Tiệm hoành thánh số 444

Chương 22



Chương 22: Cách phá giải mộng cảnh


Trong phòng ngủ, Cảnh Thù bị chọc tức đến mức bật cười. Không tính đến việc bị nhốt trong mộng, đến bây giờ còn không có phản ứng gì, còn muốn ngây ngốc làm mèo. Tinh thần lực sao lại có thể yếu đến mức này?


Đầu ngón tay Cảnh Thù ấn một cái ở ấn đường của Trình Tiểu Hoa, ánh sáng vàng trong chớp mắt xâm nhập vào ý thức của cô.


Trong mộng, mèo đen nhỏ toàn thân run rẩy, ý thức hỗn loạn dần trở nên rõ ràng. Cô kinh ngạc phát hiện xung quanh mình toàn là mèo, chính mình bị nhốt ở trong lồng cùng mấy chục con mèo. Cuối cùng, khiếp sợ nhận ra bản thân mình vậy mà lại biến thành một con mèo!


Giọng nói của Cảnh Thù vang lên trong đầu: “Phục hồi lại tinh thần chưa? Dù sao cô cũng là nhân viên chính thức của Địa phủ Tư, vậy mà lại rơi vào hoàn cảnh như này, việc này mà truyền ra ngoài, bản quân cũng ngại nói là quen biết cô đấy.”


Trình Tiểu Hoa nhìn những con mèo quanh người, rồi lại nhìn cái lồng sắt, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao tôi lại bị biến thành một con mèo?”


Hơn nữa, cô còn nhớ hết mọi chuyện diễn ra lúc làm mèo, thậm chí cái cảm giác sợ hãi và hi vong mèo rừng tới cứu vẫn còn nguyên vẹn. Sâu bên trong lòng, cô còn có cảm giác thương nhớ, không muốn rời xa thiếu niên.


Cảnh Thù nói: “Con mèo rừng kia chắc hẳn đã thành tinh, có ít nhất ba trăm năm tu vi. Cô bị nó nhốt trong mộng cảnh, những gì cô trải qua đều là những chuyện con mèo tên Tiểu Hắc kia đã trải qua.” Trình Tiểu Hoa chớp đôi mắt mèo, những hình ảnh khi ở cạnh mèo rừng xuất hiện trong đầu: “Hóa ra nó là yêu quái à. Nhưng mà nó cũng không muốn làm hại tôi, còn đối xử với tôi rất tốt….”


Chưa nói hết đã bị Cảnh Thù cười nhạo cắt lời: “Ngu ngốc. Nó đối tốt với con mèo đen kia thôi, không phải đối tốt với cô. Nó nhốt cô trong mộng cảnh, cho cô trải nghiệm hết thảy những việc mà con mèo đen đó đã trải qua. Nhưng mèo đen cuối cùng sẽ chết, nếu cô không thoát ra khỏi giấc mơ này, cô sẽ chết ở trong mơ, giống như kết cục của mèo đen.”


Trình Tiểu Hoa giật mình: “Tôi, không, mèo đen chết như thế nào?”


Cảnh Thù cười lạnh: “Não cô phẳng à? Sao có thể ngu đến mức này nhỉ? Cô nhìn xem cô đang trong hoàn cảnh nào? Dùng ngón chân nghĩ cũng biết được sẽ chết như thế nào đấy.”


Có lẽ tiếng mèo kêu quá mức ồn ào, một gã đàn ông đen gầy xách một cây gậy sắt đi đến, đập mấy cái lên lồng sắt, mắng: “Kêu cái mẹ gì! Còn kêu nữa, ông đây sẽ đánh chết tươi chúng mày!”


Lại có một gã đàn ông khác đi đến, đưa cho gã này một điếu thuốc, nói: “Lão Hắc này, anh chửi mấy con súc sinh này làm gì? Chúng nó có nghe hiểu đâu. Đằng nào tối nay cũng bị làm thịt, có kêu cũng chỉ kêu được nửa ngày nữa thôi.”


Lão Hắc hút điếu thuốc, cười nói: “Tôi vừa đếm qua, tổng cộng chúng ta có hơn năm trăm con mèo, chờ đủ một nghìn con sẽ ra tay. Trước tiên cứ đem giết rồi đông lạnh lại, cũng dễ vận chuyển. Nhị Bàn, mua dụng cụ rồi chứ hả?”


Nhị Bàn nói: “Đã đủ! Có mấy cái gậy kích điện thôi, tôi mua xong lâu rồi. Đến lúc đó, chỉ cần thả một cái vào lồng sắt, không mất vài giây, cả lũ đều chết!”


Mèo bị nhốt trong lồng nghe không hiểu lời hắn nói, nhưng động vật trời sinh mẫn cảm, có thể cảm nhận thấy cái chết đang đến gần.


Trình Tiểu Hoa nghe hiểu bọn họ nói, sợ tới mức chảy đầy mồ hôi lạnh.


“Điện hạ, cứu mạng!!! Đêm nay bọn họ sẽ ra tay, tôi phải làm sao đây?” Trình Tiểu Hoa kêu meo meo, chẳng qua là Cảnh Thù vẫn nghe hiểu cô muốn nói gì.


Cảnh Thù thở dài, nói: “Nếu bản quân có chín phần công lực kia thì giải quyết chuyện này cũng không có gì khó khăn cả.”


“Meo meo meo…” Điện hạ, dẫu sao ngài cũng là người đứng đầu của Thập điện Diêm La mà, sao có một thành công lực đã yếu như sên vậy, đến một con mèo tinh cũng không đối phó được vậy.


“Nếu như đánh trực tiếp, mười con mèo tinh bản quân cũng có thể chơi chết nó. Nhưng có đôi khi cứu người còn khó khăn hơn giết người đấy! Đợi đã, ngươi mới nói ai yếu như sên hả?”


Trình Tiểu Hoa sợ hắn không cứu mình, vội nói: “Ta mới yếu như sên!!! Xin điện hạ chỉ giáo, bây giờ tôi phải làm gì đây.”


“Trốn! Trước tiên phải chạy khỏi đây, sau đó tìm đến chỗ có thể phá mộng. Nhớ kỹ, không được chết trong mộng, nếu không bản quân chỉ có thể đăng thông báo tuyển dụng lần nữa thôi. Thật phiền phức! Ngu như heo, yếu như sên!”


Lão Hắc và Nhị Bàn rời đi, trước khi đi còn thuận tay khép cửa lại nhưng không khóa, ở cửa còn một cái khe nhỏ. Trình Tiểu Hoa rơi vào thế bí, trừng đôi mắt mèo nhìn xung quanh, nghĩ cách chạy trốn. Lồng nhốt mèo rất to, trong phòng có hơn mười cái lồng, lồng nào cũng có then cài cẩn thận. Dù không có khóa, nhưng vẫn rất chắc chắn. 


Trình Tiểu hoa muốn kéo then cài ra, nhưng chân mèo ngắn, khớp tay lại không linh hoạt, không thể mở được. Cô thử vài lần, chân mèo đều bị chà đến đau đớn mà vẫn không thể với tới then cài. Trình Tiểu Hoa cuống cuồng vờn quanh, đám mèo trong lồng nhìn cô đầy kì quái. Đám mèo này đều nghĩ cô bị dọa ngu luôn rồi, đến lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng chơi đùa với cái lồng sắt hả? Bởi vì cùng loại nên Trình Tiểu Hoa nghe hiểu tiếng mèo, tức điên.


Nếu như không phải đang trong tình huống khẩn cấp, cô nhất định sẽ nói với mỗi con mèo là không phải cô đang chơi đùa. Cô cũng thử tập trung tinh thần, sử dụng linh lực, nhưng trong mộng không thể sử dụng linh lực được. Tìm kiếm khắp nơi, mắt mèo của Trình Tiểu Hoa bỗng sáng ngời, chạy đến một bên lồng, vươn chân mèo quơ quơ, một lúc lâu sau mới có thể chạm tới chiếc đũa duy nhất. Chắc là do tên trông coi tùy tiện vứt đây sau khi ăn xong. Chân mèo không linh hoạt như tay người, cố gắng mãi mới có thể cố định chiếc đũa trong rãnh móng. 


Trong ánh mắt tò mò của đám mèo, Trình Tiểu Hoa cẩn thận đưa chiếc đũa ra bên ngoài lồng, đẩy mấy lần mới nghe thấy một tiếng “cạch”. Cuối cùng theo cài cũng mở ra rồi! Ánh mắt tò mò của đám mèo đồng loạt biến thành khiếp sợ. Trong phòng có hơn mười cái lồng nhốt đầy mèo. Sau khi ra khỏi lồng, Trình Tiểu Hoa chạy tới mở hết then cài của tất cả các lồng.


“Meo meo!” Mau chạy đi, đám mèo ngốc này!


Nhị Bàn với Lão Hắc đang ngồi ở phòng bên cạnh, vừa ăn cơm vừa tính xem số mèo này có thể bán được bao nhiêu tiền. Lão hắc vừa mới và một miếng, còn chưa kịp nuốt thì nhìn thấy một đám mèo chạy thoát.


“Mèo…” Hắn mới định mở miệng, một miếng cơm to nghẹn ở trong họng, chặn lại câu hắn muốn nói.


“Lớn vậy rồi mà ăn cơm còn có thể nghẹn!” Nhị Bàn trêu ghẹo, sau đó cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn, mắng: “Mẹ kiếp! Sao lại chạy hết rồi!”


Đợi đến lúc hai người chạy ra, mèo đều chạy hết rồi. Tuy rằng cổng viện đã đóng lại nhưng bên trong viện này có cây, đám mèo trèo lên cây bỏ trốn mất dạng. Nhị Bàn cùng Lão Hắc ở trong viện luôn miệng chửi rủa, quay sang mắng mỏ nói người kia không khóa chặt lồng lại.


Làm một con mèo, động tác của Trình Tiểu Hoa rất linh hoạt. Vừa chạy thoát, tứ chi liều mạng chạy về phía trước. Sau khi chạy được hai dặm đường thì nhảy lên một gốc cây cổ thụ nằm thở. 


“Ha ha, cô càng ngày càng giống mèo. Kiếp sau, bản quân sẽ cho cô đi cửa sau, để cô đầu thai làm mèo nhé.” Giọng nói trêu tức của Cảnh Thù vang lên trong đầu.


“Meo meo meo, meo meo!” Anh mới phải đầu thai làm mèo!


“Chú ý thái độ. Bỏ đi, bản quân đi chơi điện tử, cô tự mình nghĩ cách đi!”


“Meo meo meo! Meo meo meo!” Tôi sai rồi. Tôi sai rồi được chưa? Điện hạ, ngài đừng đi. Ngài còn chưa có nói cho tôi cách thoát ra. Tôi không muốn bị nhốt trong này nữa đâu.


“À, nói sao nhỉ. Thế giới trong mơ đều là giả, kiểu gì cũng có sơ hở, chỗ sơ hở đó chính là chỗ có thể phá giải thuật. Cô tự mình đi tìm xem, có chỗ nào không giống với thế giới hiện thực không.”


“Meo? Meo? Meo, meo meo?” Khác với thế giới thực? Đây, đây là phải tìm như nào chứ? Điện hạ, ngài có thể cho nhiều thông tin hơn không?


“Mỗi mộng cảnh đều không giống nhau, bản quân chưa từng bị nhốt trong mộng cảnh, làm sao biết được chỗ nào khác chứ?”


“Meo meo meo meo…” Lão nhân gia ngài sống tám nghìn năm, đã là thần rồi, chút bản lĩnh này sao làm khó được ngài cơ chứ….


“Đừng nhiều lời nữa, mau tìm đi! Đã một ngày một đêm, nếu lâu hơn, thân thể nằm trên giường của cô sẽ vì đói khát mà chết đấy nhé!”


Chết á? Là chết đói sao?


“Meo! Meo! Meo!!!” Không, tôi không muốn chết đói đâu.


Sau đó Cảnh Thù đi chơi điện tử, nhưng một phần tinh thần lực vẫn ở trong mộng của Trình Tiểu Hoa nên vẫn nhìn thấy được cảnh tưởng trong mộng. Cũng coi như còn chút lương tâm.


Nhưng chơi được một lúc, hắn thấy bực mình.


Toàn bộ viên chức của Địa phủ Tư chắc không ai có thể tưởng tượng được, Diêm La điện hạ lạnh lùng, nghiêm cẩn, sát phạt quyết đoán trong suy nghĩ của họ giờ đang nhìn điện thoại, thô tục mắng mỏ: “Đmm! Khinh thường bản quân không có trang bị tốt đúng không! Tên chết tiệt nhà ngươi đừng có xuống Địa phủ, nếu không ông mày sẽ ném mày vào trong trại gà nuôi lấy trứng, cho mày làm một con gà trống con!”


Nghe nói, trong trang trại nuôi gà đẻ trứng, gà trống vì không có giá trị nên lúc nở ra sẽ bị giết chết. Cho nên, lời này của Cảnh Thù rất độc. Chẳng qua không so được với sự hung ác của nhân loại.


Cảnh Thù hung hăng mắng mỏ, không để ý lực tay, chỉ nghe một tiếng “rắc”, màn hình điện thoại nứt vỡ. Hắn muốn mở màn hình mà mở không được. Màn hình điện thoại hỏng luôn rồi.


Trong đầu lên vang lên vài tiếng kêu: “Meo meo” – điện hạ! Điện hạ! Anh còn đó không? Đừng bỏ mặc tôi mà!


Cảnh Thù tức giận nói: “Đừng có ồn ào nữa! Cô đi tìm đi, sẽ pháy hiện được sơ hở thôi.”


Một ngày bên ngoài bằng một năm trong mộng. Cảnh Thù mới chỉ chơi một ván nhưng Trình Tiểu Hoa đã ở thế giới trong mộng tìm mấy ngày trời rồi.


Lúc này, cô mới dọa đến một trung tâm thương mại, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng trang sức, quần áo, người qua lại cũng rất tấp nập,


Trình Tiểu Hoa làm mèo, đi đứng phải cẩn thận không thể để bị người trong phố mua sắm giẫm phải. Trình Tiểu Hoa đi đến trước một cửa hàng giày, loa công suất lớn vang ngang cạnh tai cô: “Toàn cửa hàng giảm 50%! Đừng bỏ lỡ!”


Âm thanh vốn đã lớn, vào trong tai mèo của Trình Tiểu Hoa lại càng lớn hơn, giống như tiếng pháo nổ ngày Tết. Con mèo nhảy dựng lên bỏ chạy, lẻn vào cửa hàng nữ trang.


Trong hàng nữ trang, có rất nhiều người đang thử quần áo. Nhân viên cửa hàng vô cùng bận rộn, không hề để ý có một con mèo vừa lẻn vào. Trình Tiểu Hoa nhìn trái nhìn phải, cuối cùng bị một tâm gương dài thu hút. Trong gương, cô là một con mèo toàn thân đen nhách, đôi mắt màu hổ phách đẹp như viên đá quý. Nêu như ở trong đời thực gặp được một con mèo đẹp như này, Trình Tiểu Hoa nhất định sẽ đến vuốt ve, cưng nựng mấy cái.


 Nhưng giờ đây, cô chỉ biết cười khổ. Mèo sẽ không cười, cô thử hồi lâu mới phát hiện cùng lắm chỉ có thể nhếch cái miệng nhỏ một chút, lộ ra mấy cái răng mèo nhọn hoắt. Nhìn một lúc, bỗng Trình Tiểu Hoa sửng sốt. Trong gương phản chiếu hình ảnh một cô gái ở phía sau mới thử xong một bộ đồ mới. Trình Tiểu Hoa quay đầu nhìn cô gái, lại nhìn vào trong gương. Trong lòng cực kỳ vui mừng. Người với vật trong gương được phản chiếu khác hẳn với trong hiện thực.


“Meo meo!” Trình Tiểu Hoa muốn báo cho Cảnh Thù biết, nhưng trong đầu lại không có tiếng Cảnh Thù đáp lại.


“Meo meo?”


Cô gái đang soi gương nghe được tiếng mèo kêu, bấy giờ mới chú ý tới phía dưới gương có một con mèo đen đang ngồi, hơn nữa, con mèo đen này còn dùng một ánh mắt kỳ dị nhìn mình chằm chằm. Cô gái kinh ngạc, không nhịn được hét lên một tiếng.


Tiếng hét thu hút sự chú ý của nhân viên cửa hàng, Trình Tiểu Hoa thấy một nhân viên cửa hàng dáng người béo mập, tiện tay cầm lấy cây chổi gần đó, hung dữ đi về phía mình.


“Điện hạ, tôi nên làm gì nữa đây? Mau, mau cứu tôi vớiiiii!!!