Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 114: Tức phụ nhi của tôi



Lâm Đông nhìn bóng lưng Mục Hưng Hà, nửa ngày không có phản ứng, cậu hoài nghi người ném phấn không phải Mục Hưng Hà, nhìn quanh phòng học một vòng cũng không tìm ra “nhân vật khả nghi” nào, ánh mắt rơi vào bóng lưng chăm chỉ của Mục Hưng Hà lần nữa, gọi: “Hưng Hà.”

Mục Hưng Hà tỏ vẻ không nghe thấy.

Lâm Đông đứng dậy đi đến bên cạnh Mục Hưng Hà gọi: “Hưng Hà.”

Mục Hưng Hà ra vẻ mới chui ra từ trong biển sách, nhìn về phía Lâm Đông hỏi: “Chuyện gì?”

Lâm Đông hỏi: “Anh mới gọi em hả?”

Mục Hưng Hà ra vẻ mờ mịt, nói: “Không có.”

“Vừa nãy người ném phấn lên trên bàn em không phải anh?”

“Không phải, anh đang đọc sách mà.”

Vì muốn chứng minh cho sự “trong sạch”, Mục Hưng Hà cầm sách trên tay vung lên cho Lâm Đông xem, đồng thời phấn trắng trong bàn tay rơi ra trên bàn sách, rơi xuống trong tầm mắt hai người, Lâm Đông chậm rãi nhấc mắt nhìn về phía Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà đầu tiên là sững sờ, ngẩng mặt nhìn về phía Lâm Đông lúng túng nở nụ cười, chợt không biết xấu hổ hỏi: “Vừa nãy anh ném em à?”

Lâm Đông nói: “Không, thứ anh ném là phấn.”

“Phải vậy không?”

“Phải.”

“Há, cái đó, cái đó ——” Mục Hưng Hà đột nhiên chuyển đề tài: “Đông Đông, bây giờ em mệt không?”

Lâm Đông nói: “Còn chưa buồn ngủ.”

Mục Hưng Hà lắp bắp nói: “Vậy, em giải một đề bài cho anh đi.”

“Đề bài gì?”

“Đề vật lý, anh không biết.”

Còn có đề vật lý mà Mục Hưng Hà không biết à? Tuy rằng Lâm Đông nghi ngờ, nhưng vẫn nói: “Anh lấy ra cho em xem một chút đi.”

Mục Hưng Hà vội vàng rút ra một bài thi vật lý từ trên bàn, chỉ vào đề cuối cùng hỏi Lâm Đông, Lâm Đông liếc mắt nhìn tờ bài thi vật lý trống này, cũng không đâm thủng Mục Hưng Hà, ngồi vào bên cạnh Mục Hưng Hà, cầm bút Mục Hưng Hà, trên giấy nháp, cực kỳ nghiêm túc giải thích hiện tượng vật lý cho Mục Hưng Hà, mỗi một hiện tượng đều cho một bước đi, rất nhanh chóng phân tích xong xuôi đề bài.

Lâm Đông nhẹ giọng nói: “Chính là quá trình như thế.”

Mục Hưng Hà “Ồ” một tiếng thật dài.

Lâm Đông hỏi: “Đã hiểu chưa?”

Mục Hưng Hà gật đầu.

“Vậy em trở về nhé?”

“Trở về đi.”

Lâm Đông đứng dậy muốn đi, nhìn thấy trên tay Mục Hưng Hà còn có bụi phấn, dùng sự hiểu rõ về Mục Hưng Hà của cậu, phỏng chừng lát nữa Mục Hưng Hà phủi hai lần cho xong việc, cậu móc ra khăn mùi soa hình vuông từ trong túi quần, nắm tay Mục Hưng Hà, hai ba nhát lau sạch sẽ, lấy lại khăn tay rồi đi mất.

Mục Hưng Hà nhìn lòng bàn tay sạch sẽ, đây không phải là lần đầu tiên Lâm Đông lau tay cho cậu, giúp cậu chỉnh lý bản thân, thế nhưng cảm giác hoàn toàn khác trước đây, giống như nơi sâu trong đáy lòng một hạt giống, hạt giống lặng lẽ nảy mầm, chẳng những có ánh sáng còn có mưa, trong lòng cậu đẹp không chịu được, những oan ức, sĩ diện cãi láo, lòng dạ hẹp hòi vừa nãy trên sân thể dục, tất cả đã biến mất, cậu cao hứng vô cùng.

Buổi trưa, các bạn học đều nằm ở trên giường ngủ, Mục Hưng Hà lại không buồn ngủ một chút nào, gục xuống bàn, đôi mắt liên tục nhìn chằm chằm vào sau gáy Lâm Đông, sau từ đó mỗi buổi trưa, Mục Hưng Hà đều nhìn Lâm Đông như vậy, nhìn từ trời thu nhìn sang mùa đông, từ mùa đông nhìn sang mùa hè.

Mãi đến tận khi nghỉ hè đến, Lâm Đông đi đế đô. Mục Hưng Hà cũng đi du lịch một lần, vừa trở về liền gọi Tưởng Tiểu Quân đi quán Internet ở Thị Nhất Trung.

Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Đi quán Internet làm gì?”

Mục Hưng Hà nói: “Lên mạng đó.”

“Chơi game à?”

“Ừ.”

“Thật sự là chơi game hả?”

“Thuận tiện cùng Đông Đông video.”

“Mày xác định lúc này Lâm Đông có online hả?”

“Cũng gần như thế.”

Tưởng Tiểu Quân không muốn đi, bị Mục Hưng Hà mạnh mẽ kéo đi quán Internet, vừa đến quán Internet, Mục Hưng Hà vội vã không nén nổi mà nạp tiền, tìm máy, khởi động máy, nhanh chóng đăng nhập tài khoản Q, trong danh bạ Q tìm nhóm “Ha ha”, bên trong nhóm chỉ có một tài khoản Q, tài khoản Q ghi chú là “Tức phụ nhi của tôi “, nhưng cái ảnh chân dung của “Tức phụ nhi của tôi” là màu xám.

Cậu nhấp hai lần mở ra, gửi tin nhắn sang:

—— Đông Đông, có đó không?

Bên kia ảnh chân dung vẫn là màu xám, cậu thử gửi yêu cầu video qua thử, nửa ngày cũng không có ai nhận, cậu không từ bỏ mà gửi tin nhắn:

—— Đông Đông, em có đó không?

—— Có thì nói với anh một tiếng.

—— Anh và Tiểu Quân đang ở trong quán Internet chơi.

——Em đang làm gì vậy?

—— Đông Đông.

—— Em ăn cơm chưa?



Gửi vài tin nhắn, ảnh chân dung “Tức phụ nhi của tôi” vẫn là màu xám, cậu đeo tai nghe đợi một lúc, không thấy “Tức phụ nhi của tôi ” login, quay đầu hỏi Tưởng Tiểu Quân đang nhập tài khoản Q: “Tiểu Quân, chơi game không?”

Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Chơi trò chơi gì?”

“Mày muốn chơi cái gì?”

“Gì cũng được.”

“Vậy chúng ta chơi game cổ trang, đánh tổ đội đi, vừa vặn mày giúp tao thăng cấp.”

“Được.”

Mục Hưng Hà mở game, cùng Tưởng Tiểu Quân chọn vị trí, bắt đầu cùng nhau đánh quái thăng cấp, Mục Hưng Hà rất biết chơi game, mặc kệ là trò chơi gì, cậu đều học tập vô sự tự thông, đồng thời rất nhanh trở thành người tài ba trong đó, dựa vào sự giúp đỡ của cậu, Tưởng Tiểu Quân thăng cấp nhanh chóng.

Tưởng Tiểu Quân càng đánh càng cao hứng, kích động nói: “Tiến bộ thật nhanh, thêm hai phút nữa, tao có thể mở bản đồ mới rồi.”

Mục Hưng Hà cong môi nở nụ cười: “Hai phút? Quá xem thường lão tử, có lão tử ở đây, lão tử cho mày ba mươi giây thì xuất hiện bản đồ mới, nhìn xem.”

“Ngon!”

Tưởng Tiểu Quân làm nóng người.

Tay trái Mục Hưng Hà đặt trên bàn phím gõ đùng đùng, đang muốn ra đại chiêu, trong ống nghe truyền đến tiếng vang “Tích tích” của Q, với mấy tiếng Q vang, trong đầu cậu chợt lóe lên ý nghĩ trong nháy mắt “Là Lâm Đông”, một giây sau, cậu thu nhỏ cửa sổ trò chơi, vào danh sách Q nhìn, quả nhiên là ảnh chân dung của “Tức phụ nhi của tôi” đang lóe lên.

Trong lòng cậu vui vẻ, không chậm trễ chút nào tắt game, mở danh sách Q ra, nhìn thấy Lâm Đông trả lời, đầu tiên là cười ngây ngô, trả lời lại Lâm Đông một câu, sau đó mở webcam của máy vi tính ra, trước webcam chỉnh lý quần áo, tóc tai cùng tư thế ngồi, xác định mình cực kỳ, phi thường cùng với tuyệt đối hoàn mỹ, lập tức gửi yêu cầu video cho Lâm Đông.

Nhìn thấy Lâm Đông trong nháy mắt nở nụ cười, vẫy tay với Lâm Đông.

Lâm Đông hỏi: “Anh đang ở quán Internet bên cạnh trường học à?”

Mục Hưng Hà nói: “Đúng vậy.”

“Chỉ một mình anh?”

“Không phải, còn có Tiểu Quân.”

“Tiểu Quân đâu?”

“Đang chơi game đấy.”

“Em nhìn anh ấy một chút.”

“Nhìn nó làm gì, nhìn anh là được rồi.” Mục Hưng Hà không cho Lâm Đông nhìn Tưởng Tiểu Quân, hỏi tiếp: “Sao bây giờ em mới lên mạng?”

“Em tán gẫu với ông ngoại em.”

“Tán gẫu cái gì vậy?”

“Chỉ là một ít việc nhà thôi.”

“Không tán gẫu với anh à?”

“Tán gẫu cái gì với anh?”

Mục Hưng Hà cao hứng cùng Lâm Đông trò chuyện, tán gẫu khí thế ngất trời, căn bản là không nghe thấy Tưởng Tiểu Quân gọi mình, Tưởng Tiểu Quân bên này ấn con chuột vang liên hồi, trong miệng thúc giục nói: “Hưng Hà, mày nhanh lên đi, tao không ngăn được.”

Nửa ngày không thấy Mục Hưng Hà có phản ứng.

Tưởng Tiểu Quân quay đầu nhanh chóng liếc mắt nhìn Mục Hưng Hà, không nhìn còn không biết, vừa nhìn mới phát hiện Mục Hưng Hà căn bản không chơi game, mà giống như con chó ngốc, đang cùng Lâm Đông video tán gẫu.

Tưởng Tiểu Quân nổi giận, hô to: “Mục Hưng Hà!”

Mục Hưng Hà quay đầu nhìn sang.

“Tao chết!”

“Cái gì mà mày chết?”

Lúc này Mục Hưng Hà mới nhớ tới game, quay đầu nhìn về phía màn hình máy vi tính của Tưởng Tiểu Quân, nhân vật phong lưu tiêu sái nằm trong vũng máu, Tưởng Tiểu Quân chửi Mục Hưng Hà ầm lên: “Mục Hưng Hà, bà mẹ mày!”

“Há, chết rồi.”

“Chết đến mức không thể chết lại.”

“Cứu sống đi.”

“Làm sao mà cứu sống?”

“Dùng tài khoản của tao á.”

Mục Hưng Hà nói cho Tưởng Tiểu Quân biết tài khoản game của mình, sau đó Tưởng Tiểu Quân đăng nhập vào, lấy trang bị trong game của Mục Hưng Hà chia ra làm hai, chia cho hắn và Lâm Đông, mà Mục Hưng Hà thì không biết, vẫn cứ đắc ý mà cùng Lâm Đông tán gẫu, nhiều đề tài tẻ nhạt, cậu đều cười rất vui vẻ, vì muốn cùng Lâm Đông tán gẫu thêm một lúc, cậu kín đáo đưa cho Tưởng Tiểu Quân hai đồng, để Tưởng Tiểu Quân bỏ thêm thời gian lên mạng, tiếp tục cùng Lâm Đông tán gẫu, mãi cho đến cho tới khi máy nhắc nhở, cậu mới nói tạm biệt với Lâm Đông.

Vừa quay đầu nhìn thấy Tưởng Tiểu Quân vẫn còn đang chơi game, nhân vật trong game mặc áo giáp vàng chói lọi, cầm trong tay cây thương hình lá sậy, vừa ra chiêu, quét ngang một đám lớn, chỉ là chiêu số này, khôi giáp này, vũ khí này sao nhìn quen mắt như vậy chứ, Mục Hưng Hà thừa dịp máy vi tính còn chưa tắt máy, nhanh chóng lên tài khoản chơi game, mở ra xem, khu trang bị rỗng tuếch.

Tưởng Tiểu Quân!

Ra khỏi quán Internet, Mục Hưng Hà còn đang chửi Tưởng Tiểu Quân, chửi tới mức Tưởng Tiểu Quân vô lực phản kích, chuyển sang mời Mục Hưng Hà ăn mì thạch, lần này Mục Hưng Hà cũng nguôi giận.

Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Khi nào thì Lâm Đông trở về?”

Mục Hưng Hà vừa ăn mì thạch vừa nói: “Tuần sau sẽ trở lại, lúc đó tao tới chỗ này đón em ấy.”

“Trong nhà người ta có xe, cần mày đón sao?”

“Đương nhiên cần.” Mục Hưng Hà múc nửa muỗng dầu ớt tưới vào mì thạch, mì thạch óng ánh có thêm nhiều màu sắc, càng khiến người ta muốn ăn, cậu vừa ăn vừa nói: “Không phải ba em ấy mở thêm chi nhánh ở thành phố này sao? Trở về thế nào cũng phải đi đến công ty xem một chút, lúc đó Đông Đông không cùng ba mẹ đi đến công ty, tao qua bên này đón em ấy trở về trấn.”

“Biết thời gian nào trở về rồi sao?”

“Biết rồi.”

“Có cần tao tới đón cùng không?”

“Mày muốn tới thì tới, không muốn thì thôi.”

“Vậy tao đến lên mạng.”

“Được.”

Một tuần sau, Mục Hưng Hà rời giường rất sớm, ăn điểm tâm xong, cẩn thận tắm rửa, gội đầu, mặc áo ngắn tay và quần bò mới mua, chạy đến phòng ba mẹ nhìn một loạt mỹ phẩm dưỡng da của mẹ, cậu cũng không biết dùng như thế nào, đành dùng kem dưỡng da Đại Bảo SOD mật ong của ba, xịt nước hoa dòng Eau de Cologne của ba, cầm lấy máy sấy tóc của mẹ, đứng trước kính trang điểm, dựng từng cọng tóc trên đầu lên, lúc này mới thật vui vẻ mà đạp xe đạp cùng Tưởng Tiểu Quân đi vào trong thành phố.

Vừa vào trong thành phố, Tưởng Tiểu Quân liền đi quán Internet.

Mục Hưng Hà đạp xe đạp, huýt sáo, một đường đạp đến dưới tàng cây gần trạm ô tô phía đông, chân dài bỏ khỏi bàn đạp, thoải mái chạm xuống đất, ngồi trên yên xe đạp chờ đợi.

Trạm ô tô phía đông cực kỳ náo nhiệt, xe cộ lui tới không ít, mỗi một chiếc xe chạy qua đều có cửa kính xe, mỗi một cửa kính xe đều trở thành gương của Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà không bỏ qua bất kỳ một cửa kính xe nào, quả thực là biến cửa kính xe thành máy chụp hình, bày các loại tư thế, khiến cho Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi không nhịn được cười.

Nguyễn Tâm Bình nói: “Tri Nhiên, mẹ nhớ là Hưng Hà không thích chưng diện nhỉ?”

Lâm Đông nói: “Dạ.” Hơn nữa rất ẩu tả.

“Nhưng mà gần đây có phải là đặc biệt thích soi gương không?”

Bùi Thức Vi tiếp lời: “Lớn rồi, biết đẹp rồi.”

“Đây cũng quá biết rồi đấy, có phải là nói chuyện yêu đương không?”

Lâm Đông nghe mà sững sờ.

Nguyễn Tâm Bình hỏi: “Tri Nhiên, Hưng Hà có đang yêu không?”

Lâm Đông trả lời: “Không phải chứ, con không nghe nói gì cả.”

“Vậy đoán chừng là có thầm mến người ta.”

“Em cả nghĩ quá rồi.” Bùi Thức Vi cười nói: “Hưng Hà lớn rồi, biết chú ý đến hình tượng, hiện tại trẻ con đều thích chưng diện.”

“Vậy cũng tốt.” Nguyễn Tâm Bình cười cười nói: “Tri Nhiên, vậy con về nhà trước đi, chú ý an toàn nhé.”

“Con biết rồi ạ, vậy con xuống xe.”

“Đi đi.”

Lâm Đông đưa mắt nhìn Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi rời đi, quay đầu nhìn về phía Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà giống cậu mặc áo màu trắng ngắn tay, thế nhưng lại mặc ra phong cách khác, tuấn lãng, dương quang, đẹp trai khiến cho trong lòng người yên ổn, cậu cười đi lên trước, vỗ vỗ Mục Hưng Hà còn đang soi cửa sổ xe, làm Mục Hưng Hà sợ hết hồn.

“Đông Đông!”

Lâm Đông cười hỏi: “Chờ lâu lắm rồi hả?”

“Không có, vừa tới.” Mục Hưng Hà nhìn Lâm Đông, trên mặt mang theo chút đỏ ửng, chính cậu cũng cảm giác được có chút nóng lên, nói: “Nào, ngồi lên, mang em đi.”

“Được.”

Lâm Đông ngồi lên chỗ ngồi phía sau xe.

Mục Hưng Hà hỏi một câu: “Được chưa?”

Lâm Đông nói: “Được rồi.”

“Vậy đi.”

“Ừ.”

Mục Hưng Hà giẫm bàn đạp xe một cái, xe chạy đi.

Đúng giữa mùa hè, ánh nắng tươi sáng, chiếu lên trên lá cây xanh biếc, trên mặt đất hình thành bóng cây loang lổ, Mục Hưng Hà tuấn lãng đạp xe đạp, mang theo Lâm Đông ôn hòa đi xuyên qua bóng cây loang lổ, như là một hình ảnh tuyệt mỹ, hấp dẫn người đi đường dồn dập liếc mắt quan sát, có người nhìn tới ngơ ngẩn đụng phải cây.

Trong mắt hai người Lâm Đông và Mục Hưng Hà không có người khác, chỉ có lẫn nhau, Mục Hưng Hà hỏi: “Đông Đông, em có đói bụng không?”

“Không có.”

“Không muốn ăn chút gì không sao?”

“Vẫn chưa muốn ăn, đúng rồi, Tiểu Quân đâu?”

“Ở quán Internet chơi game.”

“Vậy chúng ta cũng đi quán Internet đi.”

“Em muốn chơi game à?”

Từ khi Lâm Đông trở lại đế đô, không chơi game nữa, tuy rằng không mê luyến game, thế nhưng nghe nói Tưởng Tiểu Quân ở quán Internet chơi game, cậu cũng muốn đi chơi vài ván.

Mục Hưng Hà lập tức nói được, đến quán Internet, Mục Hưng Hà mở hai tấm thẻ, cùng Lâm Đông mỗi người một tấm, vừa vặn bên cạnh Tưởng Tiểu Quân có chỗ, hai người liền đi tới.

Lâm Đông cùng Tưởng Tiểu Quân bắt chuyện vài câu, ba người liền lên game, tổ đội đánh thắng một ván xong, Mục Hưng Hà hỏi: “Đông Đông, em đói bụng không?”

Lâm Đông nói: “Có chút.”

“Vậy anh đi mua một ít đồ ăn cho em.”

“Em đi cùng với anh.”

“Em ngồi xe lâu như vậy, nghỉ ngơi một chút đi. Anh đi mua về là được rồi, em muốn ăn cái gì?”

Lâm Đông nói: “Em ăn gì cũng được, anh xem rồi mua là được.”

“Vậy được.” Mục Hưng Hà biết Lâm Đông thích ăn cái gì, liền không hỏi nữa, ngược lại hỏi Tưởng Tiểu Quân, có được đáp án rồi, bảo Tưởng Tiểu Quân trông game giúp cậu, không cần đánh, cứ treo lấy kinh nghiệm là được, đừng để bị chém hết máu là được.

Tưởng Tiểu Quân đồng ý, chờ Mục Hưng Hà đi rồi, hắn liền muốn đánh phó bản, vì vậy nói với Lâm Đông: “Lâm Đông, em trông giúp Hưng Hà đi, nhìn nó đừng để bị chém hết máu là được, cái khác không cần quản.”

“Được, em biết rồi.” Lâm Đông nhảy sang chỗ ngồi của Mục Hưng Hà, một người trông hai tài khoản, thế nhưng tầm mắt có góc chết, cậu bị Mục Hưng Hà ở trong game chém mất máu, cậu vươn tay muốn di chuyển màn hình máy vi tính sang phía mình một chút, không cẩn thận đụng tới con chuột, màn hình game bị thu nhỏ lại.

Cậu với lấy con chuột của Mục Hưng Hà, muốn mở lại trang game, thoáng nhìn thấy danh bạ Q của Mục Hưng Hà, bên trong danh bạ Q có một nhóm gọi là “Ha ha”, cái này quá phù hợp với tính cách không câu nệ tiểu tiết của Mục Hưng Hà, nhưng trong nhóm “Ha ha” chỉ có một người, tên là —— Tức phụ nhi của tôi.

Cái ảnh chân dung của tức phụ nhi này, nhìn thật quen mắt.