Sau khi thoát WeChat, tôi dùng bút chọc vào tờ giấy trắng để trút giận.
Tôi đang nói sao dạo này không thấy anh tới, hóa ra là có gái(*) tiệm khác mát xa cho.
(*)nguyên văn là 小姐cũng có nghĩa là gái đ*)
Lấy lại tinh thần, tôi mới nhận ra tờ giấy trước mặt đã bị đâm nát bét.
Tôi bỗng thấy hơi bực bội, vò tờ giấy lại vứt vào thùng rác.
Buổi trưa, nhân viên tốp năm tốp ba đi mua đồ ăn trở về, tôi nằm trước quầy mà chẳng muốn ăn gì.
Khi đang xuất thần, trước mặt đột nhiên xuất hiện một phần cơm thịt heo Long Giang.
Tôi nghi ngờ nhìn lên.
Chàng trai trẻ đẹp trai, lúc này đang tùy tiện chống một tay lên quầy, cúi đầu nhìn tôi cười.
“Chị có tâm sự à?”
Cậu ta cười, đẩy cơm đến trước mặt tôi, “Thế cũng phải ăn cơm chứ.”
Tôi sững sờ mấy giây mới lấy lại tinh thần.
Đây là Chu Lạp, kỹ thuật viên nam mới được tiệm chúng tôi tuyển hai ngày trước, sinh viên đại học tới làm thêm vào kỳ nghỉ hè.
Nhà cậu ấy mở một tiệm ngâm chân đã nhiều năm, trước đây mỗi dịp lễ đều trông tiệm cho gia đình, cũng có ít tay nghề, vừa hay dạo nay trong tiệm cũng thật sự thiếu người.
Từ khi cậu ấy tới tiệm, ngày nào cũng ở trước mặt tôi gọi một tiếng rồi một tiếng “chị”.
Khôi phục lại tinh thần.
Tôi đẩy cơm trở lại, “Chị không đói, cảm ơn.”
Một Bùi Thiên Cương đã khiến trái tim tôi rối bời, tôi thật sự không có hứng ăn cơm.
Bị tôi đẩy lại, Chu Lạp cũng không buồn, để cơm vào một góc trên quầy, còn quay lại lấy cho tôi một cốc nước ấm.
“Không đói thì cứ để ở đây trước, lát đói thì ăn.”
Vừa nói vừa đặt một cốc nước ấm trước mặt tôi.
Chu Lạp khẽ cười, “Nhớ uống nước.”
Nói xong, cậu ấy cũng không dây dưa thêm nữa, cười với tôi rồi rời đi.