Ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ kính rót xuống sàn nhà bằng gỗ trong phòng ngủ, trên bệ cửa sổ có bốn năm chú chim nhỏ đang tụ tập, mổ vào lá xanh trong chậu hoa, tiếng chim hót thánh thót dễ nghe không dứt bên tai.
Thẩm Như Như bị tiếng chim đánh thức, mơ mơ màng màng chui đầu ra khỏi chăn, liếc mắt nhìn quyển “Huyền Thiên Chú” và “Tạp Ký” trên tủ đầu giường. Cô giật mình một cái, cơn buồn ngủ nháy mắt tan biến.
Chuyện tối qua không phải nằm mơ, cô tiếp nhận truyền thừa của Vô Lượng Tổ Sư, trở thành người của Huyền Môn rồi!
Thẩm Như Như ngồi dậy, túm lấy một chiếc đệm lót sau lưng, sau đó cầm “Huyền Thiên Chú” lên lật xem.
Chất liệu của quyển sách này rất đặc biệt, cảm giác tay khác với chất giấy bình thường, cũng không biết làm bằng thứ gì, sờ vào giống như da vậy.
Nhìn thấy trang đầu tiên, Thẩm Như Như đã có chút há hốc mồm, nội dung quyển sách này toàn là chữ phồn thể, hơn nữa còn không phải chữ thường dùng, đọc rất mất công, trong một hàng chữ gần như có một nửa là không biết.
Thẩm Như Như miễn cưỡng xem một chút, vừa xem vừa đoán mò, bùa chú mà trang thứ nhất ghi chép gọi là “Huyền Khí Chú”, thoạt nhìn dường như là một đạo bùa công kích, hình vẽ có chút phức tạp, Thẩm Như Như nghiên cứu một hồi, rồi lần theo nét vẽ của “Huyền Khí Chú”.
Điều kỳ lạ là, bất kể cô vẽ thế nào, kiểu gì cũng sẽ bị loạn, căn bản không thể vẽ ra lá bùa này một cách hoàn chỉnh.
Thẩm Như Như ngẫm nghĩ, bỏ “Huyền Thiên Chú” xuống, cầm “Tạp Ký” lên.
Nội dung của “Tạp Ký” tuy rằng cũng là chữ phồn thể, nhưng chữ lạ lẫm tương đối ít hơn một chút, nhìn qua đơn giản dễ hiểu. Trang thứ nhất ghi chép một loại “Bùa chiêu tài”, trang thứ hai là “Bùa yên giấc”, trang thứ ba lại là “Bùa tịnh thủy”……
Thẩm Như Như lật qua vài trang, phát hiện trong quyển “Tạp Ký” này ghi chép đều là một số các loại bùa linh tinh có thể mang tới tiện lợi cho cuộc sống hàng ngày.
Cũng khá thú vị đấy.
Thẩm Như Như xem một hồi, rời giường vệ sinh mặt mũi thay quần áo, xong xuôi chạy lên tịnh thất trên tầng hai dâng hương cho Vô Lượng Tổ Sư trước, đổi cống phẩm tươi mới, sau đó đến nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.
Hôm nay dậy sớm, còn cách hơn hai tiếng đồng hồ đến thời gian mở cửa Kính Hoa Duyên, thời gian dư dả, Thẩm Như Như cân nhắc làm một bữa sáng thịnh soạn khao thưởng chính mình.
Ừm……cứ coi như chúc mừng mình trở thành một đệ tử Huyền Môn đi.
Thẩm Như Như xách theo thùng nước nhỏ ra giếng trời lấy nước, so với nước máy, cô cảm thấy hương vị nước trong cái giếng này của nhà mình tốt hơn một chút, không có mùi vị nước sát trùng, lại ngọt thanh.
Trước đây khi cô và anh trai đến chỗ này thăm viếng ông ngoại, thời tiết nóng nực ông ngoại liền cho hoa quả vào giếng ngâm một lúc rồi mới vớt ra cho hai anh em, vừa ngon vừa tươi.
Lấy nước xong đóng nắp giếng lại, Thẩm Như Như trở về nhà bếp. Cô mở tủ lạnh nhỏ ra quan sát nguyên liệu còn thừa, quyết định làm một phần sủi cảo chiên trứng và hoa quả cắt miếng, thêm một bát cháo táo đỏ.
Lấy nguyên liệu ra đang chuẩn bị bật bếp, Thẩm Như Như liếc nhìn chỗ nước trong bên trong thùng, trong đầu đột nhiên xẹt qua “Bùa tịnh thủy” vừa nãy đọc được trong “Tạp Ký”.
Hay là nhân tiện thử một chút?
Sau khi tinh lọc đem ra nấu ăn, nói không chừng mùi vị sẽ ngon hơn.
Với tư cách là phái hành động, Thẩm Như Như lập tức đi đến chiếc tủ trong nhà kho lục tìm giấy vàng và chu sa. Cửa hàng nến hương của ông ngoại trước đây để lại không ít hàng tồn, vừa hay có thể lấy ra dùng.
Chuẩn bị dụng cụ xong xuôi, Thẩm Như Như lật ra trang có “Bùa tịnh thủy”, nín thở ngưng thần, nhấc bút vẽ theo hình vẽ trên đó.
Nét vẽ của lá bùa này vô cùng đơn giản, mấy nét uốn lượn, thêm mấy cái vòng nhỏ, thoạt nhìn y hệt như trẻ con đang vẽ bậy.
Thẩm Như Như vừa niệm chú vừa vẽ bùa, nét bút ban đầu có cảm giác trì trệ, theo bút pháp và lời chú của cô dần thành thục, cảm giác trì trệ mất đi, sau khi phí phạm mất ba tờ giấy vàng, một lá “Bùa tịnh thủy” thành công đã hoàn thành!
Thoát ra từ trạng thái huyền diệu đó, Thẩm Như Như có chút hoảng hốt, cô nhắm mắt bình tĩnh một lúc, ném “Bùa tịnh thủy” vào trong thùng nước.
“Bùa tịnh thủy” gặp nước liền tan, khoảnh khắc rơi vào trong thùng liền không còn bóng dáng. Thẩm Như Như đến cạnh thùng nước xem kỹ một hồi, không phát hiện có thay đổi gì.
Cô lấy cốc rót một chút nước, thử một ngụm, nước trong thanh ngọt mang theo chút ý lạnh thấm vào tâm tì, khiến người ta cả người sảng khoái.
Gương mặt Thẩm Như Như đầy vẻ cảm thán, lá bùa này thật sự quá tốt, nước giếng còn thanh ngọt hơn cả trước đây!
Thẩm Như Như vui mừng dùng thùng nước đã tinh lọc này làm bữa sáng, sự thực chứng minh, thức ăn làm từ nước ngon cũng ngon hơn nhiều. Lấp đầy cái bụng, cô cầm theo “Tạp Ký” đến cửa hàng phía trước, hôm nay lấy quyển sách này giết thời gian vậy.
Tưới hết nước cho hoa cả trong cửa hàng xong, Thẩm Như Như nhớ tới còn phải đi đến nhà họ Từ giao hoa tươi.
Dựa theo loại hoa mà thường ngày dì Châu chọn, Thẩm Như Như cảm thấy Từ thiếu gia này khá thích các loại hoa màu sắc nhạt, cho nên cô cắt mấy cành bách hợp trắng và hoa hồng vàng, phối thêm mấy đóa baby nhạt màu, dùng giấy gói cẩn thận, mang theo ô đi ra ngoài.
Bên ngoài không có mưa, nhưng thời tiết của một nơi như trấn Mộ Nguyên này, giống như tâm tình phụ nữ, không nói đạo lý, nói đổi là đổi. Cho nên dù bên ngoài là trời nắng đẹp, tốt nhất cũng nên mang theo một cái ô.
Cho dù không mưa, để che nắng cũng được.
Ôm theo đóa hoa đi qua cây cầu nhỏ, sau khi xuống cầu men theo con đường lát đá đi về phía đông chừng tám phút, Thẩm Như Như nhìn thấy một ngôi nhà cũ khá có cảm giác niên đại.
Tuy là nhà cũ, nhưng bề ngoài thoạt nhìn vẫn rất mới, ngôi nhà bảo quản rất tốt, có thể nhìn thấy dấu vết tu sửa. Hai bên cổng lớn đặt hai con sư tử đá, trên cạnh cửa còn treo một chiếc gương bát quái, nhìn thấy gương bát quái, trong đầu Thẩm Như Như liền hiện ra bóng dáng của Vô Lượng Tổ Sư.
Người trong trấn nhỏ quả nhiên khá mê tín trò quỷ thần này, Ma Đô và thủ đô đều thực sự rất ít khi thấy được mấy thứ như vậy. Nếu như không phải Vô Lượng Tổ Sư hiển linh, cho đến giờ cô vẫn là người theo chủ nghĩa vô thần kiên định.
Xuyên qua gương bát quái, Thẩm Như Như nhìn thấy bóng dáng chính mình, trong tấm gương đồng vàng óng ánh, dáng vẻ cô có hơi méo mó. Thẩm Như Như dời tầm mắt đi, đứng trước cửa sân ngôi nhà, ấn chuông cửa. Qua một lúc, cửa lớn mở ra, một người chàng thanh niên mặt mũi đẹp như tranh vẽ đứng sau cánh cửa.