Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 187



Vị đạo hữu đó lập tức hết hứng thú: “Phía sau Tam Thanh Quan của chúng tôi cũng có một sơn tuyền rất sạch sẽ, uống cũng rất ngọt, các vị cũng có thể đến thử xem”

Thẩm Như Như cười nói: “Sơn tuyền sau khi tinh lọc sẽ càng ngon, hay là đạo hữu mang về thử xem? Cô vừa nói vừa đưa một lá ‘bùa tịnh thủy’ cho anh ta: “Đây là bùa chú trong đạo quan của chúng tôi, thả vào nước là có thể tinh lọc nguồn nước.

Vị đạo hữu này hơi do dự, mặc dù có chút nghi ngờ tính chân thật của bùa tinh lọc, nhưng anh ta vẫn nhớ rõ Thẩm Như Như đã dẫn sấm sét đến trong Hội nghị giao lưu lần trước, vậy nên anh ta vẫn đưa tay ra nhận lấy lá bùa: “Cảm ơn Thẩm quan chủ.”

Anh ta nhận lá bùa, mấy vị đạo hữu khác trên bàn cũng hỏi xin một lá, khi mấy đạo hữu ở bàn bên cạnh tới kính rượu nghe thấy bọn họ thảo luận, cũng xin một ít. Sau bữa tiệc mừng thọ, giấy vàng trong ba lô của Thẩm Như Như đã thiếu mất một xấp, tất cả đều dùng để vẽ ‘bùa tịnh thủy’ tặng cho mọi người.

Tiệc mừng thọ kết thúc, các đạo hữu chuẩn bị tạm biệt thọ tinh, ông cụ Dư nói tối nay trang viên đặc biệt mời đoàn kịch tới biểu diễn, mời mọi người ngủ lại một đêm rồi đi.

Các đạo sĩ ít khi có việc gấp, chỉ có một số người đã sắp xếp công việc thì rời đi trước, còn đa số những người rảnh sẽ ở lại trang viên một đêm.

Tuệ Trí thích xem kịch, vừa nghe buổi tối sẽ có kịch để xem liền quyết định lại ở một đêm. Trước khi ra ngoài, Thẩm Như Như đã giao việc làm ăn của Kính Hoa Duyên cho Mạch Mạch và Vưu Nhất, chuyện trong quan có Chiêm Hạc tọa trấn, Từ Dẫn Châu sẽ giúp cô tiếp những vị khách buổi tối, cho nên cô cũng không vội về, ở lại một tối cũng không sao.

Buổi chiều, sau khi tan tiệc, ông cụ Dư dẫn mọi người đi tham quan phòng làm việc của mình, bên trong bày biện đủ loại đồ dùng bằng gỗ, bằng giấy, còn có một ít đồ thủ công bằng chất liệu khác, cả không gian tràn ngập hương thơm của gỗ. Vách tường trong phòng làm việc chất đầy những con rối sinh động như thật, tất cả đều có gương mặt trắng bệch, một đôi mắt đen và hai chiếc má hồng, nhìn rất đáng sợ.

Ngoài ra, có mấy chiếc giỏ tre được chất đống trong một góc, có người nhận ra đây chính là chiếc giỏ tre mà ông cụ Dư đã mang ra bán ở Hội nghị giao lưu. Một vị đạo hữu vui vẻ đề nghị: “Ông Dư, tôi có thể mượn chiếc giỏ này một chút không? Lúc tôi tới đây thấy ở phía sau có một con sông, chúng ta đến sau núi vớt cá đi” Dù sao cũng rảnh rỗi, các đạo hữu khác cũng nóng lòng muốn thử, ông cụ Dư phất tay nói: “Cầm hết đi, để đó cũng bụi”

Mọi người cầm giỏ tre đi ra ngoài từ cửa sau của trang viên, quả nhiên nhìn thấy một con sông, không rộng lắm, khoảng chừng ba mét, nhưng có vẻ rất sâu, nước rất trong nhưng mà không thấy đáy.

Tuệ Trí cũng cầm một chiếc giỏ tre đi đến bờ sông rồi khoanh chân ngồi xuống, sau đó nắm quai xách và đặt giỏ tre lên mặt nước: “Quan chủ, lát nữa vớt được cá thì chúng ta mượn nhà bếp của trang viên nấu một nồi canh cá nhé, cả ngày không ăn gì, tôi sắp chết đói rồi”

Thẩm Như Như ngồi xổm bên cạnh nhìn: “Được thôi, để xem ở đây có thể vớt được cá gì?

Cô vừa dứt lời, một con vật giống rắn nhảy lên khỏi mặt nước, nhảy vào trong giỏ của Tuệ Trí.

“Ồ, không ngờ ở đây lại có lươn sông” Tuệ Trí nói: “Thứ này nấu canh cũng được.

Thẩm Như Như âm thầm tránh xa một chút, cô không thể có tâm trạng ăn uống đối với mấy loại động vật giống rán.

Một lúc sau, lại có một con cá vược khác nhảy vào giỏ…

Một buổi trưa, mọi người đều ngồi bên bờ sông, ai cũng vớt được vài con cá, thu hoạch rất khá.

Hầu hết các đạo hữu chỉ muốn trải nghiệm niềm vui khi bắt được cá, sau khi bắt xong đều thả về sông, chỉ có một số đạo hữu giống Tuệ Trí, chuẩn bị mang về trang viên nấu ăn.

Mấy người xách theo mấy con cá vẫn đang tung tăng nhảy nhót trở về trang viên, đi tìm Phất Xuân hỏi địa chỉ của nhà bếp, sau đó chuẩn bị đi nấu canh cá.

Bọn họ đến cửa phòng bếp xem thử, phát hiện tất cả các vị trí bên trong đều đang có người sử dụng, các đầu bếp đang chuẩn bị bữa tối.

Thẩm Như Như dựa vào cửa nhìn kỹ một hồi, phát hiện những đầu bếp này cũng không phải người thật, nhưng mà chúng cao cấp hơn mấy người nộm giấy trong sân rất nhiều, không chỉ có ngũ quan bình thường mà động tác xào nấu thức ăn cũng vô cùng linh hoạt. Nếu không quan sát tỉ mỉ, rất dễ bị lừa. Nghĩ đến tiệc mừng thọ trưa nay đều là do mấy con rối làm ra, trong lòng cô cảm thấy rất kỳ quái. Phòng bếp không có bếp trống, vậy chỉ có thể nấu cá ở chỗ khác.

Tuệ Trí đề nghị nói: “Hay là chúng ta ra bờ sống ăn đồ nướng BBQ, ăn cá nướng”

Đề nghị này được tất cả mọi người ủng hộ, họ vào bếp mượn một con dao làm bếp và một bộ dụng cụ nướng thịt, còn mượn thêm một ít bột gia vị, rồi đến bờ sông nướng cá.

Tuệ Trí tìm một tảng đá bằng phẳng, rửa sạch sẽ và đặt nó bên cạnh bờ sông, tóm lấy con cá và đặt nó lên đó, sau đó dùng dao làm sạch bụng cá “Con cá này mập thật đấy, nhìn không hoang dã chút nào”

“Có lẽ là do ông cụ Dư nuôi, không phải ông ấy rất thích nuôi cá sao? Mấy con cá chép trong trang viên còn béo hơn cả trẻ con lớp lớn ở nhà trẻ.

Thẩm Như Như nhìn chằm chằm vào nội tạng trong bụng cá mà Tuệ Trí đã làm sạch, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy bất an, như thể có một bóng đen bao phủ bên trong, có thứ gì đó nhưng cô không thể nhìn rõ.

Nhóm người ở bờ sông bận rộn hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng được ăn cá nướng nóng hổi. Cá rất tươi, chỉ cần nướng sơ qua là có vị rất ngon. Tuệ Trí ăn liền hai con cá béo một lúc, sau đó mới cảm thấy đỡ đói. Anh ấy đứng dậy gọi Thẩm Như Như đang ngẩn người nhìn mặt sông: “Quan chủ, mau đến ăn một chút đi, con cá trích này rất ngon, vừa đàn hồi vừa ít xương”

Thẩm Như Như phục hồi tinh thần, ngửi thấy mùi cá nướng trong không khí, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác buồn nôn, dạ dày cồn cào, cô vừa xua tay vừa tránh sang một bên: “Mọi người ăn đi, tôi không muốn ăn”

Mùi thịt nướng càng ngày càng nồng, trên mặt nước gần bờ sông bỗng nhiên có rất nhiều cá bơi đến, rất nhiều miệng cá nổi trên mặt nước, lúc đóng lúc mở giống như đang đòi ăn. Thẩm Như Như đứng trên bờ lặng lẽ quan sát một lúc, cô rút vài lá cỏ ném xuống, bầy cá lập tức lao lên đớp lấy, cực kỳ hung hãn, thậm chí còn lộ ra hàm răng sắc nhọn.

Tuệ Trí bước tới đúng lúc nhìn thấy: “Ồ, tranh cướp thật ác liệt, xem ra ông cụ Dư thường xuyên cho chúng ăn.

Vừa dứt lời, nụ cười của anh ấy lập tức cứng đờ, mặt nhăn lại, một tay ôm bụng, khom người ôm mông chạy về phía trang viên, vừa chạy vừa hít một ngụm khí lạnh, lẩm bẩm nói: “Không ổn rồi, đau bụng”

Tuệ Trí vừa ôm bụng chạy đi, mấy vị đạo hữu khác vẫn đang ngồi xổm bên vỉ nướng ăn cá nướng cũng ngừng nói chuyện, sau đó vừa kêu lớn vừa xoay người chạy về phía trang viên, có một đạo hữu không kịp chạy vào cửa, vội chui vào bụi cỏ bên cạnh góc tường ngồi xổm xuống.

Thẩm Như Như: “…”

Cô đi đến bên cạnh vỉ nướng quan sát, trên vỉ nướng vẫn đang nướng một con cá, da đã vàng và giòn, nhìn có vẻ đã chín, cô tắt bếp và bắt đầu thu dọn dụng cụ nướng thịt.

Trong phòng khách của trang viên có nhà vệ sinh, Tuệ Trí vẻ mặt tiều tụy bước ra khỏi nhà vệ sinh, mới bước được vài bước đã nhăn mặt nhăn mũi quay lại, đi tới đi lui mấy lần, cả người đều hư thoát, cuối cùng nhũn chân bước ra khỏi WC và thả người nằm xuống giường.
— QUẢNG CÁO —