Tô Anh nói làm Tề Duyệt nghi hoặc mỉm cười, giống như cô ta đang cẩn thận nhớ lại, khó hiểu nói: "Chúng ta gặp qua rồi sao? Vị tiểu thư này chỉ sợ nhận nhầm người mất rồi? Tôi mới về nước mới mấy ngày thôi."
Tô Anh lắc lắc đầu, mày hơi hơi nhăn lại, nói: "Mới cách mấy ngày ấy nhỉ? Cụ thể thì tôi cũng không rõ ràng lắm. Cô tới mua hoa hồng trắng, cô nói không phải cô thích hoa hồng trắng, chỉ là bởi vì ý nghĩ của nó rất hay cho nên mới thích nó, đúng không? Cô xinh đẹp như vậy, lại đặc biệt như vậy, chỉ cần gặp qua một lần, thì làm người ta khó mà quên được..."
Tề Duyệt nói: "Tôi đã từng mua rất nhiều hoa hồng trắng, còn mua ở nơi nào, xác thật nhớ không rõ."
Tô Anh liền cười: "Đúng nha, tiệm hoa tươi của tôi đúng là có vị trí khá hẻo lánh, không dễ tìm được."
Lời này... Ánh mắt Tề Duyệt khẽ nhúc nhích, tươi cười vẫn khéo léo như cũ: "Thì ra vị tiểu thư này là mở tiệm hoa tươi?" Mở một cửa hàng bán hoa cũng không biết xấu hổ mà dám nói ra.
Tô Anh ừ một tiếng, chẳng hề cảm thấy bị sỉ nhục tẹo nào, chỉ là có chút khổ sở: "Chỉ tiếc là không biết đắc tội ai, bị người ta đập phá một hồi, hiện tại đang bị hư hỏng. Vốn dĩ tôi muốn đi lấy chút hoa hồng trắng về, cũng chỉ có thể dời lại sau. Có điều nếu cô còn cần, sau khi trở về, tôi có thể đặc biệt giữ một chậu lại cho cô. Không giống như hoa cắt cành, chậu hoa có thể sống lâu hơn, cũng càng có thể truyền đạt tâm ý của cô đó."
Tề Duyệt không có nhiều kiên nhẫn để tiếp tục nói chuyện với Tô Anh. Mục đích cô đến, một là Khương Triết; hai là muốn cho Tô Anh nhìn rõ, một cô nàng bán hoa hoàn toàn không thể so sánh với cô, tốt nhất nên biết khó mà lui! Hiện giờ nói nhiều như vậy làm cái gì?
Cô hoàn toàn không muốn để Tô Anh vào trong mắt, về chút bản lĩnh hồ ly tinh này vẫn nên chơi ở trước mặt đàn ông đi: "Cái này thì không cần đâu. Xã hội nguy hiểm, Tô tiểu thư cẩn thận."
Tô Anh mỉm cười: "Cảm ơn Tề tiểu thư nhắc nhở, tôi nhất định cẩn thận."
Tề Duyệt: "..."
Đào Nhiên nghi hoặc: "Thì ra Tề tiểu thư có biết Tô Anh à, thật là trùng hợp!"
Sắc mặt Tề Duyệt cứng đờ trong chớp mắt, nói: "Em cũng không có ngốc, chút ánh mắt này vẫn phải có chứ, ai lại không biết bên cạnh A Triết có một người đẹp tên Tô Anh chứ? Nói vậy chính là vị trước mắt này nhỉ?"
Tô Anh thật sự tin, nói: "À à, thì ra là như thế này sao, Tề tiểu thư có nhãn lực thật tốt!"
Tề Duyệt biết nói thêm gì nữa liền sẽ bị kéo vào. Đào Nhiên cáo già kia thật là một chút cơ hội đều không buông tha cho cô ta! Cô ta đặc biệt tự nhiên nói sang chuyện khác.
Tô Anh ngồi xuống, nói đến đây rồi, phía sau liền không còn chuyện gì liên quan tới cô, không cần làm quá nhiều, quá nhiều ngược lại sẽ quá lố.
Cô bỏ qua sau đầu, cũng không muốn nhìn dáng vẻ của Khương Triết. Gương mặt cô tức giận âm trầm, hoàn toàn khác biệt với khuôn mặt cười khanh khách vừa rồi.
Vẫn là quá non nớt, trong chốc lát đều nhịn không nổi.
Đào Nhiên giơ mu bàn tay che miệng, trong mắt có ý cười rõ ràng; Triệu Vũ nhịn cười, ho nhẹ một tiếng. Tô Anh ngước mắt nhìn anh, trừng mắt nhìn.
Khương Triết vỗ vỗ đầu Tô Anh.
Tô Anh cùng Tề Duyệt đối thoại một hồi, tuy rằng cuối cùng kết quả không giải quyết được gì, nhưng mà mỗi một người ở đây đều là người tinh mắt, sao có thể không nghe ra Tô Anh nói chính là sự thật? Huống chi Tề Duyệt thích hoa hồng trắng căn bản không phải bí mật gì, liên hệ đến Khương Triết... Nghĩ đến đây, giữa ánh mắt cùng lời nói chuyện với nhau của mọi người đã có xen lẫn ý muốn xem kịch vui.
Tề Duyệt cũng không để ý đến chút nhạc đệm này, cho dù trong lòng đã cực kỳ bất mãn và phiền chán với Tô Anh, nhưng trên mặt cô ta không hề lộ ra chút nào, cô ta nói với Khương Triết: "A Triết, chúng ta lâu rồi không gặp, không bằng ngồi xuống uống một chén nhỉ?"
Giọng nói của Khương Triết không giống như bề ngoài, lạnh như băng: "Không được, cô uống cùng bạn của cô đi."
Tề Duyệt nói: "Anh vẫn cứ giống như trước đây, không thay đổi chút nào cả, thật là một chút mặt mũi đều không cho người ta, anh như vậy thực làm người ta thương tâm mà."
Khương Triết biết rõ Tề Duyệt có thể nói năng khéo léo, không muốn dây dưa nhiều, thậm chí ngay cả lời nói đều không muốn nhiều lời một câu: "Chắc bạn bè của Tề tiểu thư đang đợi cô trở về, chúng ta không giữ người lại vậy."
Anh lại trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Cho dù tính tình Tề Duyệt có tốt thì giờ phút này cũng có chút kiềm chế không được, đáy mắt cô thoáng nét bi thương, nhợt nhạt cười nói: "Vậy được rồi, có cơ hội chúng ta lại tụ tập nhé. Đúng rồi, ngày hôm qua em đi gặp ông nội Khương, ông nói với em gần đây cũng không mấy khi nhìn thấy bóng anh đâu, chắc là nhớ anh. Ông nội Khương một mình cũng rất cô đơn, có thời gian thì cùng nhau trở về thăm ông nhé?"
Lạnh lẽo trong mắt Khương Triết đột nhiên biến thành ác ý, anh nheo nheo mắt, nói: "Tề Duyệt, mấy thủ đoạn này của cô không cần giở ra trước mặt tôi."
"Em..."
"Chuyện của tôi, còn không tới phiên một người ngoài nhúng tay!"
"Tức giận gì chứ? Anh biết em không phải có ý này."
"Mặc cho cô là thế nào, chỉ cần không xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi đều có thể coi như không biết."
"A Triết..."
Tề Duyệt thật sự không nghĩ tới, ở trước mặt nhiều người như vậy mà Khương Triết sẽ hạ thể diện của cô như thế, một chút tình cảm cũng không cho, còn là sau khi cô nhắc đến Khương lão gia tử.
Đào Nhiên pha trò: "Ai da, sao lại vậy? Tất cả mọi người đều là tới chơi mà, vui vẻ đi nào! Đến đây đến đây, tiếp tục chơi mạt chược, cái tay ngứa ngáy này của tôi còn chưa chơi đã đâu!"
Triệu Vũ cười lạnh: "Có thể là dã tâm người nào đó quá lớn, muốn giành một cái thiên hạ cất vào trong lòng ngực, dã tâm lớn cũng không có gì không tốt, chỉ là phải xem cô ta có cái bản lãnh này hay không."
Khương Triết cùng mấy người Đào Nhiên, Triệu Vũ nói chuyện đều cực có trọng lượng. Cho dù chưa hoàn toàn tiếp nhận gia tộc, nhưng quyền lợi không nhỏ. Tề Duyệt bị ba người chèn ép, rốt cuộc là rơi xuống thế yếu hơn, cô có thể cảm giác được những cái kẻ vốn dĩ luôn xu nịnh cô kia, giờ phút này nhìn cô đều là vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Ngược lại Tô Anh, ngồi chung một bàn với bọn họ, bị nâng thành cô công chúa nhỏ!
Có điều vậy thì có thể như thế nào, rời khỏi đàn ông, chung quy cô ta cũng chỉ là vũng bùn lầy!
Chốc lát, Tề Duyệt cười nói: "Một khi đã như vậy, em liền không quấy rầy nữa, mọi người chơi đi. Ngày khác có thời gian chúng ta lại tụ tập."
Cô xoay người rời đi.
Tô Anh nhìn bóng dáng cô ta, mím môi.
Khương Triết giơ tay, muốn vỗ vỗ đầu Tô Anh, lại bị cô nghiêng đầu tránh thoát. Khương Triết nhíu mày, Tô Anh mỉm cười nói: "Thầy dạy thật giỏi, học sinh này phản ứng nhanh đúng không?"
Khương Triết nhìn cô: "Rất giỏi."
Tô Anh đơn thuần nói: "Cảm ơn!"
---
Chút nhạc đệm mà Tề Duyệt mang đến cũng không có kéo dài lâu. Sau khi Tô Anh nhìn thấy Tề Duyệt, phát hiện so với Tề Duyệt của ba năm sau trong trí nhớ cô, khả năng ẩn nhẫn cùng ngụy trang hiện nay cũng lợi hại, nhưng vẫn kém hơn chút. Cảm xúc của cô ta khống chế chưa được tự nhiên như Tề Duyệt kia, đối mặt với lời nói lạnh nhạt của đám Khương Triết vẫn sẽ tức giận cùng không cam lòng.
Bởi vậy, mọi thứ liền dễ chơi hơn nhiều.
Lại đánh mấy ván mạt chược, Tô Anh bị ba người kia đùa đến thê thảm, một ván cuối cùng này một mình cô đã đền cả ba nhà! Hoàn toàn thất bại, cô ôm đầu muốn khóc: "Em muốn đi chuyển vận!"
Chạy đi cứ như bỏ trốn, bay nhanh như thỏ.
Đào Nhiên chất vấn: "Sao các cậu lại xấu xa như vậy hả?"
Triệu Vũ thâm sâu: "Cậu là người ù đầu tiên nhỉ."
Đào Nhiên nói: "Tôi tới rồi vậy cậu không biết nương tay hả?"
Triệu Vũ: "Còn thất điều, cái cuối cùng rồi."
Khương Triết thì lạnh lùng hơn, anh ngã bài của Tô Anh xuống, tính Bé hoa nhài ngoan như vậy, sao vận may có thể kém như thế? Ai ngờ vừa thấy: "À, cô ấy tự bắt được, lại đánh ra."
"...... A? Phụt ha ha ha......"
Đào Nhiên cười đến bụng đau, Triệu Vũ cong cong khóe miệng, thật sự là ngốc quá.
"Các cậu cũng không nhìn giúp một cái?" Đào Nhiên quở trách đám quần chúng vây xem phía sau Tô Anh.
Tiểu Lữ ai da hai tiếng: "Mấy ông lớn các anh đánh bài, chúng em nào dám lên tiếng chứ! Hơn nữa... Chúng em cũng thật sự hừ hừ hừ nhắc nhở nửa buổi rồi đó! Nhưng mà chị Tô Anh nghe không hiểu..."
Một người chả rành gì về mạt chược lại ngồi chơi cùng ba vị có thể tính và nắm rõ ràng thế bài của người khác, đó thật sự là tuyệt vọng của tuyệt vọng.
---
Tô Anh lại gặp phải Lý Vân Khê ở toilet, cô ấy vẫn xinh đẹp giống như trước đây, nghe nói mới nhận một kịch bản võ hiệp, sắp chuẩn bị khai máy. Nếu Tô Anh nhớ không nhầm, cô ấy nổi lên chính từ sau bộ phim truyền hình này.
Cô ấy hỏi thật khách khí: "Nghe nói cô bị thương, có khỏe không?"
Tô Anh gật đầu nói: "Không có việc gì, cũng đã khỏe rồi."
Lý Vân Khê gật gật đầu, nói: "Tề tiểu thư rất cố chấp với Tứ thiếu. Tứ thiếu nhìn trúng cô như vậy, cô ấy sẽ bắt lấy cô để trút giận, cũng không kỳ quái. Có một lần khó tránh khỏi không có lần thứ hai, cô cũng nên cẩn thận."
Lý Vân Khê thiện ý nhắc nhở làm Tô Anh ngạc nhiên, cũng rất biết ơn: "Cảm ơn, tôi hiểu mà. Cô đóng phim mới cũng cố lên nhé!"
Lý Vân Khê cũng mỉm cười: "Ừ."
Cô nhìn bóng dáng Tô Anh rời đi, nghĩ đến trên bàn mặt chược, dáng vẻ ba người kia liên thủ đùa với Tô Anh, tuy nói cô không nên để ý, nhưng rốt cuộc là nhịn không được có chút ghen ghét cùng hâm mộ.
Đào Nhiên là hồ ly mặt cười, đối với ai cũng đều có thể nói nói mấy câu, trước mặt còn cùng người xưng anh gọi em, nhưng có thể chớp mắt sau lưng trở tay chính là một đao. Anh là người đàn ông thật sự không dễ tiếp nhận, cô tới gần anh, cũng là dùng thời gian thật dài thật dài. Tuy rằng anh chiều chuộng cô, cho cô các loại tài nguyên và tiền tài, nhưng sẽ không cười vui vẻ như vậy đối với cô.
Mà Triệu Vũ càng không cần phải nói, anh ta là kiểu người lạnh lùng tuyệt tình, cảm giác mới mẻ sẽ duy trì chẳng bao lâu; so với Đào Nhiên chỉ có hơn chứ không kém. So sánh ra, vẫn luôn duy trì một khẩu vị như Khương Triết liền tốt hơn nhiều rồi, tuy là anh cao cao tại thượng, cực kì lạnh nhạt.
---
"Chị Tô Anh."
Tô Anh ra khỏi toilet, liền thấy một cái cô gái dáng vẻ ngoan ngoãn đi tới, cô gái này vừa rồi còn cùng bọn chơi ở bên trong kia, hình như là bạn gái của Tiểu Lữ?
"Cô tìm tôi có việc gì sao?"
"Không có không có, em chỉ giúp người ta chuyển lời nói thôi." Cô gái kia nói: "Chính là Tề tiểu thư đó, cô ấy nói cô ấy muốn gặp chị, ở bên kia kìa..." cô ta chỉ vào đầu kia của hành lang: "Ở phòng bao số 7, cô ấy nói cô ấy ở đó chờ chị."
Tô Anh nghi hoặc: "Cô ta tìm tôi có việc gì?"
"Cái này thì em không rõ lắm, hình như là về Tứ thiếu và việc trong nhà của Tứ thiếu? Tự chị đi xem đi!"
"... Nhưng tôi không muốn đi cho lắm."
"Đi đi, đi đi. Tề tiểu thư là người tốt, cô ấy sẽ không thương tổn chị đâu. Nếu chị lo lắng, em đi cùng chị nha?"
Tô Anh thực nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Thôi được rồi, tôi đã biết."
Cô gái thấy đã thuyết phục được Tô Anh, vui vẻ rời khỏi.