Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 87: Đại tâm tư



Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên học xong lớp một và lớp hai, nhận thức không ít chữ Hán, cũng biết "Một tiếng bằng phẳng, hai tiếng dương cao, ba tiếng chuyển hướng, bốn tiếng rơi xuống", nhưng sẽ không biết vận dụng, cho nên không phân biệt được "Tình" cùng "Tính".

Lâm Đông thật kiên nhẫn mà dạy hai người cách phân biệt, dạy dạy chỉnh chỉnh nửa giờ mới dạy xong cho hai người, lúc này đã gần đến buổi trưa, năm đứa nhỏ vẫn chưa đi đến cánh đồng hi vọng liền quay trở lại.

Vừa đến nhà Lâm Đông liền đạp xe đạp lắc lư trên trấn, không cảm thấy mệt chút nào, cảm giác gió thổi vù vù hai bên tai, bé cực kỳ vui vẻ. Mỗi ngày ít nhất đạp xe đạp hai tiếng, mãi đến tận ngày khai giảng, rốt cuộc bé chịu cam lòng để xe đạp nghỉ ngơi, sau đó đi tiểu học Cẩm Lý báo danh lấy sách mới.

Không ngoài suy đoán, Lâm Đông và Mục Hưng Hà đều đứng số một, không cần nộp học phí. Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên cùng Tưởng Tiểu Quân phát huy ổn định, đạt yêu cầu tuyến trên, miễn được nỗi khổ da thịt, năm đứa nhỏ lại bắt đầu con đường đi học, mỗi sáng sớm đồng thời rời giường, buổi tối đồng thời tan học, đánh lộn cãi nhau không ngừng.

Tất cả đều trải qua trong yên bình, Nguyễn lão gia tử cùng Nguyễn lão thái thái vẫn chưa rời khỏi trấn Cẩm Lí, lúc này ông bà nội của Lâm Đông lại tới nữa rồi, trong nhà tràn đầy người.

Bùi lão gia tử và Bùi lão thái thái cũng là hai lão nhân hiền lành, thế nhưng vẫn không ưa Nguyễn lão gia tử cùng Nguyễn lão thái thái, nói là Nhị lão nhà họ Nguyễn đặc biệt có tâm kế, không phải giả vờ chỗ này không thoải mái thì là chỗ kia không thoải mái, kiên quyết chiếm đoạt một nhà ba người Lâm Đông, hàng năm đều ăn tết ở nhà họ Nguyễn, người nhà họ Bùi không phục cho lắm.

Lần này Nhị lão nhà họ Bùi đến đây là để cướp người, mục tiêu chính là Lâm Đông.

"Tri Nhiên à, đến chỗ ông ngoại nào."

"Tri Nhiên, lại đây, bà ngoại ôm một cái."

"Bảo bối, bà nội xem nào."

"Bảo bối, đói bụng không? Ông ngoại làm cơm cho con nhé."

"..."

Mỗi ngày Lâm Đông vừa tan học thì có bốn ông bà nghênh tiếp mình, cho dù bé ôm ai trước thì bốn lão nhân đều sẽ cãi nhau rộn ràng không ngừng, mỗi lần bé đều có thể an ủi tốt, thế nhưng Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi không thể làm gì với chuyện này, luôn cảm thấy khiến cho Lâm Đông chịu ủy khuất, thừa dịp bốn lão nhân đi ra ngoài tản bộ, hai vợ chồng cố ý tỏ vẻ có lỗi với Lâm Đông, cảm thấy gần đây Lâm Đông khá mệt nhọc, chờ qua một thời gian ngắn sẽ sắp xếp lại cho bốn lão nhân sau.

Lâm Đông nói: "Không mệt gì cả, con rất thích ông bà nội và ông bà ngoại."

Nguyễn Tâm Bình hỏi ngược lại: "Không cảm thấy bọn họ ồn ào quá sao?"

"Không ồn ào mà."

"Bọn họ chỉ tranh nhau cướp một mình con."

"Vậy phải làm sao bây giờ ạ?" Lâm Đông hỏi.

Nguyễn Tâm Bình hỏi ngược lại: "Vậy phải làm sao bây giờ đây?"

Lâm Đông ngẫm lại, nói: "Mẹ, bằng không mẹ lại sinh thêm một em trai đi, vậy con ở cùng ông bà ngoại, em trai ở cùng ông bà nội, bọn họ sẽ không tranh nhau cướp một mình con nữa."

Nguyễn Tâm Bình lập tức nói: "Không được."

Lâm Đông hỏi: "Tại sao không được ạ?"

Nguyễn Tâm Bình ngồi vào trên ghế salon, nhìn thẳng Lâm Đông, xoa khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Đông, ôn nhu nói: "Bảo bối, mẹ sẽ không sinh thêm em trai, mẹ chỉ yêu một mình con thôi."

Lâm Đông nói: "Nhưng con muốn em trai em gái cơ."

"Sao đột nhiên con lại muốn em trai em gái?"

"Bởi vì bạn học của con có em trai em gái, em trai em gái thật đáng yêu, con cũng muốn có một đứa em, con có thể thương yêu em trai em gái, sau đó cùng em trai em gái đồng thời thương ba mẹ, nếu như vậy, chờ con lên cấp hai, phải lên tự học buổi tối, em trai em gái có thể ở cạnh ba mẹ, ba mẹ có thể bớt nhớ con một chút, mẹ cũng sẽ không ngã bệnh."

Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi nghe sững sờ, thực sự không hiểu tại sao Lâm Đông lại nói như vậy, Nguyễn Tâm Bình dịu dàng hỏi: "Bảo bối, ai nói cho con điều này?"

"Con tự mình nghĩ ạ."

"Sao con lại nghĩ nhiều như vậy?"

"Con đã là thiếu niên rồi, có thể nghĩ nhiều mà."

Nguyễn Tâm Bình trong lòng ấm áp nở nụ cười, ôm Lâm Đông vào trong lòng nói: "Bệnh của mẹ đã tốt rồi, con xem mấy năm nay, mẹ không phát bệnh nữa không phải sao?"

Lâm Đông nhìn Nguyễn Tâm Bình.

Nguyễn Tâm Bình lại hỏi: "Đúng hay không?"

Lâm Đông gật đầu.

Nguyễn Tâm Bình xoa tóc Lâm Đông nói: "Cho nên, không cần lo lắng cho mẹ, an tâm đi học, có được hay không?"

Lâm Đông suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, trong chốc lát còn nói: "Mẹ, con thích em gái, con muốn em gái."

Nguyễn Tâm Bình nở nụ cười, nói: "Không cần phải nghĩ nhiều, học tập cho giỏi đi."

Lâm Đông không thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy được rồi ạ."

Sau đó Nguyễn Tâm Bình nói chuyện đàm luận với bốn vị lão nhân, cảm thấy bốn vị lão nhân đối xử với Lâm Đông có chút không thích hợp, tạo cho Lâm Đông quá nhiều gánh vác cùng áp lực, bốn vị lão nhân đều đã già, nửa đời trước đều cống hiến cho công việc, nửa đời sau cần phải sống cho bản thân mình một chút.

Nguyễn Tâm Bình dùng lời nói nhỏ nhẹ đàm luận với bốn vị lão nhân, bốn vị lão nhân vẫn luôn thông tình đạt lý, suy nghĩ minh bạch rất nhanh, vì vậy dọn dẹp hành lý một chút, quyết định đi tuần trăng mật hâm nóng tình cảm, chờ hưởng thụ xong lại trở về xem cháu ngoại kiêm cháu nội, vì vậy bốn vị lão nhân cứ lưu luyến như vậy mà đi, vì thế Lâm Đông còn đỏ cả vành mắt.

Bùi Thức Vi xoa đầu Lâm Đông bảo Lâm Đông đi học, sau đó ôm Nguyễn Tâm Bình trở lại sân, không có bốn vị lão nhân cùng Lâm Đông, trong sân có chút trống trải, Bùi Thức Vi nắm tay Nguyễn Tâm Bình nói: "Hay là chúng ta tôn trọng ý kiến của con trai, sinh thêm một đứa? Thêm một Tri Nhiên được người thích, không phải rất tốt sao?"

Nguyễn Tâm Bình nói: "Muốn sinh thì anh đi mà sinh, em không sinh."

Bùi Thức Vi cười nói: "Anh đều nghe theo em."

Nguyễn Tâm Bình không để ý tới mấy lời Bùi Thức Vi nói, cất bước tiến vào phòng khách, Bùi Thức Vi cũng tiến vào phòng khách, nhìn thấy trên khay trà có một cái bút chì 2B, nhất định là Lâm Đông, anh ta cầm bút chì đi vào phòng Lâm Đông, nhìn thấy thời khóa biểu dán trên bàn, thời khóa biểu viết ngày hôm nay có môn mỹ thuật.

Vậy là Lâm Đông quên mang bút chì, không sao, bé có thể tìm bạn học mượn một cây khác, Bùi Thức Vi vươn tay đem bút chì cắm vào trong ống đựng bút, rời khỏi phòng Lâm Đông.

Lúc này Lâm Đông đang ngồi ở trong phòng học lục hết hộp bút, lật hết cặp sách tìm bút chì, bút chì không mang theo sao? Bé suy nghĩ một chút, nghĩ đến vừa nãy mình lấy bút chì viết số điện thoại mới của nhà cô cho ông bà ngoại, cho nên tiện tay đặt bút chì ở —— trên khay trà.

Bởi vì phải tiễn ông bà nội và ông bà ngoại, cho nên tâm tư đều đặt trên người bốn vị lão nhân, nên quên bỏ lại vào cặp, hiện tại đang trong tiết mỹ thuật, thầy dạy mỹ thuật đang đứng trước bảng đen dạy bé cách vẽ nhà cửa, nhưng bé không có bút chì làm sao bây giờ?

Bé nhìn bạn cùng bàn, bạn cùng bàn chỉ có một cây bút chì, vì vậy bé nghĩ tới Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà có hai cây bút chì, bé quay đầu nhìn Mục Hưng Hà, ngày hôm nay bạn cùng bàn của Mục Hưng Hà xin nghỉ, một mình cậu nằm úp sấp trên cái bàn cúi đầu vẽ linh tinh, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nói chuyện với bạn ngồi sau.

Thầy dạy mỹ thuật quản không nghiêm ngặt, trong lúc lên lớp không ngồi yên mà quay đầu nói chuyện khắp nơi như Mục Hưng Hà chỗ nào cũng có, nhưng Lâm Đông không như thế, bé là học sinh tốt, tự hạn chế tính tình, nghiễm nhiên là khuôn mẫu của học sinh ba tốt, nhưng hôm nay quên mang bút chì, bé hơi cúi thấp người, nhẹ giọng gọi: "Hưng Hà."

Mục Hưng Hà không nghe thấy.

Lâm Đông bắc hai tay thành hình loa, đè giọng gọi: "Hưng Hà."

Mục Hưng Hà vẫn cứ tán gẫu nhiệt tình cùng bạn phía sau.

Lâm Đông không có cách nào, quay người xé ra nửa tấm giấy nháp, ở phía trên viết một câu "Hưng Hà, em không mang bút chì, anh cho em mượn một cây với."

Kí tên là Lâm Đông.

Lâm Đông ngại truyền tờ giấy quá chậm, vì vậy vo tờ nháp thành một cục tròn tròn, thừa dịp thầy giáo đưa lưng về phía mọi người, bé hơi nhổm dậy, chọi về phía Mục Hưng Hà, kết quả không đập trúng người Mục Hưng Hà, đập phải trán Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà gào lên một tiếng, bưng cái trán vừa tính mắng người, thoáng nhìn thấy Lâm Đông đang khua tay múa chân với mình.

Mục Hưng Hà dùng khẩu hình hỏi: "Em —— chọi —— anh ——?"

Lâm Đông gật đầu cật lực.

Trong nháy mắt hỏa khí của Mục Hưng Hà tiêu mất, nhặt cục giấy từ trên mặt đất rồi mở ra, thừa dịp thầy dạy mỹ thuật quay lưng về phía mình, nhanh chóng khom lưng chạy chậm, một tay cầm vở mỹ thuật của Lâm Đông, một tay nắm tay Lâm Đông, kéo Lâm Đông đến chỗ ngồi của mình.

Lâm Đông lập tức sốt sắng mà nói: "Giáo viên chủ nhiệm không cho đổi vị trí lung tung đâu."

Mục Hưng Hà nói: "Đó là giáo viên chủ nhiệm nói, không phải thầy dạy mỹ thuật nói, bây giờ chúng ta đang học lớp của thầy dạy mỹ thuật, giáo viên chủ nhiệm sẽ không xen vào."

"Vậy thầy dạy mỹ thuật phát hiện thì làm sao bây giờ?"

"Thầy dạy mỹ thuật không nhớ mặt chúng ta."

Mục Hưng Hà vừa mới dứt lời, thầy dạy mỹ thuật quay người mở miệng nói hỏi: "Lâm Đông, sao trò lại chạy ra phía sau ngồi hả?"

Lâm Đông nghẹn lời, nhìn về phía Mục Hưng Hà, dường như đang nói "Không phải anh nói thầy dạy mỹ thuật không nhớ mặt em à? Tại sao thầy lại biết, làm sao bây giờ".

Mục Hưng Hà nhanh chóng nói: "Thầy ơi, Lâm Đông không biết vẽ, em dạy em ấy vẽ."

Thầy dạy mỹ thuật hỏi: "Trò biết vẽ?"

Mục Hưng Hà nói: "Em biết ạ."

"Vậy được, trò lên bảng vẽ đi."

"..."

"Lên đây."

Mục Hưng Hà bất đắc dĩ đến trước tấm bảng đen, đứng cùng thầy giáo nửa tiết, sau đó mới trở lại chỗ ngồi, tiếp tục cầm bút chì vẽ bài tập mỹ thuật ngày hôm nay —— nhà nhỏ.

Lâm Đông hơi ngượng ngùng mà nhỏ giọng nói: "Hưng Hà, xin lỗi, hại anh đứng nửa tiết."

Mục Hưng Hà cười nói: "Không có chuyện gì, đứng cũng không mệt."

"Vậy tan học em mua mì ăn liền cho anh ăn nha."

"Được, chúng ta vẽ nhà nhỏ trước đi đã."

"Dạ, em vẽ xong cửa sổ rồi."

"Anh vẽ xong cửa."

"..."

Hai người nắm bút chì nằm nhoài trên bàn vẽ nhà nhỏ, mãi cho đến khi tan học, tiết tiếp theo cũng là môn phụ, Mục Hưng Hà níu Lâm Đông không cho Lâm Đông quay về chỗ ngồi, vì vậy hai đứa bé liền ngồi cùng một chỗ thêm một tiết.

Sau khi hết hai tiết tan học, Lâm Đông trở lại chỗ ngồi của mình thu dọn cặp sách, cùng Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân vừa ra khỏi phòng học liền thấy Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ, áo của Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ cởi một nửa, treo ở trên người, khuôn mặt nhỏ đỏ chót.

Tưởng Tiểu Quân kinh ngạc hỏi: "Kỳ Kỳ, sao hai đứa mày nóng dữ vậy?"

Kỳ Kỳ nói: "Tiết cuối cùng của bọn em là tiết thể dục, nóng quá nóng luôn."

Hạ Tiểu Xuyên cũng nói: "Bọn em phải chạy vòng quanh sân luyện tập hai vòng, sau đó bọn em chơi đá bóng và bóng bàn."

Lâm Đông tiến lên phía trước, kéo áo của Hạ Tiểu Xuyên xuống: "Vậy hai người cũng đừng cởi quần áo chứ, đã mùa thu rồi, bị cảm lạnh sẽ sinh bệnh."

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Không có chuyện gì, sức khỏe anh tốt lắm."

Lâm Đông nói: "Có chứ, nếu anh ngã bệnh, cô sẽ lo lắng, hơn nữa còn phải dùng tiền."

Hạ Tiểu Xuyên nghe vậy không cởi áo nữa.

Lâm Đông nhìn về phía Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ cũng ngoan ngoãn mặc áo vào.

Năm người cùng đi ra khỏi trường học, không bao lâu sau Hạ Tiểu Xuyên hỏi Lâm Đông: "Lâm Đông mày có mang nước không?"

Lâm Đông nói: "Có mang theo, anh khát hả?"

"Ừ, còn nước không?"

"Có, trong cặp sách của em, em lấy cho anh."

"Để anh lấy cho, mày không cần tháo cặp sách."

"Vừa nãy em dọn gấp, nên nhét bình vào trong cặp, không để ở bên cạnh đâu."

"Được, anh biết rồi."

Lâm Đông không tháo cặp sách xuống, quay người về phía Hạ Tiểu Xuyên, Hạ Tiểu Xuyên mở cặp sách nhỏ của Lâm Đông, thò tay vào trong cặp sách.

Lâm Đông hỏi: "Với tới không?"

"Tới."

Hạ Tiểu Xuyên nắm bình nước, lấy ra, vừa mới lấy ra, một tờ giấy cũng rơi xuống, Kỳ Kỳ lập tức xoay người lại nhặt, sau khi nhặt được tỏ vẻ ghét bỏ mà nhìn Hạ Tiểu Xuyên nói: "Tiểu Xuyên mày thật là ngốc! Làm rớt cả đồ của Lâm Đông kìa!"

Hạ Tiểu Xuyên hỏi: "Thứ gì vậy?"

Kỳ Kỳ liếc mắt nhìn nói: "Tao cũng không biết."

"Mày không biết chữ à?"

"Phía trên này có mấy chữ tao không biết."

"Mày thật là ngốc! Đưa cho tao xem."

"Mày cũng không biết đâu."

Kỳ Kỳ tiện tay đưa tờ giấy sạch sẽ kia cho Tưởng Tiểu Quân, Tưởng Tiểu Quân theo bản năng mà nhận lấy xem, sau khi thấy sững sờ, sau đó nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông nghi hoặc hỏi: "Trên giấy viết cái gì?"

Tưởng Tiểu Quân không nói gì.

Mục Hưng Hà tiến đến trước mặt Tưởng Tiểu Quân, đọc chữ trên mặt giấy: "Tiểu vương tử Lâm Đông thân mến, thật ra mình lén lút thích cậu từ lâu rồi, mỗi ngày nhìn thấy cậu, tim mình đập nhanh hơn, không nhìn thấy cậu, lại như thiếu không khí vậy, mình biết có rất nhiều bạn trai bạn gái thích cậu, thế nhưng mình sẽ cố gắng học tập, đánh bại các đối thủ. Thích cậu. Văn!"

Tác giả có lời muốn nói: đại tâm tư của học sinh tiểu học, nhóc Đông nhận được thư tình rồi!!