Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 103: 103





Tuy rằng Lâm Sơ ít khi giao du với người khác, nhưng cũng không phải hoàn toàn không giao du với ai.
Huống chi Việt Nhược Hạc và Việt Nhược Vân cãi nhau cả ngày ở trung đình, hắn cho dù không tham dự, nhưng cũng phải nghe hàng trăm hàng ngàn câu nói, sớm đã nhớ như in giọng nói, ngữ điệu của bọn họ, thậm chí còn có thể tưởng tượng được cả biểu cảm lúc hai người họ cãi nhau.
Mà hiện tại, giọng nói của hắc y nhân ăn mặc giống Vu sư này, nghiễm nhiên chính là —— Việt Nhược Hạc!
Nhưng mà, tại sao Việt Nhược Hạc lại xuất hiện ở vương đô Bắc Hạ?
Chợt nghe Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Lúc chúng ta rời khỏi Học Cung, hắn đang ở đâu?”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, đáp: “Việt lão đường chủ sắp vũ hóa, bọn họ về nhà tham dự lễ mừng.”
—— lúc trước nhờ nghe được Việt Nhược Hạc bàn bạc với Việt Nhược Vân về thăm nhà, hắn mới nhớ ra mình phải viết thư hỏi thăm một nhà Lý Áp Mao, rồi Lý Áp Mao xảy ra chuyện, hắn trở về Mân Châu, lại lần nữa trở lại Học Cung, mà lúc đó hai huynh muội Việt gia cũng đã về nhà tham dự lễ mừng vũ hóa của Việt lão đường chủ.
Nhưng hắc y nhân này, thật sự rất giống Việt Nhược Hạc, cực kỳ giống.
Tạm thời có ba khả năng xảy ra.
Khả năng thứ nhất, trên đời này có rất nhiều người, khó tránh khỏi có hai người tương tự nhau, mà giọng nói, ngữ điệu của hắc y nhân Bắc Hạ này ngẫu nhiên rất giống Việt Nhược Hạc, đồng thời cũng rất thích tranh biện.
Khả năng thứ hai, Việt Nhược Hạc cũng giống bọn hắn, có nhiệm vụ buộc phải hoàn thành, phải cải trang giả dạng, lẻn vào Bắc Hạ.
Khả năng thứ ba không ai muốn xảy ra cả, đó chính là Việt Nhược Hạc thật ra là người Bắc Hạ, cũng hay qua lại với Bắc Hạ.

Mà nếu đúng là gã với Bắc Hạ có liên hệ, thì toàn bộ Như Mộng Đường cũng không thoát khỏi can hệ.
Lâm Sơ tin tưởng cách làm người của Việt Nhược Hạc, bởi vậy nghiêng về khả năng thứ hai hơn, tuy nhiên, bọn hắn cũng phải chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất, hắn nhìn thử Lăng Phượng Tiêu, biết Đại tiểu thư cũng nghĩ giống hắn.
Chỉ là, cho dù thân ở vương đô địch quốc, cũng không buông bỏ được tranh biện, này thật sự cũng quá chuyên tâm rồi, xem ra giang khí đã ăn sâu vào xương tủy gã.
Bọn họ bình tĩnh xem biến.
Chỉ nghe nam nhân kia nghẹn một cái, một lát sau lại hung tợn quát: “Lão tử này khác, không phải cái từ lão tử kia!” (lão tử = bố mày)

“Như nhau thôi,” hắc y nhân nói, “Từ này có rất nhiều nghĩa, cũng có thể sử dụng trong nhiều ngữ cảnh khác nhau.

Nếu theo lời ngài nói, vậy ta cũng có thể tự xưng là cha ngài, Triệu Tỳ Bà cô nương cũng có thể tự xưng là cha ngài, thậm chí tất cả khách nhân ở đây, lẫn trăm ngàn người đi ngoài đường, đều có thể là cha ngài.”
Phải biết rằng trên đời này có hàng ngàn câu chửi rủa, nhưng tàn nhẫn nhất thì chỉ có hai loại, chửi má nó, hoặc tự xưng là cha.

Nam nhân kia vốn dĩ không thanh tỉnh lắm, lúc này bị nhục nhã như vậy, tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, gân xanh trên cổ hằn hết lên, hung hăng đập mạnh xuống bàn: “Chó điên sủa bậy!”
Hắc y nhân đáp: “Lời này của ngài, ta cực kỳ không hiểu.

Ta đi đứng bằng hai chân, phàm là người có mắt, đều biết ta không phải là chó, nếu không phải là chó, vậy cũng không thể sủa bậy được.”
Đầu tiên là không thể hiểu nổi trở thành con trai của toàn bộ người đi đường, hiện giờ lại biến thành người không có mắt, nam nhân kia thẹn quá hoá giận, cãi ngang như cua: “Ngươi nghe hiểu được tiếng người sao!”
“Tiếng người, tại hạ đương nhiên nghe hiểu được, chỉ là lời ngài nói, ta lại có điểm không hiểu.”
Người trong đại đường lại lần nữa cười phá lên.
Đồng bạn cùng ngồi ăn cơm với nam nhân kia thấy tình hình không ổn, e sợ gã đắc tội Vu sư, liên tục khuyên can gã: “Thôi thôi.”
Sau đó lại quay sang bồi tội với hắc y nhân: “Ma vu đại nhân, huynh đệ ta uống say rồi, không hiểu chuyện, đại nhân không so đo với tiểu nhân, ngài cũng đừng so đo với hắn.”
Nhưng hắc y nhân vẫn muốn so đo với gã: “Nếu theo lời ngài nói, Tỳ Bà cô nương đã bảo nàng không biết đàn 《 Hoa Gian Túy 》, ngài lại cứ ép nàng đàn, đây còn không phải là không hiểu tiếng người sao?”
Nam nhân kia cuối cùng cũng bắt được cơ hội đánh bại kẻ thù, lập tức ưỡn ngực, hừ cười một tiếng: “Ta đang nghĩ xem ngươi định làm gì! Hóa ra cũng là vừa ý tiểu nương chứ gì!”
Đồng bạn kia bị gã dọa cho hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, khom người xin lỗi hắc y nhân: “Đại nhân xin hãy thứ lỗi, ta lập tức lôi hắn đi ngay.”
Nam nhân kia bị đồng bạn kéo ra ngoài, vẫn cứ ngoan cố mà càn quấy: “Che che giấu giấu, còn không phải là muốn cướp tiểu nương của lão tử hả!”

Hắc y nhân hình như nháy mắt ra hiệu với Triệu Tỳ Bà, cô nương này cũng thông minh, hành lễ với gã, nắm tay ông nội mình, nhân lúc hỗn loạn lẫn vào đám đông.
Lâm Sơ lẳng lặng ngồi trên lầu xem một màn này.
Đại tiểu thư cất tiếng: “Nếu hắn thật sự là Việt Nhược Hạc, giúp cô nương giải vây, cũng coi như là làm một chuyện tốt.

Chỉ là nếu người này đang ngụy trang trà trộn, lại tùy tiện xuất đầu như vậy, chỉ sợ sẽ gây ra tai họa.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ: “Bọn họ gặp chuyện bất bình, chắc là không nhịn được.”
Thương Mân, Việt Nhược Hạc, Việt Nhược Vân, đều là những hiệp khách chân chính, nhìn thấy nữ tử yếu đuối bị ức hiếp, khó tránh khỏi muốn đứng lên bảo vệ.
Nghĩ như vậy, hắn không khỏi lại nghiêng về phía Việt Nhược Hạc một ít.
Lăng Phượng Tiêu chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, tiếp tục nhìn xuống đại đường.
Tỳ Bà cô nương đã đi rồi, chắc là sẽ tạm lánh một thời gian, còn nam nhân kia cũng đã bị đồng bạn kéo đi rồi.
Mà hắc y nhân không biết có phải Việt Nhược Hạc hay không kia đã ngồi trở lại vị trí cũ, qua loa ăn mấy đũa, uống cạn ly rượu, cũng tính tiền đi rồi.
Lăng Phượng Tiêu: “Chúng ta đuổi theo hắn.”
Lâm Sơ “Ừm” một tiếng.
Bọn họ xuống lầu tính tiền, thoắt ẩn thoắt hiện theo sau hắc y nhân.
Lâm Sơ nói: “Ta cảm thấy rất giống.”
Lăng Phượng Tiêu: “Ta cũng vậy.”
Nội công《 Vạn Vật Trong Ta 》của Như Mộng Đường thần kỳ vô cùng, giúp người ta đồng hóa với vạn vật, Việt Nhược Hạc tu luyện nội công này từ nhỏ, tuy rằng chưa thể lên tới Đại Thừa, nhưng cũng tính là tinh thông.

Một người tu luyện loại nội công gì, cũng giống như thân cây mọc lên trong loại đất gì, tất cả đều được biểu hiện ra ngoài.
Tựa như Việt Nhược Hạc đi đường, nhất cử nhất động đều thập phần thoải mái tự nhiên, đặc biệt là khi mặc một thân quần áo xanh biếc, đi trong rừng trúc —— phảng phất như muốn hòa với rừng trúc thành một thể, không hổ là trúc giang tinh.
Mà bây giờ, gã một thân hắc y, rõ ràng là ăn mặc theo phong cách của Vu sư, lại vô cớ mà thấp thoáng một ý vị vô kỳ nào đó, phảng phất như chỉ cần liếc mắt một cái liền biến mất, hòa vào biển người mênh mông.
Lâm Sơ và Lăng Phượng Tiêu theo gã rẽ trái rẽ phải, cuối cùng đến một con phố có cấu tạo đặc biệt.
Tất cả các tòa nhà hai bên đều được xây từ những tảng đá đen rất lớn, nhà nào nhà nấy đóng cửa kín mít, hẻm nhỏ ngẫu nhiên xuất hiện cũng là lạnh lẽo sâu hút.
Càng khiến người ta sởn tóc gáy chính là, tiếng hét không biết từ nơi nào cứ liên tục vang lên, văng vẳng đập vào tai bọn hắn.
Lăng Phượng Tiêu nắm tay Lâm Sơ, viết mấy chữ xuống lòng bàn tay hắn: “Hẻm Thiên Hình”.
Tên này, Lâm Sơ từng nghe giảng rồi, đây chính là nơi mà Vu sư Bắc Hạ tụ tập, giao dịch, cũng thường là nơi tạm nghỉ chân của họ.
—— xem ra, cái gã rất có thể là Việt Nhược Hạc kia đang sống ở đây.
Bề ngoài, hẻm Thiên Hình dân cư thưa thớt, thập phần yên tĩnh —— cho nên, sự tồn tại của cả hai có vẻ rất bắt mắt.
Hắc y nhân kia đã đứng yên trước cánh cổng nào đó, không dễ phát hiện mà liếc mắt nhìn bọn hắn.
Đại tiểu thư nhướng mày cười, kỹ năng diễn xuất quá hoàn hảo, mười phần yêu mị, tựa như một yêu nữ ma đạo.
Hắc y nhân nói: “Nhị vị cớ gì cứ luôn đi theo tại hạ?”
—— hóa ra đã sớm phát hiện rồi.
Chuyện này không phải do bọn hắn sơ suất, chỉ là hai mỹ nhân đi trên đường như vậy, khó tránh khỏi thu hút sự chú ý và bàn tán của nhiều người, gã không để ý đến cũng khó.
Lăng Phượng Tiêu bước lên trước nói: “Vừa nãy được chứng kiến đại nhân cứu cô nương kia, hai người chúng ta đều rất khâm phục, không biết đại nhân tên gì họ gì? Nhà ở phương nào?”
Hắc y nhân kia nghiêng sườn mặt đi, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào: “Cáo từ.”
—— sau đó thu hồi ánh mắt, đẩy cửa đi vào.
Chỉ có Lâm Sơ biết, Đại tiểu thư hỏi chuyện cũng không phải không có mục đích.
Khoảnh khắc bước lại gần kia, Đại tiểu thư đã thần không biết quỷ không hay rắc một chút phấn của Phượng Hoàng Điệp lên người hắc y nhân kia, để dễ bề theo dõi hơn.
Bọn họ đứng ngoài cửa chờ một lúc, thấy những Vu sư khác cũng lục tục đi vào, nên cũng đẩy cửa đi vào.

Bên trong cánh cửa là một hành lang đen ngòm.
Đi trên hành lang một lúc, trước mặt hiện ra một cái hang động, chính là một loại chợ ngầm dưới lòng đất.
Chợ phàm nhân, bán hàng hóa.
Nhưng chợ của Vu sư Bắc Hạ, không chỉ bán hàng hóa, mà còn bán người.
Có người sống, cũng có người chết.
Xác chết tất nhiên không có chỗ dùng, người chết ở đây, chính là hoạt tử nhân.
Cách một đoạn đường, lại có thể bắt gặp những lồng sắt khổng lồ hình thù kỳ dị, nhốt những hoạt tử nhân làn da xanh trắng hung tợn, loảng xoảng húc đầu vào cửa đập phá, kết hợp với ánh đèn mờ ảo, càng khiến người ta ớn lạnh.
Mà bên cạnh lồng sắt thường có một Vu sư áo đen ngồi bán chúng.
Lâm Sơ cảm thấy rất nhiều ánh mắt nặng nề đang nhìn chằm chằm hắn và Lăng Phượng Tiêu.
Mỹ nhân thường bắt mắt, mà hắn một thân y phục tuyết trắng, quả thật không hợp với không khí nơi này.
Đi được một lúc, Lăng Phượng Tiêu kéo hắn vào một góc khuất không người, lấy từ túi gấm ra một kiện hồng sa: “Đổi cái này đi.”
Lâm Sơ thay, cứ cảm thấy là lạ kiểu gì.
Giả nữ nhân đã đủ khó, bây giờ còn phải giả thành yêu nữ hồng y, thật sự là đã khó lại càng khó hơn.
Hắn bị Lăng Phượng Tiêu khống chế, trước bị đổi áo ngoài, sau bị đổi bạch sa che mặt thành hồng sa.
Lăng Phượng Tiêu trang hoàng cho hắn xong, nhìn hắn thật lâu, không nói gì.
Lâm Sơ có hơi bất an: “Rất kỳ quái sao?”
“Không kỳ quái,” Lăng Phượng Tiêu nhẹ nhàng nói: “Giống áo cưới.”
Lâm Sơ: “……”
Đại tiểu thư, tại sao đam mê của ngươi lại càng thêm biến thái vậyyy.