Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 200



Từ Dẫn Châu không quá để ý: “Đã mang đi rồi, chúng ta có thể làm gì bây giờ, trường học này người nhiều như vậy, còn không loại trừ nhân viên bên ngoài trường làm, giống như mò kim đáy bể. Thẩm Như Như suy nghĩ một chút: “Kỳ thật hẳn là có thể theo dõi, bình gốm không phải vật nhỏ, mang đi khẳng định nhìn thấy được. Nhưng mà chúng ta theo dõi chỉ trong vòng một tuần, hơn nữa chúng ta không có giấy phép yêu cầu nhà trường điều theo dõi..”

Từ Dẫn Châu thấy cô suy nghĩ nghiêm túc, đề nghị nói: “Không bằng đem những mộ này báo cho viện bảo tàng tỉnh, để cho chính phủ cử người tới xử lý. Cái mộ này vốn rất hung, hiện tại sát khí bị hút không, đã không còn gì uy hiếp nữa, có thể bình thường đào móc”

Thẩm Như Như vừa nghĩ, cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện, lập tức liên hệ với Ngô Lão Lục đem chuyện này nói cho ông ấy biết, để cho ông ấy ra mặt cùng nhau đem chuyện này báo cho tỉnh Bác. Tỉnh Bác rất để ý đến việc thu thập văn vật, vừa nhận được tin tức liền lập tức phái chuyên gia đến trường trung học Yên Hoa tiến hành khảo sát thực địa.

Có Tỉnh Bác ra mặt, xi măng trước tòa nhà thí nghiệm nhẹ nhàng bị đào lên, nhà trường căn bản không ngăn cản, dù sao trường học ngầm đào ra văn vật cũng không tính là tin tức tiêu cực.

Sau khi đào xi măng, chuyên gia nhanh chóng xác định dưới lòng đất quả thật có mộ cổ, lúc này tỉnh Bác phái đội ngũ khảo cổ học đến khai quật, hơn nữa đăng báo có bồi thường tìm lại mấy cái bình gốm bị mất. Trong thời gian ngắn, tin tức trường trung học Yến Hoa khai quật được văn vật đời Hán truyền đi xôn xao.

Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu xử lý sát khí xong liền rời khỏi tỉnh thành trở về Huyền Thiên Quan, còn cái bình gốm giao cho Tỉnh Bác tìm trở về, Ngô Lão Lục đối với chuyện này đặc biệt để ý, chủ động thay bọn họ chú ý về tiến triển của bình gốm.

Tin tức tỉnh Bác có bồi thường thu hồi bình gốm bị mất nhanh chóng truyền khắp tỉnh thành, trở thành đề tài câu chuyện sau bữa cơm của người dân. Bởi vì số tiền bồi thường của tỉnh Bác không ít, một cái bình gốm chừng một vạn nhân dân tệ, nghe nói tổng cộng mất năm sáu bình, đối với gia đình công nhân bình thường mà nói con số này vẫn tương đối khả quan.

Cho nên tất cả mọi người đang chờ xem rốt cuộc là người nào vận khí tốt như vậy, không công nhặt được mấy vạn nhân dân tệ. Mà có người tâm bất chính thì cố gắng từ đó kiếm chút lợi nhuận, ôm tâm tính may mắn tùy tiện mang theo mấy cái bình gốm đi lấy tiền, kết quả đương nhiên là bị từ chối,có người còn da mặt tương đối dày có thể khóc lóc om sòm tranh luận vài câu, cuối cùng bị bảo vệ áp giải đuổi ra cửa.

Tiết mục tương tự cơ hồ mỗi ngày đều trình diễn ở tỉnh Bác, dân chúng xem náo nhiệt, nhiều khi xem đến quên cả trời đất, đồng thời cũng âm thầm buồn bực người nhặt được bình gốm sao vẫn không có động tĩnh, chẳng lẽ chờ tỉnh Bác nâng giá?

Trong một con hẻm chật hẹp, ông Đinh Đầu kéo xe rác đi về phía nhà mình. Ông ấy là một nhân viên vệ sinh, phụ trách công tác vệ sinh ở khu phố gần đó, thỉnh thoảng rảnh rỗi sẽ đi xa một chút nhặt vài chai lọ bán lấy tiền trợ cấp cho nhà.

Dựng xe rác dừng bên ngoài trước một loạt nhà trệt đơn sơ, ông Đinh đầu bỏ mũ xuống lộ ra mấy sợi tóc bạc phơ trên đỉnh đầu, vỗ vỗ bùn đất trên người đi tới trước một cánh cửa, trước cửa chất đống mấy cái bình gốm xám xịt bên cạnh còn có một thùng nhựa lớn cùng bình, ông ấy cúi đầu nhìn thoáng qua, đặt bình gốm dời sang bên cạnh một chút. Trong nháy mắt đẩy cửa ra vào, mùi thuốc Đông y nồng nặc từ trong phòng xông ra, ông ấy khịt khịt mũi đi vào phòng, mắt nhìn con trai đang buồn ngủ cùng vợ ông ngồi tựa vào giường bên kia, nhẹ giọng hỏi: “Uống thuốc chưa?”

Lý Ngọc Hoa gật gật đầu: “Uống rồi”

Ông Đinh Đầu đi tới bên giường nhìn kỹ bộ dáng của bà, khe rãnh ngang dọc trên khuôn mặt già nua hiện đầy vẻ lo lắng: “Thuốc này rốt cuộc có ổn hay không?”

Lý Ngọc Hoa một tháng trước bỗng nhiên ngã bệnh, đi bệnh viện khám vài lần đều không kiểm tra ra bệnh gì, trong nhà không có tiền, không có cách để cho bà ấy được nằm viện quan sát, đành phải mỗi tuần đến bệnh viện kê chút thuốc Đông y đem về uống, uống một tháng bệnh cũng không thấy khá hơn, ngược lại càng ngày càng suy yếu, hiện tại ngay cả sức lực đi lại cũng không có, chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi.

Bà ấy bất lực lắc đầu, ủ rũ nói: “Uống thêm vài ngày nữa xem sao”

Ông Đinh Đầu thở dài, cúi đầu ra ngoài nấu cơm nấu nước, bác sĩ cũng không nhìn ra vấn đề, bọn họ chỉ có thể chịu đựng”

Lúc này, cách vách mấy nhà, hàng xóm lái xe điện tan tầm trở về, ông Đinh Đầu tinh thần niềm nở chào hỏi bọn họ, giữ chặt một người trong đó hỏi: “Đại Lưu, tôi nhờ anh hỏi hộ tôi sự tình, giờ thế nào rồi?”

Người đàn ông trung niên tên Đại Lưu kia cởi áo ra, lộ ra thân hình ngăm đen cường tráng, ông ấy thuận tay lấy quần áo lau mồ hôi, liếc mắt nhìn cửa phòng của ông Đinh đầu, lớn tiếng nói: “Chủ nhiệm nói, trong phân xưởng hiện tại rất thiếu người, thế nhưng nhất định phải chịu khó chân tay, thiếu gia ăn ngon lười biếng mời không nổi. Ông ý nể mặt tôi, nguyện ý để Đinh Vĩ nhà ông đi làm vài ngày thử xem, đến lúc đó có thể giữ lại làm việc hay không còn phải xem biểu hiện của chính cậu ấy.

Ông Đinh Đầu lưng hơi thẳng, trong đôi mắt đục ngầu phát ra ánh sáng rực rỡ: “Đại Lưu, rất cám ơn anh! Buổi tối tới nhà tôi ăn cơm, chỗ tôi có chai rượu trắng ngon lắm.

Đại Lưu không từ chối: “Được, tôi đi tắm thay quần áo trước đã”

Thời gian cơm tối, trên bãi đất trống trước cửa nhà trệt bày một cái bàn, trên bàn bốn món ăn, hai mặn hai chay, ông Đinh Đầu cùng Đại Lưu ngồi cùng một chỗ uống rượu dùng bữa, Đinh Vĩ bưng bát cơm đi ra im lặng không lên tiếng, ăn hơn phân nửa đồ ăn rồi lại trở về phòng, Lý Ngọc Hoa không có khẩu vị, chỉ ăn nửa chén cháo liền nằm xuống nghỉ ngơi.

Đại Lưu nâng ly rượu lên uống một ngụm: “Lão Đinh đầu, Đinh Vĩ đã hơn ba mươi tuổi rồi, không có việc làm, cũng không có vợ, mỗi ngày nằm trong nhà ngủ dựa vào ông nhặt rác nuôi sống, mà ông cũng không nói vài câu, nếu đổi lại là tôi thì đã sớm đuổi nó ra ngoài rồi.

Ông Đinh Đầu cười cười không nói gì, thoạt nhìn vô cùng mềm mỏng.

Thấy hai người ăn uống tiệc tùng, mấy người đàn ông khác trong chốc lát cũng đều lại gần nói chuyện phiếm, nói từ tình hình kinh tế quốc gia đến việc công tác học tập của con nhà mình, trò chuyện vô cùng hăng say.

Nói xong, đề tài bỗng nhiên chuyển tới sự việc đặc biệt hấp dẫn của tỉnh Bác, một người trong đó nói: “Tôi nghe người ta nói bởi vì vẫn không tìm được bình gốm, tỉnh Bác vẫn đề cao giá cả, một cái bình gốm giá trị hai vạn nhân dân tệ, bằng số tiền lương nửa năm của tôi rồi!”

Tên kia nói: “Không chừng đã sớm bị đập nát, bằng không nhiều ngày như vậy cũng không thấy người nào nộp lên? Trường trung học Yến Hoa cũng thật là, trong trường học, đồ vật bị thiếu cũng không biết là ai lấy, bảo vệ đều ăn cơm trắng, việc theo dõi là trang trí à?

Ông Đinh Đầu sửng sốt một chút: “Trường trung học Yến Hoa bị lấy cái gì?”

“Mấy hôm trước trường trung học Yến Hoa đào ra mộ cổ đời Hán, nói thiếu mấy cái bình gốm bị người ta lấy đi, đăng báo có bồi thường thu hồi?

Lão Đinh Đầu trong lòng run lên, theo bản năng muốn quay đầu lại nhìn bình gốm trước cửa nhà mình, sau đó nghĩ đến cái gì lại cứng rắn ngừng động tác, ông ấy xoa xoa tay cười mỉa nói: “Bình gốm cũng có thể làm văn vật sao?”