Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 103: Đậu rồi



Lâm Đông nhìn về phía Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân gọi: "Đi nào."

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Lâm Đông, anh cũng đến nhà mày ăn canh gà."

Lâm Đông nói: "Được, anh cũng tới."

Kỳ Kỳ cùng nói: "Tao cũng đi."

Lâm Đông cao hứng nói: "Được."

Hạ Tiểu Xuyên và Kỳ Kỳ nhanh chóng bò dậy chạy về nhà Lâm Đông.

Mục Hưng Hà cũng đứng lên.

Tưởng Tiểu Quân đứng lên cuối cùng, đứng ở trong tuyết, nhìn Lâm Đông, Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ đi chung với nhau, trận tim đập vừa nãy đã biến mất, hắn kinh ngạc nhìn Lâm Đông, Lâm Đông đột nhiên quay đầu lại: "Tiểu Quân, anh không đến ăn canh gà sao?"

Tưởng Tiểu Quân sửng sốt một chút.

Lâm Đông nói: "Đến đi."

Tưởng Tiểu Quân đáp một tiếng, chạy lên trước.

Năm người lại vào nhà Lâm Đông lần thứ hai, vừa vặn Bùi Thức Vi nấu canh gà xong, múc cho năm người mỗi người một chén canh gà, sau đó bưng canh gà còn lại, cùng Nguyễn Tâm Bình đi sang tiệm tạp hóa nhóc con, mới đi tới cửa, Bùi Thức Vi nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói một câu với Lâm Đông: "Tri Nhiên, Tiểu Xuyên, Hưng Hà, trong nồi có một con gà, lát nữa mấy đứa chia nhau ăn nhé?"

Năm người Lâm Đông đồng thời trả lời.

Bùi Thức Vi và Nguyễn Tâm Bình đi mất.

Lâm Đông nhanh chóng đi ra nhà bếp múc con gà ra, mới vừa đặt lên bàn ăn, Hạ Tiểu Xuyên và Kỳ Kỳ liền muốn túm cái đùi lớn, tay vừa mới chạm được, bị Mục Hưng Hà quát một tiếng, hai người đồng thời ngừng tay, nhìn về phía Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà nghiêng người, bẻ một cái đùi gà cho Lâm Đông, nói: "Đông Đông, cho em ăn."

Lâm Đông nói: "Anh ăn đi."

"Đây là món em thích ăn nhất, em ăn đi, nghe lời."

Lâm Đông vươn tay nhận lấy.

Hạ Tiểu Xuyên và Kỳ Kỳ tỏ vẻ ghét bỏ liếc Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà trừng hai người một cái: "Nhìn cái gì vậy?"

Kỳ Kỳ nói: "Lần nào anh cũng đối xử tốt với Lâm Đông như vậy, đối xử với bọn em không tốt."

Mục Hưng Hà nói: "Đó là bởi vì Lâm Đông cũng tốt với tao."

"Lâm Đông cũng tốt với em."

"Lâm Đông tốt với tao nhất."

"Nói bậy."

"Không tin mày hỏi Lâm Đông đi."

Kỳ Kỳ lập tức quay đầu nhìn về phía Lâm Đông, từ hồi sáu tuổi đã bắt đầu sử dụng chiêu này với Lâm Đông, mở miệng liền hỏi: "Lâm Đông, chúng ta có phải là bạn tốt không?"

Lâm Đông nói: "Phải."

Kỳ Kỳ hỏi: "Vậy mày nói, mày tốt với tao, hay là tốt với Hưng Hà?"

Lâm Đông nói: "Tốt giống nhau."

"Chỉ có thể chọn một cái."

"Hưng Hà." Lâm Đông không chút do dự mà trả lời.

Kỳ Kỳ sững sờ.

Mục Hưng Hà nín cười.

Kỳ Kỳ liếc mắt nhìn Mục Hưng Hà cười trên sự đau khổ của người khác, lần thứ hai nhìn về phía Lâm Đông nói: "Lâm Đông, Lâm Đông, tao cho mày mười giây, mày suy nghĩ một chút, tốt với tao, hay là tốt với Hưng Hà?"

Lâm Đông căn bản không cần suy nghĩ, trực tiếp trả lời: "Hưng Hà."

Kỳ Kỳ há mồm.

Mục Hưng Hà một tay ôm bụng, cười ha ha, một tay khác khoác một cách tự nhiên lên vai Lâm Đông, ôm Lâm Đông.

Kỳ Kỳ không phục, chỉ vào Tưởng Tiểu Quân hỏi: "Vậy tao cùng anh của tao thì sao? Mày tốt với ai hơn?"

Lâm Đông đáp: "Anh của mày."

Tưởng Tiểu Quân căng thẳng trong lòng.

Kỳ Kỳ lại hỏi: "Vậy tao cùng Tiểu Xuyên thì sao?"

"Tiểu Xuyên."

"Vậy, vậy, vậy tao là người cuối cùng?"

"Đúng vậy."

Kỳ Kỳ tức không nhịn nổi, nhưng không có cách nào, chuẩn bị cúi đầu ăn một cái đùi gà khác, phát hiện một cái đùi gà khác không còn, nhìn bốn phía một chút, ánh mắt dừng trên người Hạ Tiểu Xuyên, Hạ Tiểu Xuyên đang gặm đùi gà.

Kỳ Kỳ: "..."

Cái đùi gà cuối cùng cũng không còn...

Mục Hưng Hà không chịu nổi, cái trán để ở đầu vai, cười tới mức run cả người.

Lâm Đông cũng cười đến không ngậm miệng lại được.

Tưởng Tiểu Quân cười theo, lúc ánh mắt rơi vào trên người Lâm Đông, nụ cười hơi héo đi, từ từ đưa mắt nhìn Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà cười lộ liễu, một hồi lâu mới dừng lại, bẻ một cái cánh gà lớn cho hắn, nói: "Tiểu Quân, nào, mày ăn."

Tưởng Tiểu Quân nói: "Mày ăn đi."

"Khách khí cái gì, khi còn bé mày toàn cướp đó, hiện tại biết làm kiêu?"

Tưởng Tiểu Quân vươn tay nhận lấy.

Mục Hưng Hà lấy một cái cánh gà khác cho Kỳ Kỳ, cậu ăn xương ức gà, còn lại phần giữa, lại chia cùng bốn người Lâm Đông, thế nhưng ai cũng không ăn no, Lâm Đông xuống bếp làm nửa bát mì sợi, sau khi năm người ăn xong, đồng thời ngồi ở cửa phòng khách xem tuyết, vừa nãy ngừng một chút, lúc này lại bắt đầu rơi.

Hạ Tiểu Xuyên cảm khái nói: "Lại có tuyết rồi."

Kỳ Kỳ nói: "A, một năm mới sắp bắt đầu."

Tưởng Tiểu Quân nói: "Qua mấy ngày nữa phải đi học."

Lâm Đông nói: "Sau đó Kỳ Kỳ cùng Tiểu Xuyên sẽ phải thi."

Kỳ Kỳ lập tức quay đầu lại nói: "Lâm Đông, chúng ta có thể đừng nói về đề tài này không? Quá nặng nề, tao không muốn nói."

Lâm Đông nói: "Được, mày muốn nói cái gì?"

Kỳ Kỳ nói: "Chúng ta nói một chút về việc làm sao để trôi qua kỳ nghỉ hè đi? Năm nay nghỉ hè tao và Tiểu Xuyên không có bài tập nghỉ hè, có thể chơi đùa mỗi ngày."

Lâm Đông: "..."

Lâm Đông, Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân cùng Hạ Tiểu Xuyên đều không nói tiếp về đề tài của Kỳ Kỳ, năm người ngồi ở cửa nhìn tuyết, Lâm Đông cực kỳ nghiêm nghị yêu cầu Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên tiếp tục học tập, bé không vì nghỉ đông mà thả rông Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên.

Sau khi khai giảng, Lâm Đông vừa cố gắng sự nghiệp học hành của mình, vừa tận dụng mọi thứ mà trông Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên học tập, bởi vì khả năng tự kiềm chế của Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên quá kém, quá dễ dàng phân tâm.

Cũng may Lâm Đông làm việc có sự dẻo dai, từ lúc bắt đầu liền không thả lỏng, vẫn luôn phụ trợ Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên học tập đến ngày thi.

Ngày thi khí trời nóng bức, ba người Lâm Lệ Hoa, mẹ Kỳ Kỳ cùng ba Kỳ Kỳ sốt sắng đưa Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ đi thi, nửa năm qua, ba vị gia trưởng luân phiên đánh con mình, đến cuộc thi, từng người lại an ủi con mình thả lỏng, thoải mái mà thi, không cần có áp lực lớn như vậy, đưa Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ vào phòng thi xong, ba người đồng thời trở về, ba Kỳ Kỳ quyết định, nếu lần này Kỳ Kỳ thực sự không vào được trung học Cẩm Lý, vậy thì tiêu ít tiền để cho bọn nó vào.

Lâm Lệ Hoa nói: "Cũng chưa chắc, Đông Đông bổ túc cho bọn nó lâu như vậy, cần phải thi được chứ."

Ba Kỳ Kỳ nói: "Tôi chỉ sợ đầu óc của tiểu tử nhà tôi không dùng được."

Mẹ Kỳ Kỳ lập tức mất hứng nói: "Nói cái gì đó, đầu óc ai không dùng được, đầu óc không dùng được giống ai?"

Ba Kỳ Kỳ lập tức im không lên tiếng.

Lâm Lệ Hoa đã quen phương thức ở chung của ba mẹ Kỳ Kỳ, cười cười đi vào tiệm tạp hóa nhóc con, vừa vào tiệm tạp hóa liền nhìn thấy Lâm Đông đang sửa sang lại tạp hoá.

Lâm Đông đã mười hai tuổi, được Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi tỉ mỉ chăm sóc, rốt cuộc vóc dáng đuổi kịp bạn cùng lứa, gầy gò cao cao, rõ ràng mỗi ngày cùng Tiểu Xuyên Kỳ Kỳ mang chân đất lăn lộn với nhau, nhưng Lâm Đông có thể trổ mã sạch đẹp, ôn hòa phi phàm.

Ngày hôm qua lúc Lâm Lệ Hoa sắp xếp sách vở cho Hạ Thanh Chương, trong lúc vô tình nhìn thấy một câu nói "Thu thủy vi thần ngọc vi cốt", lúc đó hỏi Hạ Thanh Chương ý tứ của những lời này, ngày hôm nay cảm thấy mấy chữ này thật giống như là sinh ra vì Lâm Đông, quá thích hợp với Lâm Đông, đứa nhỏ này không giống mấy đứa nhỏ khác trong trấn Cẩm Lí, khi còn bé đã đẹp, lớn lên liền bỏ xa thêm vài cây số, Lâm Đông càng ngày càng đẹp hơn.

Lâm Lệ Hoa không khỏi nhìn đến sững sờ.

Lâm Đông vừa vặn xoay đầu lại, gọi: "Cô."

Lâm Lệ Hoa hoàn hồn.

Lâm Đông hỏi: "Cô, cô đang nhìn cái gì thế?"

Lâm Lệ Hoa cười nói: "Nhìn Đông Đông nhà chúng ta lớn rồi, nhìn Đông Đông nhà chúng ta thật là đẹp trai, cô chưa từng thấy nhóc con nào đẹp trai như vậy."

Lâm Đông xấu hổ nở nụ cười, nói: "Cô lại khen con."

Lâm Lệ Hoa nói: "Cô nói thật đó."

Lâm Đông biết mặc kệ dung mạo mình ra sao, trong lòng cô đều đặc biệt đặc biệt đẹp, điểm ấy làm cho bé cao hứng nhất, nụ cười trên miệng bé càng đậm, nói: "Đúng rồi, cô, vừa nãy lão Lưu trong thành phố đưa muối tới đây, con tự ký nhận, cũng đã trả tiền, cô nhìn hóa đơn đi ạ."

"Được, buổi chiều con không lên lớp sao?" Lâm Lệ Hoa đi về phía quầy hàng.

Lâm Đông lấy cái chổi quét đất, nói: "Không ạ, chờ Kỳ Kỳ cùng Tiểu Xuyên thi xong, bọn con cũng gần như sắp thi rồi."

"Nhanh như vậy cũng tới lúc bọn con thi học kỳ rồi à?" Lâm Lệ Hoa kinh ngạc hỏi: "Thi xong cuối kỳ thì đi đế đô sao?"

"Nghỉ hè năm nay không đi đế đô ạ."

"Tại sao?" Lâm Lệ Hoa nhìn về phía Lâm Đông hỏi: "Ông bà con sẽ đến đây à?"

"Không phải, là do bọn con phải học thêm." Lâm Đông nhìn phía Lâm Lệ Hoa, giọng trẻ con vương mùi sữa đã biến mất, dần dần có cảm giác dễ nghe, trong trẻo như nước suối, nói: "Bởi vì sang năm vào lúc này sẽ phải thi cấp ba, các thầy giáo hi vọng bọn con có thể thi tốt, cho nên nghỉ hè năm nay phải lên lớp sớm nửa tháng, ba mẹ con nói, thời gian quá gấp, năm nay khỏi trở về, đợi khi nào kết thúc thi cấp ba, thời gian nghỉ hè dài, cùng ông bà ngoại ông bà nội tập trung thành một đoàn, cùng đi du lịch nước ngoài."

Lâm Lệ Hoa nói: "Thì ra là như vậy."

Lâm Đông ngừng công việc trong tay, quay đầu hỏi: "Cô ơi, sang năm cô cùng đi nước ngoài du lịch với bọn con đi?"

Lâm Lệ Hoa nở nụ cười: "Ôi, còn ra ngoại quốc cơ đấy, cô đây ngay cả tỉnh ngoài cũng chưa từng ra được mấy lần, có đi cũng như không, mọi người đi đi mọi người đi đi."

Lâm Đông nói: "Không sao, người một nhà chúng ta bao một đoàn, lúc đó cô và dượng với Tiểu Xuyên theo bọn con luôn."

"Làm gì có thời gian chứ, trong cửa hàng phải có người ở, sức khỏe bà nội Tiểu Xuyên cũng không tiện, không đi được đâu, hơn nữa du lịch tốn không ít tiền, cô không đi."

"Con có tiền."

"Đó là tiền của ba mẹ con."

Nói rất đúng, Lâm Đông trong mắt của đám Hạ Tiểu Xuyên mà nói, là một tiểu phú hào, nhưng một xu mà bé có được đa phần đều do ba mẹ cho, không thể tính là của bé, bị Lâm Lệ Hoa nói như thế, bé ngượng ngùng gãi đầu một cái, nói: "Cô ơi, vậy chờ con tốt nghiệp đại học kiếm tiền, con dùng tiền của mình mang cô cùng dượng đi du lịch."

Lâm Lệ Hoa nở nụ cười: "Được, cô chờ con."

Lâm Đông gật đầu.

Lâm Lệ Hoa nhìn tờ hóa đơn nhập hàng một chút, sau đó đi tới, cầm cái chổi trong tay Lâm Đông nói: "Nhanh đi nghỉ một lát, để cô quét."

Lâm Đông cướp cây chổi lại nói: "Con không mệt, để con quét cho."

"Vậy thì đi chơi một lát, tìm Hưng Hà chơi một lát."

"Hưng Hà đi đến nhà bà ngoại của anh ấy rồi ạ."

"Vậy đi tìm Tiểu Quân."

"Tiểu Quân ở nhà đọc sách ạ."

Lâm Lệ Hoa kinh ngạc hỏi: "Tiểu Quân ở nhà đọc sách? Sao nó lại thích học như vậy?"

Lâm Đông nói: "Sau khi lên trung học thì anh ấy thích học, giáo viên chủ nhiệm bảo mọi người đọc nhiều kiệt tác thế giới ngoài Trung Quốc, gần đây anh ấy mê mẩn tiểu thuyết cùng văn hóa của Anh quốc ạ."

"Vậy à? Vậy con cũng nhanh đi đọc đi, không thể rớt ở phía sau."

"Sách mà Tiểu Quân xem, đều là sách mà con và Hưng Hà đã xem qua."

"Vậy cũng không thể không xem, đi nhanh đi nhanh, tiếp tục đọc sách, sau đó thành trụ cột của quốc gia."

"Dạ, vậy con đi xem sách."

Lúc này Lâm Đông mới đem cái chổi giao cho Lâm Lệ Hoa, về đến nhà ngồi ở trước bàn học đọc sách, đọc mãi cho đến buổi trưa, buổi trưa ăn cơm trưa xong, tiếp tục trở về phòng đọc sách, sau giờ ngọ ánh nắng lười biếng xuyên qua cửa sổ, hất tới bàn sách của Lâm Đông, phối hợp với tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, dụ dỗ người ta buồn ngủ, Lâm Đông không nhịn được liền gục xuống bàn bắt đầu ngủ, trong mơ hồ cảm giác được mũi mát lạnh, bé mở mắt ra thấy được Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà ngồi ở trên ghế bên cạnh, cằm để mặt bàn, gương mặt tuấn tú mang ý cười mà nhìn bé nói: "Tỉnh rồi?"

Lâm Đông còn có chút buồn ngủ, nằm như trước, mệt mỏi chớp mắt hai lần, khàn khàn hỏi: "Anh về rồi à?"

Mục Hưng Hà nói: "Đúng vậy."

"Sao mới buổi trưa đã trở lại?"

"Anh muốn gặp em, anh mang cho em dưa hấu mùa đông, em mau đứng lên ăn đi."

"Em buồn ngủ."

"Ăn xong ngủ tiếp."

"Em muốn ngủ."

"Vậy, vậy được rồi, em ngủ đi."

Lâm Đông nhắm đôi mắt lại, lông mi thật dài tạo thành một cái rèm nhỏ màu đen rủ trước mắt, lông mi như được dính ánh sáng mặt trời, phát ra ánh sáng nhỏ vụn, đặc biệt đẹp.

Mục Hưng Hà khoang hai tay đỡ cằm, gục xuống bàn lẳng lặng nhìn Lâm Đông, nhìn một chút, kìm lòng không đặng vươn tay sờ vào lông mi của Lâm Đông, chọc một chút sờ một chút, cảm thấy chơi rất vui, một lần nữa gục xuống bàn, nhìn gương mặt Lâm Đông khi ngủ, nở nụ cười thỏa mãn, cười cười rồi cũng ngủ quên, mãi đến tận khi Tưởng Tiểu Quân đến đây gọi hai người.

Lâm Đông Mục Hưng Hà mới đồng thời tỉnh dậy.

Lâm Đông nói: "Tiểu Quân anh đến rồi."

Mục Hưng Hà ngáp một cái nói: "Tiểu Quân, ăn dưa hấu không? Tao mang dưa hấu đến. Lạnh, cùng ăn đi."

Tưởng Tiểu Quân nói: "Tao không ăn."

Mục Hưng Hà hỏi: "Vậy mày tới làm gì?"

Tưởng Tiểu Quân ngồi trên ghế nói: "Kỳ Kỳ cùng Tiểu Xuyên thi xong rồi, đáp án được trả rồi, bài thi thì bị tịch thu, chú nhỏ của tao bảo tao lại đây mời bọn mày tới đánh giá cho Kỳ Kỳ một chút, nhìn xem Kỳ Kỳ có thể thi được bao nhiêu điểm, có thể vào được trung học Cẩm Lý không."

Lâm Đông và Mục Hưng Hà đồng thời đứng lên, Lâm Đông nói: "Em rửa mặt rồi đi."

Mục Hưng Hà nói: "Tao cũng đi rửa mặt."

Nhìn Lâm Đông và Mục Hưng Hà đi vào phòng vệ sinh, Tưởng Tiểu Quân đứng chờ ở cửa, sau đó ba người cùng đi đến nhà Kỳ Kỳ, giúp đỡ Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên so đáp án, càng so đáp án càng đau lòng, dạy lâu như vậy, sao mà thi... Vẫn không ra gì.

Sắc mặt Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên cũng thay đổi.

Sắc mặt ba Kỳ Kỳ càng khó coi hơn.

So đáp án xong, tuy rằng thành tích của Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên có tăng trên diện rộng so với học kỳ trước, nhưng không thể nào tiến bộ được bằng Tưởng Tiểu Quân năm đó.

Lâm Đông cũng không biết nói gì cho phải.

Mục Hưng Hà nói: "Hàng năm điểm nhập học của trung học Cẩm Lý không giống nhau, có thể năm nay đề thi quá khó, cho nên sẽ hạ thấp điểm yêu cầu."

Tưởng Tiểu Quân nói: "Đúng vậy, đúng vậy."

Lâm Đông nói: "Hay là chờ điểm xem một chút đã."

Ba Kỳ Kỳ không nói gì.

Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên gục đầu không lên tiếng, kỳ thực hai người đến chỗ nào học cũng không có ý kiến gì, nhưng Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đều vào trung học Cẩm Lý, hai người chạy đến Ba Lí học, đáng thương biết bao.

Cho nên nguyên nhân hai người căng thẳng, khổ sở không phải là bởi vì điểm, mà là có thể tiến vào trung học Cẩm Lý hay không, vì vậy trong lúc hai người chờ ngày công bố điểm, đều không dám vô tâm vô phế giống như trước đây.

Ngược lại, hai người sợ chạm vào vảy ngược của người lớn, bị đánh một trận, mỗi ngày đều phải cẩn thận từng li từng tí một.

Cuối cùng đã tới ngày công bố điểm, ba người Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân kết thúc thi học kỳ, đã vào giai đoạn nghỉ hè, sáng sớm ba người mới vừa rời giường, liền tụ tập cùng một chỗ đi đến tiệm tạp hóa nhóc con tìm Hạ Tiểu Xuyên, không thấy Hạ Tiểu Xuyên, lại thấy được ba Kỳ Kỳ, mẹ Kỳ Kỳ, Hạ Thanh Chương cùng Lâm Lệ Hoa đều đang ở trong tiệm tạp hóa nhóc con.

Ba Kỳ Kỳ nói: "Ba Xuyên à, anh là thầy giáo, vậy mà cũng không biết điểm thi của bọn học sinh, còn phải để cho Kỳ Kỳ cùng Tiểu Xuyên đi đến trường học một chuyến."

Hạ Thanh Chương nói: "Kỳ thi này không giống như kỳ thi bình thường, giáo viên của trường không thể chấm bài trong trường, hơn nữa sau khi chấm xong, thống nhất niêm phong giao cho thượng cấp, sắp xếp bài rồi chọn lựa một lần nữa."

"Phiền toái như vậy?"

"Đúng vậy, cho nên tôi cũng không biết điểm."

"Vậy cũng chỉ có thể chờ Kỳ Kỳ cùng Tiểu Xuyên xem điểm trở về đi." Ba Kỳ Kỳ đẩy xe đạp trong tay qua một bên, nhìn rồi lại nhìn về phía tiểu học Cẩm Lý, nói: "Hai thằng nhãi con này sao vẫn chưa trở về, tôi sắp tới giờ làm việc rồi."

Mấy người Lâm Lệ Hoa, Hạ Thanh Chương cũng nhìn về phía tiểu học Cẩm Lý tiểu học.

Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân cũng ngóng về hướng tiểu học Cẩm Lý, cũng không biết Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên thi như thế nào, có thể tiến vào trung học Cẩm Lý hay không, có thể đậu không?

Lâm Đông hơi sốt sắng, bé bỏ ra đại tài khí lực phụ đạo cho Kỳ Kỳ cùng Tiểu Xuyên, nếu như hai người bọn họ không vào được trung học Cẩm Lý, như vậy người làm "thầy giáo" như bé thực sự là quá thất bại.

Đang khẩn trương, Tưởng Tiểu Quân đột nhiên nói: "Bọn nó về rồi!"

Lâm Đông ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên đang đi về phía bên này..

Ba Kỳ Kỳ nóng ruột gào một tiếng về phía hai người: "Tưởng Kỳ Kỳ, mày chạy nhanh lên cho tao, lão tử sắp đi làm muộn rồi! Giang chân ra chạy đi!"

Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên bị ba Kỳ Kỳ gào một cái giật mình, nhanh chóng chạy về bên này.

Đám người ba Kỳ Kỳ và Lâm Lệ Hoa nhanh chóng xông lên trước hỏi: "Thi thế nào?"

Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên chạy thở hổn hển, mang nụ cười trên mặt, tỏ vẻ thật cao hứng, Kỳ Kỳ vươn tay giơ số "Một", Hạ Tiểu Xuyên vươn tay giơ số "Hai".

Khi ba người Lâm Đông còn không rõ ý gì, ba Kỳ Kỳ đã ôm Kỳ Kỳ, ôm rồi hôn, hôn mặt béo của Kỳ Kỳ, vui vẻ mà cười lớn nói: "Ba biết con trai của ba giỏi lắm mà, vậy mà có thể thi đứng đầu toàn trường! Thật lợi hại, lão tử kiêu ngạo vì mày!"

Ba Kỳ Kỳ cao hứng không biết như thế nào cho phải, quay đầu nói với Lâm Đông nói: "Đông Đông, cám ơn con, con thật là giỏi, lát nữa chú cho con một bao lì xì thật lớn!"

Lâm Đông luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, cười cực kỳ không tự nhiên.

Kỳ Kỳ thở gấp tức giận nói: "Ba ba, con không phải đứng đầu toàn trường."

Ba Kỳ Kỳ khiếp sợ hỏi: "Chẳng lẽ là số một toàn khu?"

"Cũng không phải."

"Vậy là?"

"Là trong toàn bộ học sinh được nhập học của trung học Cẩm Lý, con đứng thứ nhất từ dưới đếm lên."

Ba Kỳ Kỳ sững sờ.

Hạ Tiểu Xuyên cũng kiêu ngạo mà tiếp một câu: "Con là thứ hai đếm ngược, tổng điểm của con nhiều hơn Kỳ Kỳ 0.5!"

Ba Kỳ Kỳ: "..."

Lâm Lệ Hoa: "..."

Lâm Đông: "..."

Đám người Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân: "..."