này ngoại trừ không có đồ ăn, nồi niêu chén bát gì đó thì lại đầy đủ hết.

---

Lúc Triệu Vũ xuống lầu liền nghe được âm thanh lách cách lang cang từ phòng bếp. Anh nhướng mày, đi qua theo tiếng vang liền thấy Lâm Thành Phong đang mang một vẻ mặt nghiêm túc, cầm dao phay băm băm băm băm...một tép tỏi?

Anh cạn lời: "Một tép tỏi cũng chọc được cậu à?"

Lâm Thành Phong cũng rất là bất đắc dĩ, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng trải qua chuyện này! Bĩu môi, anh hơi ấm ức: "Là Anh Anh bảo em băm!"

Triệu Vũ: "... À?" Nhìn nhìn phòng bếp, cũng không có thấy bóng dáng Tô Anh: "Bé hoa nhài đâu?"

"Em ở đây nè!" Anh vừa dứt lời, Tô Anh cũng nhấc một cái nồi từ trong tủ bát chén ra, ầm một cái - đặt xuống bồn rửa: "Nặng quá!"

Triệu Vũ nhìn thấy Tô Anh, ánh mắt dừng lại một chút.

Cô còn đang mặc bộ đồ thể thao mà Khương Triết cho cô, tay áo và ống quần quá dài được xắn lên, vừa to vừa rộng, thoạt nhìn cứ như đứa con nít đang mặc trộm quần áo của người lớn vậy.

Anh hơi buồn cười, chỉ vào Tô Anh mà đánh giá: "Quần áo của em..."

Tô Anh cũng bất đắc dĩ, bộ quần áo quá rộng, đi được hai bước cô lại phải xắn lên, giờ phút này bị người khác nói đến lại nhịn không được mà kéo kéo: "... A Triết nói đợi chút nữa sẽ nhờ người đưa quần áo của em lại đây. Nhìn xấu quá ha?"

Lâm Thành Phong băm xong một tép tỏi, bắt đầu băm tép thứ hai: "Không xấu đâu, là đáng yêu!"

Triệu Vũ trợn trắng mắt.

Anh xoay người tính đi.

Lâm Thành Phong ê ê hai tiếng: "Triệu Nhị, tay Anh Anh đau không động đậy được nhiều, anh cũng không biết giúp một chút à!"

Triệu Vũ liếc Lâm Thành Phong một cái: "Tôi không biết nấu cơm."

Tô Anh cười tủm tỉm: "Không cần, rửa rau là được rồi."

Triệu Vũ: "..."

Anh thật sự cũng không biết rửa rau.

Quanh năm suốt tháng, số lần anh bước vào phòng bếp có thể đếm trên một bàn tay, lại chỉ biết ăn, sao có thể biết làm? Huống chi làm gì có kẻ ngốc to gan nào dám để cho anh rửa rau!

Anh lấy ra một bó rau xà lách ra từ trong bao ni lông ở trên bàn bếp, ném toàn bộ vào bồn rửa đầy nước, sau đó khuấy hai ba cái như nhúng rau khi ăn lẩu vậy, rồi cầm rau ra ném vào rổ.

Một bó, hai bó, ba bó... À, không khó, cũng khá đơn giản, còn rất nhanh!

Vỗ vỗ tay, kết thúc công việc.

Ai ngờ khi anh vừa cúi đầu, thấy Tô Anh nghiêng đầu cười với anh: "Anh Triệu Vũ, lúc anh ăn cơm đều ăn nguyên bó rau như vậy à?"

Anh nhíu mày. Tô Anh lại ném hết mấy bó xà lách anh vừa rửa xong vào bồn nước: "Phải tách từng lá ra, rửa từng cái từng cái, như vậy mới sạch sẽ, còn có thể phát hiện có sâu hay không."

Triệu Vũ: "..." Mẹ nó!

Lâm Thành Phong cũng đang chiến đấu cùng cà chua. Tô Anh bảo anh nấu nước sôi rồi bỏ cà chua vào trần qua, như vậy là có thể lột da cà chua ra. Anh thấy phiền quá, nói: "Không cần lột, chút nữa khi ăn anh sẽ tự phun!"

Tô Anh cảm giác được sâu sắc, quả nhiên cơm hộp mới là đáng tin cậy nhất!

Thời điểm Khương Triết xuống lầu, không thấy Triệu Vũ và Lâm Thành Phong ở phòng khách, còn tưởng rằng bọn họ đi rồi. Nhưng cũng không thấy Tô Anh...

Cho đến khi nghe được tiếng động ở phòng bếp, anh tò mò đi qua.

Triệu Vũ và Lâm Thành Phong song song đứng chung một chỗ, một người đang tách rau, một người đang lột vỏ cà chua, đều đang cau mày, dáng vẻ thù sâu hận lớn!

Chỉ có Tô Anh, một người nhẹ nhàng đánh trứng gà bằng một tay.

Khương Triết: "Mọi người đang...?"

Triệu Vũ ngẩng đầu quét mắt về phía Khương Triết: "Nhìn không thấy à, tôi đang rửa rau!"

Lâm Thành Phong hừ lạnh: "Đúng vậy, em đang lột vỏ cho cà chua á!"

Tô Anh: "... À, em thì đánh trứng gà nè."

Khương Triết: "..."

Mẹ nó, đều uống lộn thuốc rồi sao?

---

Nếu muốn nói, đây hẳn là bữa cơm mà Triệu Vũ cùng Lâm Thành Phong cảm động nhất, thậm chí còn muốn cầu nguyện trước khi dùng cơm.

Đương nhiên, dù chẳng phải ăn món ngon gì, nhưng giờ phút này ăn vào miệng cũng cảm thấy là sơn hào hải vị.

Lâm Thành Phong còn chụp lại một tấm trước khi ăn, đăng lên WeChat: Lần đầu tiên nấu cơm, rất thành công.【 mỉm cười 】

Triệu Vũ bình luận: Ha, bớt xạo sự.

Đào Nhiên: Ồ, một đêm không thấy đã hoàn lương rồi?

Khương Triết:...

Tô Anh: Thật lợi hại! (Thuận tay like một cái)

---

Lộ Hải tỉnh dậy, ngay khi hắn nhìn thấy Tề Duyệt, nước mắt liền tuôn ra.

Giờ phút này, hắn đã thật sự tin lời Tề Duyệt nói, hắn mà tới trước mặt bọn Khương Triết là thật sự không có một chút cơ hội nói chuyện gì, căn bản là bọn họ không có nhân tính! Cũng không nghe hắn nói chuyện, tàn nhẫn như những con sói hung ác!

"Chị." Hắn bị đánh rớt hai cái răng, nói chuyện ngọng nghịu: "Em làm theo lời chị, em nói với bọn họ, là chị bảo em làm... Em đã nói như vậy!"

Tề Duyệt hận rèn sắt không thành thép, tức giận: "Vậy sao mày còn bị đánh thành cái dạng này?"

"Em nói rồi, nhưng bọn họ không tin! Căn bản bọn họ không tin em là em trai chị. Em nói có thể gọi điện thoại cho chị, bọn họ cũng không tin... Liên tục bắt em nói ra kẻ chủ mưu phía sau màn, nói rồi bọn họ lại không tin, không tin lại bị đánh..." Đánh gần chết mới thôi, rất nhiều lần hắn đều cho rằng bản thân chết chắc rồi!

"..." Tề Duyệt sửng sốt một lúc lâu, làm thế nào cũng không nghĩ tới sẽ là như thế này. Khương Triết không tin Lộ Hải là em họ của cô? Sao anh ấy có thể không tin, với năng lực của Khương Triết, muốn điều tra Lộ Hải còn khó sao? Anh ấy là cố ý!

Không tìm cô, không gặp cô, chỉ lấy Lộ Hải để trút giận, gõ núi đe hổ[1], cảnh cáo cô sao?

[1] Gõ núi đe hổ: tương đương "rung cây nhát khỉ", cố ý cảnh cáo, khiến đối phương e sợ

Cô hít vào một hơi, nói: "Tối hôm qua mày nhìn thấy những ai?"

Lúc Khương Triết đi, Lộ Hải đã sớm bị đánh đến choáng váng, ánh mắt cũng mơ mơ màng màng thấy không rõ lắm, có điều hắn nghe được: "Những người đó gọi: Nhị ca, Tứ thiếu, Phong thiếu... hết rồi."

Tề Duyệt kinh hãi: "Triệu Vũ và Lâm Thành Phong cũng có mặt?" Bọn họ là thế nào đây? Sao lại ra mặt cho Tô Anh, hay chỉ là vì Khương Triết? Trong lúc nhất thời, Tề Duyệt hơi mông lung.

"Không biết!" Lộ Hải mang vẻ mặt đưa đám, có khổ nói không nên lời: "Chị, chị nhất định phải lấy lại công bằng cho em!"

Tề Duyệt xua xua tay: "Được rồi được rồi, mày cứ dưỡng thương cho tốt đi. Chị đi trước, buổi tối Khương gia có yến tiệc, chị phải đi về chuẩn bị."

Tề Duyệt đi rồi, Lộ Hải oán hận đấm lên nệm. Lần chịu khổ này, hắn nhất định phải đòi lại!

---

Khương Triết có việc, không thể ở biệt thự lâu. Nhưng anh bảo Tô Anh hãy ở lại nơi này, tiệm hoa tươi bị đập còn chưa hoàn toàn sửa chữa xong, trên người cô lại có thương tích, sẽ có rất nhiều bất tiện.

Tô Anh lại không nghĩ như vậy: "Em phải về, đó là nhà của em. Hơn nữa cả đêm không về, em nghĩ dì Trần cùng Lưu Vận sẽ rất lo lắng, em vẫn nên trở về thôi."

Cô đã thay bộ đồ thể thao kia, mặc một cái váy đỏ dài, mắt ngọc mày ngài, da như tuyết trắng, đôi mắt trong suốt long lanh nhìn hắn, làm người ta có chút động lòng.

Khương Triết giơ tay, vén lên lọn tóc bên má cô: "Được rồi. Anh bảo trợ lý Diêu đưa em về."

Tô Anh gật gật đầu, mỉm cười: "Hôm nay là sinh nhật anh nha. Sinh nhật vui vẻ."

Khương Triết cũng không có quan trọng gì ngày này, anh thật sự cho rằng có hay không cũng vậy, hơn nữa càng trưởng thành, tiệc sinh nhật liền thành một loại công cụ trong kinh doanh của anh. Chỉ là anh dáng vẻ Tô Anh cười tủm tỉm, có vẻ là rất thích?

Lúc ra khỏi cửa, Lâm Thành Phong đột nhiên kêu to!

"Anh Anh, sao cánh tay của em lại bầm tím thành như vậy?"

Váy dài không có tay áo, thoáng chú ý một chút là có thể thấy vết thương ở sau vai của cô, mà làn da trắng như tuyết của cô lại càng làm nổi bật dấu vết kia, đúng là không được đẹp.

Triệu Vũ cũng nhịn không được nhìn qua.

Tô Anh nói: "Không có việc gì, nhìn nghiêm trọng thôi, kỳ thật cũng không có cảm giác gì đâu."

"Hừ, là ai tay nâng một chút đều khó chịu."

"..."

Lâm Thành Phong đặc biệt tích cực: "Đi, anh lấy rượu thuốc xoa cho em."

Khương Triết dùng một chân đá bay anh.

Lâm Thành Phong kì quái, khóc không ra nước mắt: "... Em cũng không phải quỷ háo sắc!"

Triệu Vũ cười ha ha kéo Lâm Thành Phong rời đi.