Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 58: Bảo bối, xin lỗi



Từ sau khi tìm được mẹ, Lâm Đông liền biết từ “Bọn buôn người” có nghĩa là bắt cóc trẻ con bán trẻ con, lúc bé hai tuổi đã bị bọn buôn người bắt cóc mất, cho nên mẹ mới thương tâm mà sinh bệnh, đến bây giờ vẫn chưa chữa khỏi, bé không thể bị bắt cóc lần nữa, nếu như vậy mẹ sẽ càng thương tâm hơn.

Bây giờ đối với người xa lạ bé đều duy trì sự cảnh giác, đặc biệt là xe và người xa lạ, e sợ người xấu sẽ bắt cóc mình, cho nên, giờ khắc này nhìn thấy chiếc xe ô tô màu đen dừng lại, điều đầu tiên bé nghĩ đến không phải là quan sát chiếc xe ô tô màu đen mà là nhanh chóng chạy.

Bé lập tức quay người bước chân ngắn chạy về phía dượng, mới chạy hai bước liền nghe có người gọi “Tri Nhiên”, bé đột nhiên dừng lại, theo bản năng mà quay đầu lại xem, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bước xuống từ cửa trước ô tô.

Người đàn ông mặc quần áo thể dục đơn giản, mi mục như họa, vóc người cao to, toàn thân toả ra một loại khí chất ôn nhuận, mặc dù có chút tiều tụy, râu mọc lún phún dưới cằm, nhưng vẫn cực kỳ đẹp trai, là người đàn ông đẹp trai nhất mà Lâm Đông từng gặp qua, bé ngơ ngác nhìn người đàn ông,hình như đã gặp nhau ở nơi nào rồi.

Người đàn ông cũng nhìn Lâm Đông, nhìn một chút thì viền mắt đỏ, nhẹ nhàng gọi một câu: “Tri Nhiên.”

Lâm Đông ngẩn người, giọng nói trong trẻo hỏi: “Làm sao chú biết tên con là Tri Nhiên?”

Giọng người đàn ông run rẩy nói: “Bởi vì ba là người đặt tên cho con. Thức vi kiến viễn, tri kỳ nhiên tri kỳ sở dĩ nhiên, Tri Nhiên.”

Lâm Đông nghe không hiểu lời của người đàn ông, mím mím miệng nhỏ, ngược lại hỏi: “Vậy chú là ai ạ?”

“Ba là ba của con.”

Ba?

Lâm Đông ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, nhớ lại video mà mình và dì xem qua, trong video ba toàn cười, ở mọi thời khắc trong đôi mắt đều giấu ánh sáng lấp lánh như sao, rất đẹp, nhưng người đàn ông trước mắt này cũng đẹp, ánh mắt lại hồng hồng, còn để râu dài, tương tự ba nhưng cũng không giống ba, bé không xác định được.

Nhìn người đàn ông này chậm rãi đi về phía bé, lúc này bé mới phát hiện người đàn ông này bước đi có chút vấn đề, chân phải có chút cà thọt, bước đi thì thân hình sẽ hơi lệch một chút.

Ánh mắt của bé đều bị người đàn ông thọt chân hấp dẫn, ngơ ngác nhìn, mãi đến tận khi người đàn ông đi tới trước mặt bé, ngồi xổm xuống, bé không nhịn được mở miệng hỏi: “Chân chú bị làm sao vậy?”

Mắt người đàn ông đỏ lên, lưu luyến nhìn Lâm Đông, âm thanh dễ nghe trả lời: “Bị thương.”

“Có đau hay không ạ?”

“Trước đây đau, hiện tại không đau.”

Lâm Đông không hiểu hỏi: “Vậy tại sao chú lại bị thương?”

Người đàn ông ôn hòa trả lời: “Bởi vì xảy ra tai nạn xe cộ.”

“Vì sao lại xảy ra tai nạn xe cộ ạ?”

“Bởi vì xe chạy nhanh, đụng vào vòng bảo hộ.”

“Tại sao chú lại chạy nhanh như vậy? Sao chú không chạy chậm một chút.”

“Bởi vì sốt ruột tìm Tri Nhiên, Tri Nhiên, con đã lớn như vậy, lớn như vậy rồi.” Người đàn ông tận lực khống chế, nhưng toàn thân vẫn hơi run, ngay cả đôi môi cũng hơi run run, gọi: “Tri Nhiên, Tri Nhiên.”

Lâm Đông nhìn chằm chằm người đàn ông.

Người đàn ông vươn tay chạm khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông, vẫn chưa kịp chạm tới, đột nhiên nghe thấy có người lớn tiếng gọi một câu sau lưng: “Đông Đông!”

Người đàn ông cùng Lâm Đông đồng thời quay đầu nhìn lại, nhìn thấy đám người Hạ Thanh Chương và Mục Hoài An từ trên bờ sông đi tới, Hạ Thanh Chương mở miệng gọi lần nữa: “Đông Đông.”

Lâm Đông gọi: “Dượng.”

“Lại đây.”

Lâm Đông liếc mắt nhìn người đàn ông, không động đậy.

Hạ Thanh Chương nói: “Con tới đây.”

Lâm Đông nói một câu với người đàn ông kia “Dượng của con gọi con, con đi một chút” sau đó chạy đến trước mặt Hạ Thanh Chương, Hạ Thanh Chương vươn tay che chở Lâm Đông, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía người đàn ông, mở miệng hỏi: “Anh là ai? Tới đây làm gì?”

Người đàn ông đã khống chế xong tâm tình của mình, chậm rãi đứng lên, nhìn Hạ Thanh Chương nói: “Xin chào, tôi tên là Bùi Thức Vi, đến tìm Tri Nhiên.”

Khi người đàn ông đứng lên, trong nháy mắt Hạ Thanh Chương nhìn rõ ràng tướng mạo của anh ta, tất cả mọi người nói Lâm Đông nhìn giống Nguyễn Tâm Bình, có thể là bởi vì không nhìn thấy người đàn ông này, Bùi Thức Vi, Bùi Thức Vi, cái tên này thật quen thuộc, hình như đã nghe qua mấy lần, chẳng lẽ là… ba ruột của Lâm Đông?

Hạ Thanh Chương kinh ngạc một chút, đánh giá trên dưới Bùi Thức Vi, tuy rằng mơ hồ cảm thấy được anh ta là ba của Lâm Đông, thế nhưng cụ thể có phải hay không thì không biết, cũng không dám mạo nhận, vì thế y mở miệng hỏi: “Tìm Tri Nhiên làm gì? Anh là gì của Tri Nhiên?”

Bùi Thức Vi vẫn lễ phép trả lời như cũ: “Tôi là ba của bé.”

Đúng là,

Đúng là ba của Lâm Đông!

Trên mặt đám người lớn Hạ Thanh Chương và Mục Hoài An chưa biểu hiện ra, nhưng trong lòng lại giật mình.

Bốn đứa nhỏ Mục Hưng Hà, Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên cùng Tưởng Tiểu Quân giật mình, trên mặt giật mình, ngữ khí cũng là giật mình, Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ lắm mồm đồng thời hỏi Lâm Đông: “Lâm Đông, chú ấy đúng là ba của mày hả?”

Lâm Đông nói: “Tao cũng không biết.” Đúng là Lâm Đông không biết, trước đây bé nằm mơ thấy mẹ cũng mơ thấy ba, nhưng là mơ thấy bộ dáng ba giống như trong video, không giống “Ba” trước mắt, bởi vì”Ba” trước mắt gầy hơn trong giấc mơ, đen hơn trong giấc mơ, còn bị thọt chân, cho nên bé không biết đây có phải là ba không.

Kỳ Kỳ cực kỳ kinh ngạc: “Ngay cả ba mình mà mày cũng không nhận ra à? Sao mày ngốc quá vậy?”

Lúc này Hạ Tiểu Xuyên thay Lâm Đông phản bác nói: “Mày mới ngốc! Lâm Đông chỉ gặp ba khi còn bé, lớn lên không thấy nữa, đương nhiên là không nhận ra! Nếu là mày chỉ gặp ba khi còn bé, sau đó không thấy tăm hơi nữa, mày có nhớ không?”

“Tao sẽ nhớ.”

“Mày chỉ biết khoác lác thôi.”

“Tao không có khoác lác!”

“Mày là đồ khoác lác, hôm qua mày mới học chữ ‘Thượng’ cùng ‘Hạ’, hôm nay mày còn không biết viết! Mày nhớ cái rắm thì có!”

“Tao có nhớ!”

“Ngậm miệng!” Ba Kỳ Kỳ quát Kỳ Kỳ một câu.

Kỳ Kỳ lập tức không lên tiếng.

Hạ Tiểu Xuyên cũng không dám nói tiếp nữa.

Hai đứa bé đồng thời quay đầu nhìn về phía Lâm Đông, Lâm Đông cũng không để ý đến trận cãi nhau của Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên, vẫn luôn nhìn Bùi Thức Vi, Bùi Thức Vi trả lời xong cũng nhìn Lâm Đông, nhìn một chút đôi mắt liền đỏ, không nhịn được đến gần Lâm Đông tới gần, Hạ Thanh Chương bước lên một bước che cho Lâm Đông nói: “Về nhà trước đi, về nhà thấy mẹ Tri Nhiên rồi lại nói.”

Bùi Thức Vi ngẩn ra, trong mắt loé ra vẻ sốt sắng, sau đó nói: “Được.”

“Đi thôi.”

“Mời.”

Hạ Thanh Chương nắm tay Lâm Đông đi về nhà.

Bùi Thức Vi theo ở phía sau.

Lâm Đông không nhịn được quay đầu lại nói: “Xe của chú.”

Bùi Thức Vi nói: “Có người trông, không có chuyện gì đâu.”

“Ai trông ạ?”

“Trợ lý.”

“Trợ lý là cái gì?”

“Chính là người trợ giúp ba làm việc.”

“Vậy —— “

“Đông Đông.” Hạ Thanh Chương nhẹ nhàng gọi một tiếng, Lâm Đông là đứa nhỏ đã từng bị bắt cóc một lần, y không thể để cho Lâm Đông xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, tuy rằng Lâm Đông cùng người tự xưng Bùi Thức Vi rất giống, thế nhưng trước khi được Nguyễn Tâm Bình nghiệm chứng, y không thể tùy tiện đem Lâm Đông giao cho người khác, vì vậy dắt Lâm Đông nhanh chóng đi về phía trước.

Lâm Đông thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại xem Bùi Thức Vi, không biết tại sao bé luôn muốn chậm lại chờ “Ba” một chút, bởi vì nhìn “Ba” hơi thọt chân, bé có chút đau lòng, nhưng dượng đưa tay chặn sau gáy của bé, buộc bé phải chạy về phía trước, chạy chạy đến tiệm tạp hóa, cửa tiệm tạp hóa tụ tập rất nhiều người, chơi cờ tướng, tán gẫu đều có.

Ngược lại không nhìn thấy Lâm Lệ Hoa.

Vốn là đám người Hạ Thanh Chương muốn đứng ở cửa tiệm tạp hóa, lại nghĩ nhiều người nhiều miệng, vì vậy Hạ Thanh Chương mang theo đám người Lâm Đông không về tiệm tạp hóa mà là đi vào sân nhà Lâm Đông, vừa bước vào sân liền thấy Lâm Lệ Hoa, mẹ Kỳ Kỳ cùng Nguyễn Tâm Bình và Nguyễn Tâm Ninh.

“Đông Đông!”

“Tri Nhiên!”

“Tri Nhiên!”

Lâm Lệ Hoa, Nguyễn Tâm Bình, Nguyễn Tâm Ninh đồng thời gọi, Nguyễn Tâm Bình bước nhanh tới, ôm lấy Lâm Đông, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Đông, nói: “Bảo bối, con trở về rồi.”

Lâm Đông gật đầu: “Dạ.”

“Chơi vui vẻ không?”

“Vui vẻ ạ.”

“Bắt được cá không?”

“Bắt được ạ.”

Lâm Lệ Hoa tiếp lời: “Cá bắt được ở chỗ nào rồi?”

Lâm Đông đáp: “Ở chỗ dượng ạ.”

Lâm Lệ Hoa xoay người hỏi: “Thanh Chương, bắt được nhiều hay ít?”

Hạ Thanh Chương nói: “Không bắt được nhiều lắm.”

“Vậy sao anh về sớm thế?”

“Bởi vì trên đường đụng phải một người.”

“Ai?”

Hạ Thanh Chương không trả lời ngay, mà nhìn về phía Nguyễn Tâm Bình.

Nguyễn Tâm Bình tiếp nhận được ánh mắt của Hạ Thanh Chương, không hiểu lắm, sau đó vừa nhìn về phía Lâm Đông, nhỏ giọng hỏi: “Con đụng phải một người à?”

Lâm Đông gật đầu.

“Đụng phải ai?”

“Chú ấy nói chú ấy là ba của con ạ.”

Nghe vậy, Nguyễn Tâm Bình nghiêm túc hẳn lên.

Lâm Lệ Hoa kinh ngạc.

Mẹ Kỳ Kỳ cũng sợ ngây người.

Nguyễn Tâm Ninh biết mấy ngày trước Nguyễn Tâm Bình đã liên lạc với Bùi Thức Vi, cảm thấy cũng nên đến trấn Cẩm Lí vào thời gian này, vì vậy nhanh chóng hỏi: “Anh ta ở đâu?”

Lâm Đông vươn tay chỉ ra phía cửa, nói: “Chú ấy ở phía sau ạ.”

Nguyễn Tâm Ninh nhìn xung quanh một chút, nói: “Không có mà.”

Lâm Đông nói: “Chú ấy còn ở phía sau, chân chú ấy bị thương, đi không nhanh ạ.”

“Vậy anh ta —— “

Nguyễn Tâm Ninh chưa nói hết, một bóng người cao to đột nhiên xuất hiện, Nguyễn Tâm Ninh lập tức ngậm miệng lại, cùng đám người Lâm Lệ Hoa đồng thời nhìn chằm chằm Bùi Thức Vi, Bùi Thức Vi đứng ở cửa, nhìn Lâm Đông cùng Nguyễn Tâm Bình đang ôm Lâm Đông.

Nguyễn Tâm Bình nhìn chằm chằm Bùi Thức Vi, ánh mắt lấp lóe, trong cái lấp lóe ấy phảng phất như đang hồi tưởng lại một thoáng đã qua, chỉ còn lại hiện tại.

“Tâm Bình.” Bùi Thức Vi nhẹ nhàng gọi.

Nguyễn Tâm Bình cũng nhẹ nhàng gọi: “Thức Vi.”

“Tìm, tìm được Tri Nhiên rồi.”

“Ừ, tìm được rồi.”

Bùi Thức Vi đỏ cả mắt.

Nguyễn Tâm Bình cũng đỏ cả mắt.

Bùi Thức Vi cất bước đi đến bên cạnh Nguyễn Tâm Bình, từ từ đi tới bên người Nguyễn Tâm Bình âm thanh khàn khàn mà nói: “Khổ cho em rồi.”

Nguyễn Tâm Bình cố không khóc ừ một tiếng.

Bùi Thức Vi nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông cũng nhìn Bùi Thức Vi.

Bùi Thức Vi nhẹ giọng gọi: “Tri Nhiên.”

Lâm Đông chớp đôi mắt nhìn Bùi Thức Vi chăm chú.

Bùi Thức Vi nhẹ giọng hỏi: “Không nhớ ba sao?”

Lâm Đông chớp đôi mắt.

“Có nhớ ba từng cõng con hái nho không? Nhớ ba nâng con chơi cao cao không? Nhớ ba từng cõng con chơi trò chơi không?”

Lâm Đông chớp đôi mắt một chút.

Bùi Thức Vi cũng chớp mắt một chút, vươn tay đến trước mặt Lâm Đông nói: “Tri Nhiên, đến, ba ôm một cái.”

Lâm Đông nghe theo bản năng, thân hình nhỏ nghiêng về phía Bùi Thức Vi, bị Bùi Thức Vi ôm vào trong ngực, bé lập tức cảm nhận được sự ấm áp không giống như cái ôm của mẹ, có cảm giác mạnh mẽ hơn mẹ, càng chân thật hơn mẹ, như một cây đại thụ có thể che mưa chắn gió, làm cho bé cảm thấy đặc biệt an toàn.

Bé còn chưa cảm giác xong sự khác nhau giữa ba và mẹ, đột nhiên nơi hõm cổ nóng lên còn có chút ẩm ướt, nghe thấy ba hạ giọng nói: “Bảo bối, xin lỗi, xin lỗi.”

Bé kinh ngạc quay sang nhìn, đột nhiên lệ rơi đầy mặt ba, bé cũng không biết mình bị làm sao, đôi mắt nóng lên, nước mắt cũng rơi xuống ào ào.