Tề Ngọc thấy canh xương hầm đã được dọn lên bàn đã bắt đầu cảm thấy đầu mình đau lên từng cơn, gân xanh trên thái dương nổi hết lên. Vẻ mặt hắn cứng đờ nhưng Thẩm Vũ lại dốc sức khuyên hắn ăn nhiều hơn một chút, Tề Ngọc cũng chỉ đành cúi đầu nhận bát từ tay nàng. Hắn âm thầm cắn răng, lạnh lùng lườm Lý Hoài Ân một cái coi như là cảnh cáo hành động thừa thãi của hắn ta.
Lý Hoài Ân cũng không sợ, dù sao hôm nay có Thục phi nương nương tương đương với bia bảo vệ ở đây, Hoàng thượng đương nhiên không thể vừa mới làm hoà với người ta xong đã tìm người khác tra tấn, ở trước mặt Thục phi nương nương tỏ ra bực dọc. Vì vậy một chút trêu chọc này của hắn, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không để trong lòng!
Ban đầu hắn vô cùng tự tin gật gật đầu, cho rằng suy nghĩ của mình trùng với ý của Hoàng thượng.
Vậy mà không ngờ có người cố tình làm mất hứng, Thẩm Vũ nâng tay lên đẩy bát canh còn dư vào tầm tay Hoàng thượng, dịu dàng nói: “Hoàng thượng, đây chính là canh do Lý tổng quản đặc biệt dặn dò nhà bếp mang tới. Người mau uống hết đi để mọi người đỡ lo lắng!”
Khuôn mặt Tề Ngọc tái nhợt, không nhịn được lại bắt đầu phát cáu. Ánh mặt lạnh lẽo như dao găm phi tới mặt Lý Hoài Ân.
Vẻ mặt đang tràn đầy tự tin của Lý Hoài Ân liền lập tức ỉu xìu. Hắn cho rằng suy nghĩ của hắn và Hoàng thượng vẫn giống nhau, nhưng bây giờ trong đầu Hoàng thượng chỉ toàn tâm tư muốn giết hắn mà thôi.
Buổi tối đương nhiên là Hoàng thượng ngủ lại bên này, Đại Hoàng tử được ẵm về tây phòng ngủ cùng bà vú. Đồ đạc của Hoàng thượng đều được đem đến đây, thái y đi theo riêng cũng mang thuốc mỡ đến. Lúc tiểu cung nữ đứng một bên kéo ống quần của Hoàng thượng lên, Thẩm Vũ liếc mắt một cái đã nhìn thấy phía dưới đầu gối bên chân trái của hắn xanh tím một mảng to.
Thẩm Vũ cởi giày thêu ngồi xuống mép giường, vươn ngón trỏ lấy một ít thuốc rồi giúp hắn bôi lên chân. Lúc đầu lực đạo trên tay Thẩm Vũ rất nhẹ sau đó nàng chậm rãi tăng thêm, như thể nàng đã rất quen với việc hầu hạ người khác rồi. Tề Ngọc chỉ cảm thấy chỗ vết thương kia tuy rằng hơi đau nhưng sau khi được bàn tay nàng mát xa lại cảm thấy hơi ngứa, hắn khẽ nhắm mắt dựa vào đầu giường hưởng thụ.
Hai người nằm song song trên giường, đắp chung một cái chăn, hai cánh tay dán sát vào nhau không lọt ra một kẽ hở nào. Gần sát như vậy khiến Thẩm Vũ hơi hoảng hốt, nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nàng có thể cùng Hoàng thượng ngủ chung một chăn.
“Ngày mai lại đến bãi săn tiếp đi, trẫm sẽ đích thân dạy nàng săn mãnh thú!” Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai, trong đêm đen dường như lại càng trầm hơn mang theo ý tứ mê hoặc.
Ngón tay của Thẩm Vũ chậm rãi mò sang chỗ hắn, cho đến khi tay nàng chạm được vào ngón tay của hắn, sau đó nắm từng ngón, đến lúc mười ngón tay đan vào nhau nàng mới an tâm.
“Nhưng còn chân của Hoàng thượng thì sao? Đến lúc đó làm sao người có thể cưỡi ngựa được?” Giọng nói trầm thấp mềm mại của Thẩm Vũ truyền đến, chứa vài phần lo lắng.
Hôm nay chỉ mới đi vài bước mà Hoàng thượng đã mất rất nhiều sức rồi, huống chi còn cưỡi ngựa bắn tên. Nếu là săn mãnh thú thì không thể không phóng ngựa đuổi theo được, đối với tình trạng bây giờ của Hoàng thượng nhất định là không thể.
“Không sao, ngủ một giấc sẽ tốt thôi, trẫm không yếu đuối đến mức đó đâu. Khi còn ở Phỉ gia, tuy trẫm mang thân phận Hoàng tử nhưng dù sao cũng không phải là ở trong hoàng cung, thỉnh thoảng cũng mắc lỗi, lúc luyện võ cũng thường xuyên bị thương, nhưng sang ngày hôm sau là lập tức khỏi.” Tề Ngọc nghiêng đầu về phía nàng, hai người trán chạm trán, tay cầm tay, chân chạm chân, nhìn thoáng qua giống như chỉ có một người.
Đối với những chuyện đã xảy ra khi Hoàng thượng còn nhỏ ở Phỉ gia, kiếp trước Thẩm Vũ không hề biết gì cả, bởi Hoàng thượng rất ít khi nhắc đến mà nàng cũng chưa bao giờ chủ động hỏi. Bây giờ hắn tự mở miệng nói ra lại khiến Thẩm Vũ cảm thấy hiếu kỳ.
“Hoàng thượng, ở Phỉ gia có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà trong hoàng cung người sẽ không bao giờ thấy được, cũng coi như đây là một trải nghiệm.” Nàng thấp giọng phụ họa một câu như để trấn an.
Tề Ngọc sửng sốt một chút rồi lắc đầu, thấp giọng nói: “Tuy nói như thế nhưng trẫm cũng không hy vọng sau này Hoàng tử bị mang đến nhà khác nuôi.”
Hai người nói chuyện một lát rồi cùng tiến vào mộng đẹp. Hôm nay săn thú mệt quá sức, huống chi Thẩm Vũ lại bị sợ hãi, Hoàng thượng cũng bị tiếng sói tru dọa sợ, sợ Thẩm Vũ gặp phải con súc sinh đó.
Ngày hôm sau, vốn nói muốn đi săn thú nhưng hai người vẫn ngủ đến lúc mặt trời lên ba cây sào mới dậy. Lý Hoài Ân cũng không dám thúc giục, chỉ mang theo nhóm cung nhân hầu hạ rửa mặt chải đầu đứng ngoài cửa chờ, đến khi bên trong có động tĩnh, hắn mới cẩn thận đẩy cửa đi vào.
Vết xanh tím trên chân trái của Tề Ngọc quả nhiên đã đỡ hơn rất nhiều, gần như không nhìn ra nữa. Hiển nhiên là thuốc mỡ do thái y đưa tới rất tốt, hơn nữa lại được Thẩm Vũ lại mát xa một lát nên hôm nay hắn đã có thể đi lại bình thường được rồi.
Hai người vội vàng rửa mặt chải đầu một phen rồi dùng đồ ăn sáng, sau đó nắm tay nhau đi ra ngoài. Lý Hoài Ân đã phân phó người chuẩn bị xong ngựa và cung tiễn từ lâu, tối hôm qua hắn không thể nào ngủ ngon được, cứ đứng hầu ở ngoài với đôi mắt thâm xì chăm chú.
Hôm qua Hoàng thượng tức giận, lập tức sai người giết sáu thái giám trông coi núi. Sáng nay huy động nhân lực, thả mấy con mãnh thú vào rừng để mấy con súc sinh đó vào rừng kiếm thức ăn, bảo đảm lúc Hoàng thượng và Thục phi tiến vào rừng, mấy con mãnh thú đã no căng đến mức không chạy nổi, như thế mới được!
Bận rộn đến tận bây giờ Lý Hoài Ân mới có thời gian thở một hơi, bây giờ Hoàng thượng và Thẩm Vũ mới chuẩn bị xong. Hắn cũng chỉ đành cắn răng lên ngựa, ép cái mạng già này đuổi theo sau.
Hoàng thượng đưa Thẩm Vũ đi đến trước mặt hắc mã cường tráng, hắn đỡ Thẩm Vũ lên ngựa trước, sau đó dẫm lên bàn đạp ngồi xuống sau lưng nàng. Hai cánh tay nam nhân vòng ra đằng trước rất tự nhiên, lập tức nắm chặt dây cương trong tay, cảm giác như đang ôm chặt Thẩm Vũ vào lồng ngực.
Thị vệ đi theo sau cũng không dám nhìn về phía trước, Hoàng thượng luôn đối xử với Thục phi nương nương khác với người thường, đây là điều tất cả mọi người đều biết. Hôm nay Hoàng thượng lại chỉ mang theo mỗi Thục phi nương nương tiến vào rừng săn mãnh thú, có vẻ như là muốn rửa sạch nỗi nhục hôm qua.
“Cha ——” nam nhân lập tức vung roi quất lên mông ngựa, mang theo Thẩm Vũ tiến thẳng vào rừng. Phía sau là tiếng vó ngựa hỗn loạn, rõ ràng lần này Hoàng thượng vì muốn cho Thẩm Vũ mặt mũi nên mang không ít người đi theo, định bụng dù không săn được mãnh thú thì cũng có thể hù chết lũ súc sinh kia!
Hoàng thượng mang theo nàng xông thẳng về phía trước, sau lưng Thẩm Vũ dán lên lồng ngực ấm áp của nam nhân, hôm qua lúc mới tiến vào rừng nàng đã sợ hãi nhưng hôm nay nàng lại không hề nhận ra. Thậm chí ngoại trừ chú ý vào nam nhân phía sau mình, nàng còn thưởng thức cả phong cảnh của khu rừng này.
Có thể nuôi được cả động vật thì chắc chắn nơi đây phải rất màu mỡ, tràn đầy sự sống. Ánh nắng lấp ló xuyên qua tán cây rơi xuống thân người, lướt trên mặt, mang theo cảm giác ấm áp. Từng ngọn gió thổi qua mặt cùng với âm thanh huyên náo bên tai tạo nên một không gian thật sinh động.
Bỗng nhiên Hoàng thượng nắm chặt dây cương, hắc mã dưới thân lập tức chậm lại, chuyển thành đi dạo từ từ. Người đi theo phía sau cũng chậm lại, sau một lát liền có một con sói đang cắn xé dê xuất hiện trong tầm mắt, Hoàng thượng lập tức lấy cung tiễn ra, giống như lần trước dạy Thẩm Vũ, tay hắn cầm lấy tay nàng điều chỉnh tư thế.
Hai người sát lại rất gần, cẩn thận nín thở, mở to hai mắt nhìn con sói đói khát đang ăn trong vui vẻ. Trong ánh mắt đều lộ ra vẻ hung tàn và ý chí kiên định, coi con sói kia như gian nan hiểm trở sẽ gặp phải trong tương lai.
“Vút ——” một tiếng, Hoàng thượng không hề mở miệng mà hai người lại đồng thời buông lỏng tay ra, mũi tên rời dây cung bay thẳng về phía chó sói.
Mũi tên lập tức xuyên qua cổ con sói, máu tươi phun trào. Con sói còn chưa kịp phản ứng lại đã ngã thẳng xuống đất không dậy nổi. Trên miệng nó vẫn còn dính máu, trong đôi mắt màu xanh đậm đang trừng lớn vẫn chứa ánh nhìn tham lam và hung hãn, chỉ có điều hôm nay Thẩm Vũ đã dám đối mặt với nó, không hề sợ hãi chút nào.
Hoàng thượng không hề quan tâm đến con chó sói bị ngã không đứng dậy nổi, hắn thu hồi cung tiễn, kéo dây cương, tiếp tục chạy về phía trước như bay. Phía sau sẽ tự có người đến thu dọn xác con súc sinh đó.
Lần lượt gặp không ít mãnh thú, Thẩm Vũ đã quen động tác kéo cung bắn tên, cũng càng thêm quen cảm giác bàn tay mình được lòng bàn tay của Hoàng thượng nắm lấy thật chặt. Lòng bàn tay nam nhân rất ấm áp, thậm chí còn có cảm giác nóng bỏng, truyền từ mu bàn tay nàng đi khắp toàn thân. Cảm xúc của nàng cũng dần ổn định hơn, không còn cảm thấy sợ hãi gì nữa.
Tất cả những sợ hãi khủng hoảng đối với tương lai đều trở thành niềm tin kiên định: Nhắm chuẩn, bắn tên, giết chết.
Cảm giác thế như chẻ tre vẫn kéo dài cho đến khi Hoàng thượng đổi ngựa rời khỏi rừng cây. Phía sau lưng Thẩm Vũ dần dần thả lỏng, như xụi lơ trong lòng hắn.
“Có trẫm ở đây, nhất định sẽ thắng!” Hoàng thượng chậm rãi cúi đầu kề bên tai nàng, khẽ nói một câu, vừa đúng lúc gió thổi qua, đem những lời này truyền rõ ràng vào tai nàng.
Vẻ mệt mỏi trên mặt Thẩm Vũ lập tức tiêu tán, nàng nở một nụ cười trong veo. Đương nhiên nàng hiểu rõ ý trong lời nói của Hoàng thượng. Dù là săn thú hay là triều đình hậu cung, chỉ cần hai người bọn họ đồng tâm hiệp lực thì chẳng cần nói câu nào, thắng lợi cũng không xa.
Hoàng thượng đưa Thục phi nương nương đi săn đủ loại mãnh thú trong bãi săn hơn nửa ngày như muốn thay Thục phi nương nương báo thù. Huy động nhiều người như vậy, gióng trống khua chiêng, đương nhiên không thể trốn nổi ánh mắt của mọi người.
Lúc chạng vạng, hầu như tất cả mọi người đều đã biết chuyện này, tuy có hơi kinh ngạc một chút nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì thấy cũng hợp tình hợp lý. Bây giờ Thục phi nương nương được sủng ái như vậy, vì nàng, Hoàng thượng có thể làm bất cứ chuyện gì cũng là điều dễ hiểu, chỉ cần chuyện đó không vượt quá giới hạn là được.
Nhưng bên phòng của Thái hậu lại vang lên tiếng “Choang”, các cung nữ canh giữ bên ngoài sắc mặt bất biến, không hề có biểu hiện kinh ngạc hay sợ hãi gì cả, các nàng đều đã tập mãi thành quen rồi. Từ lúc đợt săn bắn mùa thu này bắt đầu, chỉ cần có tin Hoàng thượng và Thục phi triền miên ân ái truyền đến, Thái hậu ở bên kia nhất định sẽ nổi trận lôi đình, quăng vỡ đồ vật cho hả giận là chuyện bình thường.
Tuy nói thân phận của Thái hậu không tầm thường nhưng vì cung nhân của Thọ Khang cung thường xuyên xin thêm bát đĩa nên phòng bếp nhỏ cũng bắt đầu thấy khó chịu. Vốn đồ dự bị cũng mang đi không ít nhưng cứ hai ba ngày lại đòi hỏi thì ai mà chịu nổi!