Tuy Lý Hoài Ân vẫn còn nhiều nghi vấn trong lòng nhưng ông không dám hỏi nhiều, sợ hoàng thượng trút giận lên người ông. Chẳng qua đôi mắt nhỏ của ông chưa bao giờ rời khỏi bóng người đang ngồi trên long tiễn.“Nhìn cái gì mà nhìn, cẩn thận trẫm đào mắt chó của ngươi!” Tề Ngọc vừa quay đầu đã thấy đôi mắt hóng hớt của Lý Hoài Ân, hắn cảnh cáo ông lão đang nghĩ bậy trong đầu.
Lý Hoài Ân lập tức cúi đầu, che dấu ánh mắt, sau đó âm thầm trách mình quá không đúng mực. Xem cái gì mà xem, bảo vệ được đôi mắt chó rồi nói sau.
Hoàng thượng vừa rời khỏi Cẩm Nhan điện thì ba cung nữ đang canh cửa lập tức vọt vào thì thấy Thẩm Vũ đang ngồi chổm hổm ôm ngực với đôi mắt đỏ hoe, nhìn dáng vẻ của cô rất đau đớn.
“Uyển nghi sao vậy? Mau đi tìm Lan Hủy cô cô xem một chút!” Minh Âm thấy Thẩm Vũ như vậy thì lập tức muốn khóc, cô cho rằng uyển nghi nhà mình bị hoàng thượng hành hạ thảm thiết nên muốn tìm Lan Hủy xem có cần gọi thái y hay không.
Lan Hủy đã nhận tin tức từ sớm, hoàng thượng gây động tĩnh vậy khiến một vài người trong Cẩm Nhan điện có chút không an phận. Vì bà phải trông coi bọn họ nên luôn canh giữ bên ngoài với Trương Thành Lúc này thấy hoàng thượng lên long tiễn rời khỏi mới vội dặn Trương Thành mấy câu rồi chạy đến.
“Đến đây, uyển nghi bị thương ở đâu? Để nô tỳ xem một chút!” Lan Hủy chạy đến cầm tay Thẩm Vũ giống như muốn kéo nàng dậy, dịu dàng hỏi han, trong giọng của bà mang theo mấy phần lo lắng.
Thẩm Vũ nghe hỏi vậy, ngẩng đầu nhìn thấy xung quanh đều là cung nữ quen thuộc, lập tức quyết định không nén lại, thút thít nói “Nơi nào cũng đau hết!”
Cô hít mũi lộ vẻ mặt tủi thân hiếm khó, bộ dạng này khiến người ta cảm giác như đang nhìn một đứa trẻ bị cướp kẹo, đáng yêu vô cùng.
Lan Hủy và ba cung nữ có tên bắt đầu bằng chữ Minh nghe cô nói vậy lập tức lo lắng vô cùng.
Minh Ngữ nhịn không được, nhỏ giọng hỏi “Uyển nghi, hoàng thượng đánh ngài sao?”
Mọi người nghe nàng hỏi vậy thì lập tức vươn cổ để đợi đáp án của Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ nắm chặt tay Lan Hủy, chậm chạp đi đến cạnh bàn, cô không ngồi xuống mà chống tay lên bàn.
“Hắn không đánh ta, chỉ nhéo ta mấy cái! Nhất định trên người đều xanh tím rồi!” Thẩm Vũ bực tức nói, gương mặt lộ vẻ ai oán.
Bốn cung nữ trong phòng đều ngơ ngác, một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu Minh Âm: Hoàng thương mang theo roi mà không xài sao? Chậc chậc, khó lắm mới đổi tính một lần!
“Uyển nghi, ngài ngồi xuống nghỉ ngơi một chút!” Lan Hủy định đỡ nàng ngồi xuống, cứ đứng vậy cũng không tốt.
“Không ngồi, đau chân lắm!” Thẩm Vũ vừa nói vừa sờ chân trái, sau đó bắt đầu hít khí lạnh do quá đau.
Giọng của cô lộ mấy phần bực bội và khó chịu, điều này làm bốn cung nữ không dám hỏi thêm cái gì. Nhìn đi, uyển nghi dịu dàng của họ chỉ tiếp xúc với hoàng thượng một thời gian mà tính cách đã khó chịu không kém rồi. Với sự ngọt ngào ban đầu của hai người đâu rồi? Xu uyển nghi mới vào cung không lâu mà đã có thể khiến hoàng thượng giận vậy rồi à?
“Chủ tử, lúc nãy nô tỳ thấy hoàng thượng tức giận rời khỏi đây, ngài làm gì ngài ấy sao?” Dù lo lắng nhưng Minh Tâm vẫn phải bất chấp mà hỏi.
Ba người kia lại vươn cổ nhìn đôi môi đỏ mọng của Thẩm Vũ, chờ đợi đáp án từ chủ nhân của mình.
“Bản tần cắn hắn!” Thẩm Vũ nhếch môi nói một câu, dĩ nhiên trong giọng nói vẫn thể hiện sự tức giận.
Bốn người trong điện “…”
Bọn họ đã lâm vào trạng thái hóa đá rồi, trước nay toàn nghe tin hoàng thượng tra tấn người khác, đây là lần đầu nghe thấy hoàng thượng bị người khác ‘tra tấn’ đấy! Xu uyển nghi, đây là lúc nông nô xoay người vùng lên đó!
Thẩm Vũ nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, thấy bốn gương mặt cả kinh không chút máu thì nhíu mày lại, có lẽ nàng cảm thấy mỏi chân nên chậm chạp di chuyển đến cạnh ghế, nhe răng ngồi xuống.
“Các ngươi nhìn bản tần vậy làm chi? Người chịu thiệt là ta mà! Đúng là ta không nên cắn vào cằm mà phải cắn vào ót hắn để mọi người cùng thấy! Hừ, xem sau này còn dám nhéo ta nữa hay không!” Gương mặt lộ vẻ tiếc nuối như nếu có thể quay lại lúc đó thì nàng sẽ lập tức nhảy lên cắn ót của hoàng thượng vậy.
Hai mắt Minh Ngữ sáng lên, cô nàng nhìn Thẩm Vũ với ánh mắt kính nể. Xu uyển nghi, cắn hay lắm!
Minh Âm thì hơi nhíu mày, uyển nghi sợ đau nhưng không thể làm vậy. Chẳng lẽ giận đến ngu rồi à? Muốn đấu với hoàng thượng có bản sự như thần thánh kia, vậy phải tìm cách thoát khỏi vận mệnh bị ghét bỏ đã!
Khi hoàng thượng tức giận thì mọi người đều là cỏ rác trong mắt hắn. Xu uyển nghi vừa mới được sủng một cái đã đi cắn người rồi…
Minh Âm đang xem nên dùng từ gì để hình dung thì trong đầu nàng xuất hiện bốn chữ: rác rưởi xinh đẹp.
“Uyển nghi, nô tỳ xoa bóp cho người nhé? Lúc đầu người nhịn được rồi mà? Sao tự dưng lại cắn người vậy? Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, dù có thế nào người cũng không nên chọc giận ngài ấy như vậy!” Minh Tâm vừa nghe vậy lập tức lo lắng, bước lên xoa bóp cho Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ nhất định là bị bắt nạt, nếu không người tốt tính như nương nương sẽ dỗ hoàng thượng chứ không có động miệng!
“Hắn bóp ngực bản tần!” Gương mặt Thẩm Vũ tối lại, buồn bực nói.
Bốn người kia: “…”
Thẩm Vũ như nhớ lại nỗi đau kia, lập tức cúi người ôm ngực trái, hít mấy hơi lạnh.
Nàng không có ý cắn hoàng thượng, nàng lấy lòng hắn còn không kịp nữa là. Ai ngờ hoàng thượng nhéo không ngừng, nàng cũng trốn rồi, ai ngờ hắn nhéo lên ngực nàng. Sức tay của đàn ông thì mạnh, ngực của Thẩm Vũ lại rất mềm, cho nên lúc này rất đau.
Lục phủ ngũ tạng cũng đau theo, cho nên nàng phản kích theo bản năng. Cắn chết tên háo sắc vô liêm sỉ nhà ngươi!
Hoàng thượng ngồi ở trên ngự liễn càng nghĩ càng cảm thấy tức giận. Hắn nhéo Thẩm Vũ thì nàng nên ngoan ngoãn đứng yên đi, liều mạng trốn tránh làm cái gì, cuối cùng hắn bắt được một cái khối thịt lồi ra trong khi hắn đang suy nghĩ xem đó là nơi nào thì Thẩm Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên cắn mạnh lên cằm của hắn.
Kết quả hắn càng dùng sức để bóp cái khối thịt kia, Thẩm Vũ cũng cắn chặt lấy cằm của hắn có chết cũng không mở miệng. Tính bướng bỉnh của hai người lại nổi lên, hoàng thượng không dương cằm lên mà cẩn thận cúi xuống, không dám dùng lực sợ bị nàng kéo xuống một miếng thịt.
Nếu lúc đó có người đẩy cửa vào mà nói… nhất định sẽ thấy một cảnh tượng kì lạ nhất hậu cung Đại Tần. Hoàng thượng cùng ái tần của hắn nhéo nhau, gương mặt xinh đẹp của hai người nhíu lại, tư thế cuộn vào nhau rất khó coi.
“Lý Hoài Ân, ném bài tử của Xu uyển nghi vào hồ sen, vĩnh viễn không lấy lên!” Hoàng thượng giơ tay đập lên long tiễn một cái, tức giận nói.
Lý Hoài Ân đang suy đoán tâm tư của hoàng thượng thì giật nảy mình, suýt nữa quỳ xuống xin tha mạng. Trên người chảy mồ hôi lạnh, gật đầu đồng ý như giã tỏi, sau đó theo bản năng liếc nhìn người đang ngồi trên long tiễn một cái, ông ta suýt cười ra tiếng.
Lúc nãy hoàng thượng kích động quá mức, bàn tay che cằm của hắn đánh xuống long tiễn khiến Lý Hoài Ân thấy dấu vết trên cằm hắn.
Thì ra không phải do roi đả thương mà bị cắn! Nhìn dấu răng sâu vậy, quả thật rất thê thảm!
Lý Hoài Ân trong lòng khen ngợi Xu uyển nghi, có thể cắn hoàng thượng như vậy mà không bị gì, hoàng thượng chỉ có thể ném bài tử vào ao để trút giận, quả thật rất cao tay! Việc này ngoài Xu uyển nghi ra chưa ai làm được, nhất định sau này sẽ trở thành châu báu!
Chuyện hoàng thượng và Xu uyển nghi nhéo nhau không truyền ra ngoài, nhưng tin hoàng thượng tức giận rời khỏi Cẩm Nhan điện lại được truyền ra khắp nơi.
Nhớ lại bộ dạng chật vật lại bị giáng vị của Thẩm Kiều, mọi người lập tức suy đoán Xu uyển nghi sẽ chịu khổ như vậy, nhất định sẽ rơi vào nguy cơ thất sủng.
Thẩm Vũ vào cung nửa tháng chiếm dụng hoàng thượng nửa tháng, bây giờ đã truyền tin thất sủng rồi.
Đêm đó hoàng thượng không chọn ai, ngay cả thái hậu cho người mời hắn đến Thọ Khang cung dùng bữa cùng bị hắn từ chối ngay lập tức. Hoàng thượng ở trong Long Càn cung dưỡng thương, còn bí mật gọi Đỗ viện phán. Lúc ông ta thấy vết cắn trên cằm của hoàng thượng thì lập tức nở nụ cười.
Ông lão luôn thích dùng vẻ mặt nghiêm nghị đột nhiên nở nụ cười quái dị khiến cơn giận trong lòng hoàng thượng tăng lên mấy phần.
Ban đầu là bị người phụ nữ của mình cắn, bây giờ lại bị thần tử của mình cười nhạo. Thật sự rất đáng ghét!
Không cần phải nói, ngày hôm sau hoàng thượng không lâm triều. Lý Hoài Ân đến Quang Minh điện truyền chỉ thay hoàng thượng.
“Hoàng thượng long thể bất an, vì vậy không lâm triều hai ngày. Các vị đại nhân có tấu chương gì thì giao cho chúng ta” Lý Hoài Ân mang bộ triều phục của thái giám tổng quản, cầm cây phất trần trong tay, gương mặt giống như bảo ‘người lạ đừng đến đây’.
Văn võ bá quan châu đầu nghị luận về việc trước nay hoàng thượng luôn rất khỏe mạnh, chưa bao giờ hoãn triều sớm. Cho dù thỉnh thoảng có cảm nhẹ cũng lâm triều, lần này lại không lâm triều, có vẻ rất nghiêm trọng.
“Lý tổng quản, không biết hoàng thượng bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không?” Hứa lão hầu gia lên tiếng, bây giờ ông ta có mối quan hệ mật thiết nhất với hoàng thượng, đương nhiên phải quan tâm.