Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 197



Cung Kỳ Minh đứng tại chỗ cứng ngắc trong chốc lát, trơ mắt nhìn xe chạy như bay dọc theo đường phố, anh ấy tỉnh táo lại, nhịn không được ân cần thăm hỏi trưởng bối của đối phương mấy lần, thấy trên mặt đất có một tảng đá nhỏ, anh ấy một cước đá phăng cho hả giận.

Hòn đá nhỏ bay ra xa, cùng lúc đó, chiếc xe đi xa kia bỗng nhiên giống như bị chuột rút, đâm đầu vào rào chắn bên đường, hơn nữa tốc độ xe không hề giảm, bên cạnh xe sát rào chắn, tia lửa bắn ra bốn phía, sau một trận ma sát chói tai, xe taxi hoàn toàn lật mặt ngã xuống đất. Một giây sau, một tiếng nổ lớn vang lên, ngọn lửa nuốt chửng cả chiếc taxi.

Cung Kỳ Minh: “.” Cái quỷ gì?

Lúc này một nữ sinh thở hồng hộc chạy đến đầu phố, liền dừng ở bên cạnh anh ấy, cô bé nhìn chằm chằm hiện trường hỏa hoạn xa xa trong chốc lát, quay đầu hỏi anh ấy: “Tiên sinh, xin hỏi chú vừa rồi có nhìn thấy một cái tên đàn ông mắt chột ôm túi du lịch chạy đi hay không?”

Cung Kỳ Minh chậm rãi quay đầu nhìn cô gái, chỉ chỉ chiếc taxi bị đốt thành đống sắt vụn: “Tên kia lên chiếc xe kia kìa”

Nữ sinh: “…”

Hai người mặt đối mặt im lặng trong chốc lát, cho đến khi xa xa truyền đến tiếng còi xe cứu hỏa, nữ sinh mạnh mẽ bộc phát ra một trận khóc: “Điện thoại di động của cháu cùng ví tiền đều ở trong ba lô, phải làm sao bây giờ chứ!”

Cung Kỳ Minh tâm tình phức tạp, thấy cô gái khóc đến mặt mũi toàn nước mắt, tốt bụng đưa khăn giấy qua, chỉ cho cô gái: “Huyền Thiên Quan rất linh, sáng mai cháu có thể đi bái một chút, mua bùa chuyển vận rồi đến cục cảnh sát xin giúp đỡ.

Nữ sinh lại khóc lớn: “Không có tiền làm sao mua bùa chứ hu hu hu……

Cung Kỳ Minh sờ sờ túi áo của mình, bùa chuyển vận kia đã biến mất không thấy nữa, anh ấy chần chờ một chút, đành phải móc ví tiền ra, đếm mười tờ nhân dân tệ đưa cho cô gái: “Cho cháu, lần sau ra ngoài chú ý bảo vệ tốt tiền tài vật phẩm của mình”

Tên đàn ông trộm túi xách của cô gái mới nhanh nhảu tranh lên xe làm người chết thay cho anh ấy, lại nói tiếp cô gái cũng coi như nửa ân nhân của anh ấy.

*

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Như Như ăn điểm tâm rồi đến Kính Hoa Duyên mở cửa buôn bán, Từ Dẫn Châu hiếm khi không mang theo hộp dụng cụ của anh, hai tay trống trơn đi theo cô vào trong tiệm đợi, ngồi vào bên cửa sổ pha trà xong lấy điện thoại di động ra bắt đầu lướt weibo. Cùng Thẩm Như Như ở chung một nhà đã lâu, anh cũng bị dưỡng thành thói quen chơi điện thoại di động xem video, càng ngày càng giống một người trẻ tuổi xã hội hiện đại bình thường.

Thẩm Như Như yên lặng nhìn anh vài lần, trong lòng dâng lên một loại cảm giác tội lỗi nhàn nhạt, luôn cảm thấy mình làm lệch thuyền…

Cung Kỳ Minh vừa vào cửa đã nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên cửa sổ, trên người người đàn ông có một loại khí chất rất đặc biệt, khiến cho anh ấy nhịn không được mà đánh giá, anh ấy lặng lẽ nhìn vài lần, vẻ mặt người đàn ông chuyên chú nhìn chằm chằm điện thoại di động, dường như đang quan sát thứ gì đó vô cùng quan trọng, chỉ thấy ngón tay thon dài của anh nhanh chóng trượt qua trượt lại trên màn hình điện thoại di động, sau đó nhấn một cái. Ngay sau đó, ca khúc đầu phim nghe nhiều nên thuộc vang lên, người đàn ông sửng sốt một chút, cắm dây tai nghe vào, bắt đầu chuyên tâm xem video.

Cung Kỳ Minh lặng lẽ xé bỏ hình ảnh không cần thiết ném vào thùng rác, lau mặt đi tới trước quầy: “Thẩm quan chủ, đa tạ cô đã nhắc nhở ngày hôm qua.

Thẩm Như Như thấy hắc khí trên trán anh ấy đã tiêu tán, có chút bất ngờ: “Nhanh như vậy đã thấy hiệu quả rồi sao?”

Cung Kỳ Minh đem chuyện ngày hôm qua chạng vạng kể một chút: “Hôm nay tôi muốn đi cầu cho hai người vừa chết siêu độ, ngày hôm qua nếu không phải Thẩm quan chủ cho tôi lá bùa chuyển vận, thì người cần được siêu độ chắc có tôi, bùa chú Huyền Thiên quan thật danh bất hư truyền!”

Anh ấy thật sự phục, tối hôm qua còn lên diễn đàn âm dương phát bài thảo luận chuyện này, Huyền Thiên Quan có thể được đạo hiệp nhìn trúng dìu dắt, đây tuyệt đối là dựa vào thực lực bản thân thượng vị.

Tài khoản của anh ấy là do ông cha đã chết truyền lại, thuộc về tro cốt nguyên lão cấp trong diễn đàn, lúc ấy còn có rất nhiều đạo hữu nhắn lại nghi ngờ anh ấy bị thủy quân trộm acc, đều bị anh ấy dùng các loại bằng chứng nhất nhất kéo trở lại. Ngoài ra cũng có không ít đạo hữu giống như anh ấy tự mình tới Huyền Thiên Quan tham quan, chỉ cần là đã tới cơ bản đều đối với nơi này vô cùng tán thành.

Thẩm Như Như khoát tay nói: “Anh có thể tới chỗ tôi nói rõ anh vốn là mệnh không nên tuyệt.

Hai người khách khí với nhau một hồi, Cung Kỳ Minh xin cô phương thức liên lạc mới vui mừng rạo rực rời đi. Tiệc lưu động của Huyền Thiên Quan mỗi ngày đều không còn chỗ ngồi, rất nhiều tín đồ không ngại xa xôi ngàn dặm cố ý xin nghỉ từ nơi khác tới tham gia, Chiêm Hạc cùng Tuệ Trí hai người mang theo các đạo sĩ trong quan tiếp đãi chạy trước chạy sau bận rộn đến chân không chạm đất.

Lúc nghỉ trưa, tín đồ trên bàn ít đi rất nhiều, hai người cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi. Chiêm Hạc tựa vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, Tuệ Trí gắp bánh bí đỏ phối canh đậu xanh vừa uống vừa ăn, đang nghỉ ngơi, Linh Khê từ cửa chính chạy vào: “Sư phụ, bên ngoài lại có hai chiếc xe buýt tới!”

Tuệ Trí đang uống một ngụm lớn canh đậu xanh, thình lình bị Linh Khê kêu thiếu chút nữa bị đậu xanh mắc ở cổ họng, anh ấy ho khan hai tiếng phất tay nói: “Không thấy ta đang ăn cơm? Con đi tìm Vưu Nhất hoặc là mấy người biết ăn nói ra ngoài tiếp đãi đi.

Linh Khê do dự một chút nói: “Nhưng hai xe đều là ông bà cụ, có thể có sự khác biệt về thế hệ hay không?” Tuệ Trí quả thực muốn đem giày cởi ra ném qua, đồ đệ này rốt cuộc là theo ai học đến hỏng, nói đều là lời gì! Anh ấy phẫn nộ nói: “Ta và Chiêm Hạc không có sự khác biệt với các ông bà già à? Con nói rõ ràng cho ta!” Linh Khê rụt cổ cẩn thận nhìn chòm râu bạc trắng của Chiêm Hạc, Chiêm Hạc vừa lúc mở mắt ra, ánh mắt Tỉnh Vô Ba khiến cậu ấy giật mình, không nói hai lời quay đầu chạy đi tìm Vưu Nhất.

Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu mới vừa từ nhà ăn đi ra, liền thấy Linh Khê vội vã chạy tới, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”

Linh Khê nói: “Bên ngoài có hai xe ông bà cụ, sư phụ và Chiêm Hạc sư thúc không chịu tiếp đãi, bảo con đi gọi Vưu Nhất sư huynh.

Thẩm Như Như vỗ vỗ đầu cậu ấy: “Đi, chúng ta đi tiếp đãi thôi”

Ba người đi tới tiền viện, hơn sáu mươi vị ông bà cụ tóc bạc phơ đã vào cửa chính, lúc này đang vây quanh pho tượng Quy Xà Môn náo nhiệt nói chuyện phiếm, còn có bà cụ lấy máy ảnh ra muốn chụp với của làm ảnh lưu niệm.

Thẩm Như Như nghênh đón hỏi thăm một phen, biết được bọn họ là từ tỉnh thành tới, trong đó gần một nửa là đệ tử ký danh tục gia lúc trước đến Huyền Thiên Quan dâng hương quyên tiền, một phần lớn khác là trước đó thông qua các con đường khác như dùng qua bùa chú Huyền Thiên Quan, gia nhập tín đồ vô lượng tổ sư ở tỉnh thành, biết gần đây đạo quán tổ chức tiệc lưu động, liền cố ý chạy tới tham gia.

Các ông bà già đều rất hoạt bát, sau khi chụp ảnh lưu niệm thì đi theo Thẩm Như Như đến chính điện thắp hương kính rượu cho tổ sư gia, sau đó quyên tiền đăng ký tên ngồi xuống bữa tiệc.

Ngô Lão Lục là một giáo viên về hưu, lúc còn trẻ dạy toán ở trường trung học trọng điểm trong tỉnh, sau đó về hưu ở nhà không chịu ngồi yên lại đến một trường trung học tư nhân tiếp tục dạy học, thẳng đến đầu năm nay thường xuyên xuất hiện tình hình hay quên mới hoàn toàn ngừng làm việc bắt đầu chuyên tâm dưỡng lão.