Hôm nay là ngày gì thế, sao lại có người đến tìm nữa.
Thẩm Như Như không thể không bỏ thìa xuống chạy ra mở cửa.
Kéo cửa lớn ra, gương mặt cuống quýt của Lâm Hạo xuất hiện trước mắt, anh ta mồ hôi đầm đìa môi tím tái, vô cùng lo lắng: “Thẩm đại sư, mong cô giúp tôi!”
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Thẩm Như Như thấy dáng vẻ chật vật này của anh ta, lập tức mời anh ta vào, sau đó kéo chiếc ghế sau quầy cho anh ta: “Anh đừng vội, ngồi xuống từ từ nói”
Lâm Hạo lắc đầu từ chối, anh ta không bận tâm nổi đến việc nghỉ ngơi: “Anh trai tôi nửa tháng trước dẫn theo đội nhiếp ảnh đến sa mạc Tây Bắc, mỗi ngày anh ấy đều liên lạc với tôi đều đặn để báo cáo tiến độ của dự án, hôm kia đột nhiên mất liên lạc, đến giờ đã quá bốn tiếng đồng hồ rồi, tôi gọi điện thoại cho cảnh sát địa phương để xin cứu viện, nhưng bọn họ nói gần đây thời tiết trong sa mạc rất xấu, không thể vào đó cứu hộ.
“Bà chủ Thẩm, cô thần thông quảng đại, có thể giúp tôi không? Tôi bằng lòng trả thù lao cao! Chỉ cần anh tôi có thể dẫn đội bình an trở về, bao nhiêu cũng được!”
Quả nhiên đã xảy ra chuyện.
Lâm Hạo vừa nhắc tới sa mạc, Thẩm Như Như liền nghĩ tới khung cảnh trước đó Lý Mạnh Huy tới một đống bùa. Lúc ấy cô đã cảm thấy chạy tới một sa mạc xa xôi như vậy rất nguy hiểm, không ngờ mới có nửa tháng đã xảy ra Sự cố.
Cô lộ ra sắc mặt khó xử, nói: “Anh Lâm, anh quá đề cao tôi rồi, tôi chỉ khác với người bình thường ở chỗ là biết vẽ ra mấy lá bùa. Chuyện này ngay cả cảnh sát cũng không lo được, tôi đây càng không có cách nào."
Lâm Hạo nghe nói vậy, lộ ra sắc mặt tuyệt vọng, cơ thể lảo đảo muốn ngã, bước chân loạng choạng đi vào cái ghế sau lưng, anh ta như ngây ngốc không ngừng lẩm bẩm: “Xong rồi, đều tại tôi, là tôi hại anh ấy….. Thẩm Như Như thấy anh ta mất hết hồn phách, do dự một chút, nói: “Anh Lâm, có lẽ tôi có thể thử giúp anh xem anh ấy còn sống không”
Lâm Hạo lập tức ngẩng đầu lên, biểu cảm xen lẫn giữa bị thương và kinh ngạc, thoạt nhìn có hơi buồn cười, anh ta cứng họng hỏi: “Xem, xem thế nào? Có cần sắp xếp máy bay sẵn không?”
“Không cần” Thẩm Như Như đi ra sau quầy, mở hộp gỗ lấy một chiếc bùa dẫn đường ra: “Anh Lâm, anh trai anh xưng hô thế nào?”
“Lý Mạnh Huy, chữ Lý gồm chữ Mộc và Tử, Mạnh trong Mạnh Tử, Huy trong ánh sáng” Lâm Hạo đáp nhanh, anh ta nghển cổ nhìn lá bùa trong tay Thẩm Như Như, có chút khẩn trương: “Bà chủ Thẩm, có cần ngày tháng năm sinh không? Nếu cần tôi sẽ gọi điện cho dì hỏi thử
“Anh cũng khá am hiểu đấy. Thẩm Như Như tìm một vòng trong cửa hàng, nói: “Tạm thời chưa cần đến, tôi vẫn chưa học mấy thứ sâu xa như vậy.
Trong cửa hàng không tìm được vật phẩm thích hợp, cô quay người đi tới giếng trời, nhặt được mấy hòn đá nhỏ trong chậu sen đá dưới chân tường, dán bùa dẫn đường lên hòn đá, miệng niệm một đoạn khẩu quyết dài, cuối cùng thêm tên của Lý Mạnh Huy vào.
Một phút….hai phút….Bùa dẫn đường vẫn ở yên trên hòn đá nhỏ, không phát sinh chút biến hóa nào
Lâm Hạo ngồi xổm bên cạnh quan sát, nhìn chằm chằm sắp lồi con mắt ra ngoài, anh ta thấp thỏm lo lắng hỏi: “Bà chủ Thẩm, sao không có phản ứng gì? Có phải anh tôi đã…..
Thẩm Như Như ném hòn đá trở lại trong chậu cây, phủi tay đứng dậy: “Anh ta có lẽ không sao, đón chừng là thiết bị điện tử bị ảnh hưởng bởi thời tiết trong sa mạc nên mới mất liên lạc, nếu anh không yên tâm, tôi vẽ cho anh lá bùa truy tìm tung tích, dùng để tìm người”
Bùa truy tìm tung tích là một trong những bùa chú cô mới học gần đây, tác dụng rất đơn giản, chính là truy tìm tung tích..
Bất luận là người hay vật mất tích, đều có thể dùng nó giúp đỡ. Có điều Bùa truy tìm tung tích có một khuyết điểm, nó không những là bùa giới hạn thời gian, còn giới hạn phạm vi.
Cũng có nghĩa, sau khi vượt quá mười hai tiếng hoặc một phạm vi nhất định, bùa này sẽ không có tác dụng nữa. Sa mạc lớn như vậy, chỉ dựa vào bùa truy tìm tung tích sẽ rất khó tìm thấy người mất tích ở đó.
Thẩm Như Như nói hết chỗ thiếu sót của bùa này theo sự thực: “Anh cân nhắc một chút, nếu cần, tôi vẽ thêm cho anh mấy tấm."
Lâm Hạo không chút do dự gật đầu: “Đương nhiên cần, phiền bà chủ Thẩm chuẩn bị thêm nhiều một chút. Hình vẽ của bùa truy tìm tung tích hơi phức tạp một chút, nó tương tự như hình dạng một cái la bàn, muốn vẽ thành công trong một nét còn phải mất chút tinh lực. Thẩm Như Như tốn mất hơn hai tiếng đồng hồ vẽ được mười tấm, nhét bùa vào túi, cô cẩn thận dặn dò: “Anh Lâm, anh nhất định phải chuẩn bị đầy đủ rồi mới xuất phát, dẫn thêm một số người có kinh nghiệm, sa mạc không phải một nơi bình thường, trong đó rất dễ xảy ra sự cố,”
Lâm Hạo dùng sức gật đầu, vẻ mặt cảm động: “Tôi biết rồi, bà chủ Thẩm, cô đúng là một người tốt”
Lúc này, Từ Dẫn Châu vẫn luôn ngồi xem ti vi trong nhà sau đi vào cửa hàng, anh quét mắt nhìn Lâm Hạo, khẽ gật đầu: “Anh Lâm."
Lâm Hạo lộ ra sắc mặt bất ngờ, nhìn anh, rồi nhìn sang Thẩm Như Như, muốn nói lại thôi: “Anh Từ, anh cũng quen biết bà chủ Thẩm…”
“Tôi rất thích hoa của Kính Hoa Duyên” Từ Dẫn Châu nhàn nhạt giải thích, anh nhìn sang Thẩm Như Như: “Cô Thẩm, hôm nay cảm ơn sự tiếp đãi của cô, đã không còn sớm, tôi không làm phiền nữa.
Thẩm Như Như tỉ mỉ nhìn anh một lúc, không biết có phải là tác dụng tâm lý không, luôn cảm thấy sắc mặt anh tốt hơn rất nhiều so với lúc vừa đến, hiệu quả của linh khí có thể kinh người như vậy? Cô lòng đầy nghi ngờ, trước đây ban ngày anh cũng thường tới làm khách, lúc đó sao không cảm thấy có sự thay đổi rõ rệt như vậy….. “Anh Từ, lần sau nếu anh không khỏe, cứ việc đến đây ngồi, chỗ này chào đón anh bất cứ lúc nào. Thẩm Như Như nói.
Bước chân Từ Dẫn Châu dừng lại một lúc, trịnh trọng gật đầu: “Cảm ơn."
Đợi anh rời khỏi cửa hàng, Lâm Hạo lập tức vô cùng tò mò xáp lại trước mặt Thẩm Như Như: “Bà chủ Thẩm, cô đang khám bệnh cho anh Từ đấy à?”
“Không có." Thẩm Như Như phủ nhận. “Bệnh của anh ấy rất nặng, tôi không trị được. Chỗ này môi trường không khí tốt, có thể khiến anh ấy dễ chịu một chút”
Lâm Hạo như có điều suy nghĩ: “Tôi cảm thấy anh ấy nhìn qua tốt hơn hai năm trước rất nhiều, lần đó tôi gặp anh ấy tại triển lãm châu báu của thành phố S, gầy như que tre, trạng thái tinh thần cũng rất không ổn.
Sự chú ý của Thẩm Như Như lại bị thu hút vào thứ khác trong lời anh ta: “Triển lãm châu báu?”
“Đúng, anh Từ là một nhà thiết kế châu báu xuất sắc." Lâm Hạo hồi thần lại: “Bà chủ Thẩm không biết sao? Tác phẩm điêu khắc ngọc của anh ấy từng được rất nhiều giải thưởng lớn trên thế giới, giá trị xa xỉ.
Series mắt âm nổi tiếng nhất từng có tỷ phú ra giá hai mươi triệu đô la Mỹ muốn mua, nhưng anh Từ chưa từng bán các tác phẩm điêu khắc ngọc của mình. Đặt ở triển lãm châu báu cũng chỉ để ngắm cho đã mắt, không mua được.
Thẩm Như Như bị hai mươi triệu đô la Mỹ làm cho chấn động: “Tôi thật sự không biết đấy…”
Một ngày sau, làm tốt công tác trù bị một cách đầy đủ, Lâm Hạo mang theo bùa truy tìm tung tích và một đám người làm công tác sinh tồn hoang dã có kinh nghiệm ngồi máy bay đi tới Tây Bắc tìm kiếm Lý Mạnh Huy. Quá trình tìm kiếm cũng không thuận lợi, bởi vì nguyên nhân thời tiết, máy bay trực thăng không thể tiến vào chỗ sâu của sa mạc, bọn họ chỉ có thể lái xe SUV tiến hành công tác tìm kiếm trong đất cát nóng bức. Sa mạc lớn như vậy, cho dù có sự trợ giúp của bùa truy tìm tung tích, muốn nhanh chóng tìm được người cũng không phải chuyện đơn giản.