Lười biếng ngủ trưa một giấc, lúc Lại Thuấn Niên rời giường thì đã hơn năm giờ chiều. Lại Thuấn Niên đi đến phòng khách, vì tới đây rất vội vàng, cái gì cũng không chuẩn bị đầy đủ, đồ dùng hàng ngày cùng quần áo anh cũng đều không có.
Anh hỏi người giúp việc trong biệt thư về mấy cửa hàng ở gần đây, nói rằng mình muốn tự đi mua đồ, nhưng người giúp việc ôn nhu khéo léo từ chối anh, nhắc nhở anh lúc này không thích hợp để anh đi ra ngoài, nên anh đành phải đưa danh sách vật dụng cần mua cho người giúp việc, để cô mua giúp mình.
Lại Thuấn Niên ngồi trong phòng khách một lúc, cảm thấy không ở không được, phải làm chút gì đó, liền đứng lên, đi tới đi lui trong phòng khách, cuối cùng anh đi vào nhà bếp.
Nữ giúp việc đi tới hỏi anh cần gì.
Lại Thuấn Niên nhìn thấy trong phòng bếp có bột mì, liền hỏi: “Có thể cho tôi mượn dùng nhà bếp một chút được không? Còn có một số nguyên liệu nấu ăn, không biết ở đây có không?”
“Có thể, đương nhiên là được. Mời ngài sử dụng, xin đừng khách khí.”
Sau đó, anh bắt tay vô nghề của mình, nhào bột mì, nhưng anh không phải làm mì sợi, mà là làm bánh bao. Đại khái là loại bánh bao nhỏ, lớn hơn bàn tay trẻ con một chút, một cái bỏ vô miệng, ăn rất đã nghiền. Vật liệu ở chỗ này đều có đầy đủ, chỉ là dụng cụ cao cấp hơn nhiều so với những thứ anh hay dùng, làm anh có chút không quen sử dụng.
“Anh đang làm gì thế?”
Kỷ Vũ Húc xuống dưới lầu, muốn uống một ly nước trái cây, vừa vào nhà bếp đã thấy Lại Thuấn Niên bận rộn.
“Làm bánh bao, cậu có muốn ăn không? Có thể để được đến tối đấy.”
“Xì, ai thèm ăn bánh bao, không ngon.”
“Tôi ngược lại rất thích ăn bánh bao đó, bánh bao rất thơm, luộc rồi hấp làm cho bột mềm mại, ăn vào sẽ rất ngon.”
“Hừ, muốn ăn thì tự mình anh ăn đi.” Sau khi uống nước trái cây xong, Kỷ Vũ Húc đi lên lầu.
Lại Thuấn Niên không nói gì, chờ cho bột lên men, ngồi ngây ngốc một hồi.
Người giúp việc ra ngoài mua sắm đã về, Lại Thuấn Niên đem đồ dùng lên lầu, sửa soạn xong thì lại xuống dưới. Bột của anh đã lên men, liền để cho bác gái phụ trách nhà bếp đem đi luộc.
Bác gái trò chuyện câu được câu không cùng anh. Lại Thuấn Niên ít nhiều biết chút tình huống ở đây. Biệt thư này có hai nữ giúp việc, cứ sáu ngày lại thay phiên nhau, bác gái chỉ đến vào lúc cơm tối, không phải nhân viên cố định, mà là nhân viên hợp đồng. Nếu chán khẩu vị, thì sẽ đổi người khác.
Bác gái này hơi nói nhiều, làm cho Lại Thuấn Niên nhớ đến Tằng Chi Dịch, không biết Ôn Bạch Dụ hiện tại đang làm gì. Phát hiện mình bỏ trốn, không biết hắn có tức giận không, không biết có đi khắp nơi tìm anh tính sổ hay không. Dù sao đây là lần đầu anh vừa nói hết câu liền cúp điện thoại.
Nghĩ đến hắn, tim anh lại chợt đau nhói.
Bất ngờ, bác gái phụ bếp bưng đồ ăn ra, còn hỏi anh đặc biệt có thích ăn món gì hay không, lần sau sẽ làm cho anh ăn. Lại Thuấn Niên cười nói được, nhắc đến một số món điểm tâm, nói được một nửa anh chợt dừng lại.
Sau đó mới phát hiện ra, những món anh vừa nói đến không phải là món anh đặc biệt thích ăn, mà là Ôn Bạch Dụ thích ăn.
“Sao thế?”
“Không, không có gì. Cháu vừa mới lấy bánh bao ra, muốn đem đi hấp.”
“A, cái kia để tôi giúp cậu, mời các cậu dùng cơm trước.”
“Thật ngại quá…”
“Không sao, cậu cứ lên dùng cơm.” Bác gái giục anh đi dùng bữa tối, bắt đầu hấp bánh bao.
Kỷ Vũ Húc đã ngồi vào bàn, cũng không chờ khách đến, tự nhiên ăn trước.
“Thật nhiều lời.” Kỷ Vũ Húc nhìn anh và bác gái thân thiện tán gẫu, không nhịn được nói vài câu châm chọc.
Lại Thuấn Niên chỉ cười không nói, ngồi vào chỗ đối diện Kỷ Vũ Húc.
“Anh ngồi đối diện tôi làm gì? Vừa thấy anh tôi liền phát ngán.”
“Ừm, nếu cậu no rồi, có thể đi trước mà.” Lại Thuấn Niên không để ý lắm, nụ cười vừa nãy cùng bác gái nói chuyện phiếm, bây giờ nghe xong châm chọc khiêu khích liền xụ xuống.
Kỷ Vũ Húc tức giận muốn bẻ đũa, trừng Lại Thuấn Niên nửa ngày không nói ra lời.
Lại Thuấn Niên nghĩ, rõ ràng Kỷ Vũ Húc cũng không kém bao nhiêu tuổi so với anh, tại sao lại bộc lộ ra thái độ ấu trĩ với không chính chắn, dễ dàng nổi nóng, khiến cho không khí trong phòng khó chịu như vậy. Ở chung một chỗ lâu cùng người như vậy, rất dễ dàng bị viêm dạ dày.
“Cậu chán ghét tôi thì nếu không ngại, có thể nói một tiếng với Trịnh phu nhân, tôi không quan tâm bà ta muốn làm gì, tôi cũng sẽ nguyện ý phối hợp.” Lại Thuấn Niên đề nghị với y.
Không biết dây thần kinh trong đầu Kỷ Vũ Húc lại chập phải sợi nào, tức giận so với ban nãy càng thêm dữ dội, nguyền rủa chửi một câu thô tục không ra hồn, đạp bàn rồi bỏ đi.
Lại Thuấn Niên liếc mắt nhìn tô canh bị đạp đổ, không chịu nổi, quay đầu lại, đi vào nhà bếp lấy khăn đến lau.
Bác gái trong nhà bếp cách bàn ăn rất gần, nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, không nhịn được khuyên Lại Thuấn Niên một câu.
“Tính khí của Kỷ tiên sinh cực kì kiêu ngạo, cậu đừng chọc giận ngài ấy, ngài ấy là tình nhân của phu nhân đó.” Bác gái đè thấp âm lượng, khuyên anh, cũng chỉ là muốn bảo vệ anh.
Lại Thuấn Niên khẽ mỉm cười, nói với bà: “Bác gái, bác thật tốt. Cháu rõ rồi, sẽ không chọc giận cậu ta nữa đâu.”
“Vâng, đúng đấy, người ta hay nói ‘Lùi một bước biển rộng trời cao (*)‘ mà.” Bác gái nói.
Lùi một bước biển rộng trời cao sao? Nhưng đằng sau anh lại chính là vách núi thì nên lùi như thế nào.
(*) Nghĩa là biết nhẫn nhịn, biết xử sự sẽ làm cho mọi chuyện từ lớn thành nhỏ, từ nhỏ thành không.