Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 44



Bên cạnh đó, tổng hợp những chuyện ngoài ý muốn từ lớn đến nhỏ mà Lão Quan thuật lại, thứ đó cũng không dồn bọn họ vào chỗ chết, không giống đang trả thù, mà khá giống đang trút giận… 

Thẩm Như Như suy nghĩ một chút, đứng dậy rót ba chén trà đặt lên bàn: “Đừng vội, tôi đi tìm một người, chắc hẳn là anh ta có thể giúp anh. 

Lão Quan rất kích động, lại đứng dậy khom người hành lễ với cô: “Cảm ơn Thẩm đại sư, cảm ơn, cảm ơn! Đợi chuyện này kết thúc, tôi sẽ tặng cho cô một đạo quan.”

Thẩm Như Như khựng lại, liếc mắt nhìn anh ta một cái, gật đầu nói: “Được, tôi nhớ kỹ? Cô đang cố gắng tích cóp tiền để xây dựng một đạo quan xa hoa cho Tổ sư gia đó, Lão Quan này lại chủ động nói ra, đúng là rất hiểu lòng người, không hổ là ông chủ lớn.”

Ra khỏi Kính Hoa Duyên, băng qua cây cầu vòm và đi bộ khoảng 20 mét về bên trái, Thẩm Như Như đi đến trước cửa một ngôi nhà và đưa tay gõ cửa. Cô đợi một lát vẫn không có ai ra mở cửa, ngược lại là cửa nhà bên cạnh mở ra, một bà lão nghiêng người nhìn về phía này: “Là Như Như đấy à, cháu đến tìm vị đạo sĩ trẻ tuổi đó sao? Sáng sớm cậu ta đã ra ngoài rồi, không có nhà. Bách Lý Vô Thù không có ở nhà, Thẩm Như Như không thể không trở về.”

Lão Quan biết đại sư không có ở nhà thì rất thất vọng, nhưng cũng không nói gì thêm, anh ta để lại số điện thoại của mình: “Thẩm đại sư, hai ngày này tôi đều ở trấn Mộ Nguyên, khi nào cô liên lạc được với vị đại sư kia thì hãy gọi cho tôi, tôi sẽ tới ngay.”

Nhìn Lão Quan và Lý Mạnh Huy rời đi, Thẩm Như Như về phòng cho vịt vàng nhỏ ăn, sau đó lấy quần áo trong máy giặt ra phơi. Sau khi giải quyết hết những việc vặt, cô đến kệ sách tìm một quyển điển tịch kể về truyền thuyết quỷ thần cổ đại và mang đến cửa hàng ngồi đọc.

Theo lời kể của Lão Quan, bởi vì mua đồ cổ nên anh ta mới bắt đầu gặp hàng loạt những điều xui xẻo, tà ám rất có thể đã bán vào món đồ cổ đó. Tà ám này khi ở trong tay người khác không hề gây chuyện, vậy cũng có thể không phải là ác quỷ. Mà xét theo hàng loạt sự tình mà Lão Quan gặp phải, dường như tà ám này cũng không muốn giết người, giống như đang trút giận hơn, giống như những chuyện Viên Nghệ đã làm, phế người chứ không giết người.

Rốt cuộc điều gì làm nó tức giận đến mức đó, quấn lấy người ta nửa năm còn chưa chịu bỏ qua, thậm chí còn có xu hướng dữ dội hơn…

Trong này nhất định phải có cơ hội khiến nó xảy ra biến hóa, một người, một việc hoặc là một vật gì đó, tất cảnđều có khả năng. Tìm ra điểm này, có lẽ vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.

Tốc độ đọc của Thẩm Như Như rất nhanh, chưa đến nửa ngày đã đọc hết một quyển sách. Dựa theo các điển cố, truyền thuyết được ghi lại trong sách, cô càng chắc chắn với suy đoán của mình. Đang cân nhắc thì có khách tới cửa hàng, Thẩm Như Như gạt bỏ suy nghĩ, bắt đầu nghiêm túc bán hàng. Ngày mai chính là lễ Thất Tịch, hai năm trở lại đây, càng ngày càng có nhiều người trẻ tuổi coi đây là lễ tình nhân, vì vậy, chiều nay cửa hàng kinh doanh vô cùng tốt, rất nhiều khách hàng đến đặt bó hoa. Trên Wechat cũng có rất nhiều đơn đặt hàng, ngoài mua hoa thì còn rất nhiều đơn đặt hàng mua bùa chú. Có lẽ cũng bị ảnh hưởng bởi lễ Thất Tịch, trong mười đơn đặt hàng mua bùa chú thì có tám đơn đặt mua [ bùa đào hoa ], nhóm cẩu độc thân đều vội vàng muốn thoát ế để ăn tết. Thẩm Như Như vừa thu tiền vừa gói hoa và bùa chú, bận rộn nhưng vô cùng vui vẻ.

Thời gian bận rộn trôi qua, đến khi trời chập tốt, lượng khách hàng cũng ít hơn, cuối cùng cô cũng được nghỉ giải lao.

Sau khi uống một ly trà để giải khát, cô lại gọi điện thoại thông báo cho bên chuyển phát nhanh đến nhận kiện hàng. Cô cẩm sổ sách kiểm tra lại danh sách chuyển phát nhanh, sau khi xác nhận mình không bỏ sót thứ gì, cô mới yên tâm ngồi sau quầy chờ đợi.

Thông báo WeChat của điện thoại di động không ngừng vang lên, có quá nhiều người yêu cầu tư vấn, cô hoàn toàn không có thời gian trả lời từng tin nhắn một, chỉ có thể chọn mấy vị khách có vẻ sảng khoái để trả lời. Còn những người hỏi đi hỏi lại nhiều vấn đề nhưng cuối cùng cũng không quyết định, cô đều không để ý. Đang vội vàng gõ chữ, Thẩm Thần Thần gọi điện thoại đến. Thẩm Như Như sửng sốt, nhận điện thoại: “Anh? Có việc gì?”

Anh Thẩm tức giận nói: “Mấy tuần không gọi điện thoại, em cũng không quan tâm anh, vừa mở miệng đã hỏi chuyện gì, em có phải là em gái của anh nữa không?”

Đầu Thẩm Như Như đầy hắc tuyến: “Tức giận đến mức này, lại gặp khó khăn trong công việc?”

Anh Thẩm oán trách: “Không phải, ngày mốt là ngày bao nhiêu, em quên rồi?”

Thẩm Như Như nghĩ nghĩ, trong nhà không có ai sinh nhật vào tháng tám: “Em không nhớ, ngày gì thế?”

“Ngày kỷ niệm kết hôn của cha mẹ, hàng năm đều trải qua mà em cũng quên.”

Thẩm Như Như: “…”

Hàng năm cha mẹ đều đi ra ngoài để hưởng thụ thế giới hai người, chưa bao giờ mang hai anh em họ theo, cô đã sớm ném cái ngày này ra khỏi đầu, vì vậy, vừa rồi mới không nghĩ theo hướng này.

“Ngày kỷ niệm của hai người bọn họ cũng không trải qua cùng chúng ta, nhớ để làm gì, anh định trở về làm bóng đèn à?”

Anh Thẩm im lặng một lát rồi khẽ nói: “Em không thấy sao, tháng trước mẹ đã thông báo trong nhóm ở trên Wechat, năm nay cả nhà bốn người chúng ta cùng nhau trải qua, ngày mai em trở về đi, anh đặt vé máy bay cho em rồi”

Anh ấy vừa nói xong, Thầm Như Như liền nhận được tin nhắn của hãng hàng không, nhắc cô ngày mai đến sân bay trước hai tiếng đồng hồ để xử lý thủ tục đăng ký.

Đột nhiên được thông báo rằng ngày hôm sau phải về nhà, Thẩm Như Như có chút không kịp trở tay. Chuyện kinh doanh của cửa hàng bận như vậy, hôm nay lại nhận được rất nhiều đơn đặt hàng, đột nhiên đóng cửa không chỉ thất tín với người ta mà còn ảnh hưởng đến sự phát triển của cửa hàng trong tương lai, còn có vịt cũng không có ai chăm sóc…

Sau khi suy xét một hồi lâu, cô quyết định nhờ dì Phan ở bên cạnh giúp đỡ. Dì Phan là một bà nội trợ, ngày thường không phải đi làm, con cái trong nhà cũng đã lớn và đi học ở nơi khác, không cần bà ấy chăm sóc. Trừ thời gian nấu nướng và dọn dẹp vệ sinh, thời gian còn lại đều rảnh rỗi, ngay cả thời gian chơi mạt chược cũng là vào buổi tối, không xung đột với thời gian làm việc của Kính Hoa Duyên.

Sau khi có quyết định, Thẩm Như Như lập tức đi sang nhà dì Phan để nói chuyện mình phải về nhà, nhờ bà ấy trông cửa hàng giúp, thù lao tính theo ngày, một ngày ba trăm tệ. Thu nhập như vậy cao hơn gấp mấy lần so với mức lương bình thường ở thị trấn Mộ Nguyên, rất cao. Phan Hồng lập tức đồng ý: “Cháu yên tâm trở về đi, dì sẽ trông giúp cháu”

Thẩm Như Như nói với bà ấy một số lưu ý khi trồng hoa, đồng thời trở về chuẩn bị và bảo quản những bó hoa được đặt vào ngày lễ, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trong nhà ở thành phố S đã có quần áo để thay, cô chỉ cần mang một bộ mỹ phẩm dưỡng da khi đi du lịch về là được, mang thêm túi đựng thẻ và túi tiền, vô cùng nhẹ nhàng.

Có cần mang theo một ít giấy vàng và chu sa không…

Thẩm Như Như suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định mang theo một ít, dù sao cũng không nặng, nhét vào ba lô cũng không chiếm diện tích, lỡ như cần sử dụng thì lập tức có ngay.

Sau khi thu dọn xong, vừa đầy một chiếc ba lô nhỏ.

Làm xong đống công việc bề bộn, cô xuống bếp uống một bát canh bí đỏ, coi như là bữa tối.