Tiệm Mỳ Nhỏ

Chương 19



Edit: Mr.Downer

Nghe nói Ôn Bạch Dụ mất ăn mất ngủ, liên tục công tác mấy ngày liền, hắn vất vả quá độ, cộng thêm cảm mạo, làm cho thân thể đổ bệnh. Đến hội nghị, Ôn Bạch Dụ ngất xỉu trước mặt toàn bộ nhân viên, mọi người phải gọi xe cấp cứu đưa hắn vào bệnh viện.

Lại Thuấn Niên không biết mình đến bệnh viện bằng cách nào, trong tay anh nắm chặt điện thoại di dộng, Lại Thuấn Niên mờ mịt đi lên, đến phòng bệnh ở tầng trệt, tìm số phòng mà Tằng Chi Dịch báo cho anh, liền đẩy cửa ra.

Anh quên mất cần phải gõ cửa trước khi mở, thế nhưng bây giờ anh cũng không để ý nhiều đến như thế.

Cửa vừa được đẩy ra, liền nghe thấy thanh âm nói chuyện một mình của Tằng Chi Dịch. Lại Thuấn Niên không bất ngờ chút nào khi nghe thấy Tằng Chi Dịch đang nói chuyện, chỉ là cửa mở ra trong nháy mắt, tiếng nói chuyện bên trong đều dừng lại. Lại Thuấn Niên hoàn toàn mở cửa, nhìn vào bên trong.

Tằng Chi Dịch đang ngồi cùng Ôn Bạch Dụ đang nằm trên giường đồng thời nhìn anh.

Lại Thuấn Niên vừa nhìn thấy Ôn Bạch Dụ, cả người như bị định thân, không thể cử động.

Tằng Chi Dịch đi tới, nhìn thấy đôi mắt Lại Thuấn Niên nhìn chăm chú Ôn Bạch Dụ, nháy mắt cũng không chớp một cái. Ngay cả khi Tằng Chi Dịch đến gần, Lại Thuấn Niên cũng không chú ý đến anh ta. Tằng Chi Dịch còn đang muốn quở trách Lại Thuấn Niên vô tâm vô phế vài câu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ấy của anh, trong lòng đang nghĩ rồi thôi, anh không giống như thật sự vô tình vô nghĩa trong tưởng tượng của Tằng Chi Dịch.

“A, tôi đi trước, các cậu cứ từ từ nói chuyện.” Tằng Chi Dịch lên tiếng chào tạm biệt, thức thời xuống sân khấu, không quấy rầy thế giới của hai người bọn họ. Huống hồ cũng đã gần chín giờ, theo yêu cầu của bệnh viện, người thân có thể ở lại chỉ được một người, vậy khẳng định là Lại Thuấn Niên. Tằng Chi Dịch rất tri kỷ mà ở ngoài đóng cửa lại, không biết bên trong đang rơi vào một mảnh bế tắc.

Lại Thuấn Niên cũng không nhúc nhích, đứng ở trước cửa, nhìn Ôn Bạch Dụ ở bên trong. Ôn Bạch Dụ gầy đi rất nhiều so với trên ti vi, sắc mặt hắn cũng rất tiều tuỵ, nhưng ánh mắt đang nhìn chăm chú Lại Thuấn Niên lại giống như lửa đốt.

“Lại đây.”

Đợi đã lâu, Ôn Bạch Dụ bèn mở miệng trước, đưa tay ra với anh.

Lại Thuấn Niên như được giải trừ lời chú định thân, đột nhiên có thể cử động. Anh bước một bước, nhưng đứng không vững mà vấp phải chân, suýt chút nữa té nhào. Bước chân anh lảo đảo, đến bên cạnh Ôn Bạch Dụ. Cánh tay Ôn Bạch Dụ duỗi ra thẳng tắp, hai tay Lại Thuấn Niên cầm bàn tay của Ôn Bạch Dụ. Anh cúi đầu khom người xuống, trán anh chạm vào bàn tay của hắn, chậm rãi cọ cọ.

Rất đau lòng, rất nhớ anh.

Lại Thuấn Niên không có tiền đồ mà bật khóc.

Khớp xương bàn tay của nam nhân rõ ràng, thật sự gầy đi rất nhiều.

“Đã dặn anh phải tự chăm sóc tốt chính mình.” Âm thanh Lại Thuấn Niên khàn khàn, giọng nói đầy trách cứ.

“Em còn quan tâm tới tôi sao?” Ôn Bạch Dụ hỏi.

Đáp án rõ ràng như thế, Lại Thuấn Niên khóc đến thảm, một người đàn ông cứ thế mà khóc sướt mướt như một đứa bé.

“Em yêu anh.” Lại Thuấn Niên nói ra cảm xúc của mình, chậm rãi thẳng lưng, nhìn Ôn Bạch Dụ sắc mặt tái nhợt. Anh nắm tay hắn, nói: “Anh sao có thể làm chính mình hỏng bét đến như vậy.”

“Tiểu Niên, lại đây.” Ôn Bạch Dụ lùi lại một chút, chừa ra một khoảng trên giường bệnh, yêu cầu anh nằm cùng hắn.

Lại Thuấn Niên do dự một hồi, nhưng nghe lời hắn, leo lên giường nằm, cẩn thận tránh cho chính mình đụng tới cánh tay đang treo của Ôn Bạch Dụ. Giường bệnh chỉ dành cho một người nằm, thành ra hai người đàn ông trưởng thành nằm chung có chút chật chội. Một nửa cơ thể Lại Thuấn Niên tựa hồ nằm trên người Ôn Bạch Dụ, một tay Ôn Bạch Dụ ôm eo anh, tránh cho anh rơi khỏi giường. Bọn họ nằm xuống cùng nhau, song song nghe thấy tiếng thở của nhau, giống như vậy mới là trạng thái tốt nhất của cả hai.

Hai người sát lại thật gần nhau, Lại Thuấn Niên có thể nghe thấy tiếng tim đập vững vàng của Ôn Bạch Dụ, chính mình cũng cảm thấy an lòng.

“Tiểu Niên, em thật độc ác. Không nói tiếng nào liền bỏ đi, không quan tâm đến tôi. Ngay cả nhìn tôi, em cũng không nguyện liếc mắt một cái.” Ôn Bạch Dụ nói lời này, đồng thời cánh tay đang vòng qua thắt lưng Lại Thuấn Niên nhẹ nhàng vuốt anh một cái.

Lại Thuấn Niên ngẩng đầu, muốn nhìn vẻ mặt của Ôn Bạch Dụ, nhưng cả hai thật gần nhau, anh nhìn thấy rất rõ ràng, liền từ bỏ, một lần nữa dựa vào lồng ngực của Ôn Bạch Dụ.

“Lần trước anh nói em thật tàn nhẫn, chính là ám chỉ chuyện này sao?” Lại Thuấn Niên xác nhận, rất sợ chính mình hiểu nhầm.

“Ừm. Em không phát hiện sao? Trong khoảng thời gian em mất tích, tôi sống cũng không tốt.”

Lại Thuấn Niên nghe thấy hắn nói như vậy, anh lại muốn khóc.

“Em còn nợ tôi một lời giải thích.” Ôn Bạch Dụ yêu cầu.

Lại Thuấn Niên ở trong lòng đắn đo, suy nghĩ một lúc lâu, bỏ qua thời điểm thích hợp để mở miệng, anh không biết phải bắt đầu như thế nào.

Ôn Bạch Dụ vẫn chờ anh trả lời, động tác trên tay không ngừng lại, nhắc nhở anh một tiếng: “Tiểu Niên?”

“Ôn ca, em và Trịnh phu nhân gặp mặt.” Lại Thuấn Niên nói, quyết định bắt đầu giải thích từ nguyên nhân căn bản nhất.

“Ừ, em đã nói rồi.” Ôn Bạch Dụ hơi ngừng lại, khoát tay lên vòng eo bất động của Lại Thuấn Niên.

“Trịnh phu nhân nói không phản đối chúng ta, bởi vì tình nhân là tình nhân, dù cho trong tương lai, anh và ai kết hôn, chúng ta vẫn có thể ở cùng nhau.” Âm thanh của Lại Thuấn Niên không tự chủ được mà hơi run rẩy trong câu nói cuối của anh. “Ngày đó, em hỏi anh xong, sau đó em trốn. Em rất sợ anh sẽ nói giống như Trịnh phu nhân.”

Ôn Bạch Dụ bấm chặt thắt lưng của Lại Thuấn Niên. Lại Thuấn Niên kêu lên một tiếng, núp vào lòng Ôn Bạch Dụ, chôn mặt trước ngực hắn, không dám nhìn thấy nét mặt của hắn bây giờ.

Lại Thuấn Niên vẫn chưa nói hết, tiếp tục: “Trong khoảng thời gian rời đi này, em luôn suy nghĩ về tương lai của chúng ta, còn có hiện tại. Em phải nói cho anh biết, em thật sự không muốn trở thành người thứ ba nếu anh lập gia đình, em nghĩ không ai sẽ thích mối quan hệ như vậy. Mà em không phải không thừa nhận một chuyện, nếu có ngày anh muốn cưới vợ sinh con……. Thì em có khả năng giống như lời Trịnh phu nhân đã nói, sẽ tiếp tục bảo trì quan hệ bây giờ với anh. Thế nhưng, thế nhưng…….. Em nhất định sẽ hận anh, cũng sẽ tự căm hận bản thân mình. Nghĩ tới tương lai có thể diễn ra như thế, em không có cách nào để đối mặt với anh.”

Lại Thuấn Niên nói xong, Ôn Bạch Dụ lắng nghe, cả hai đều không mở miệng nói chuyện, bảo trì trầm mặc rất lâu.

“Chúng ta nên làm sao đây?” Lại Thuấn Niên mở miệng trước, anh ném nan đề mà mình suy nghĩ rất lâu cho Ôn Bạch Dụ, từ trước đến giờ hắn luôn thông minh hơn hơn anh, có lẽ Ôn Bạch Dụ sẽ có lời giải rõ ràng.

Anh hiển nhiên không muốn tách ra khỏi Ôn Bạch Dụ, thế nhưng nếu sau này Ôn Bạch Dụ muốn kết hôn sinh con, anh vẫn không muốn rời khỏi hắn, nếu như đến lúc đó bọn họ còn bên nhau, anh nên làm gì đây? Giống như là giữa cá hùng và chân gấu, anh không thể nào đều chiếm được cả hai (*), phải có một tốt hai xấu… Nhưng anh không muốn trở thành người xấu.

(*) Nghĩa là trong cuộc sống đôi khi có những sự lựa chọn khác nhau, và chúng ta không thể có cả hai thứ cùng một lúc. Ý của Lại Thuấn Niên là anh không muốn chọn cái xấu, tức là trở thành người thứ ba.