Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 122: 122





Lâm Sơ: “Chắc gì đã là Nguyệt Hoa Tiên Quân gây sự trước.”
Không biết tại sao, sau khi nhìn thấy bản tôn của Thanh Minh Ma Quân, hắn cảm thấy, ân oán với Nguyệt Hoa Tiên Quân, rất có thể là do ma quân đơn phương sinh sự không đâu.
Trái Cây cầm gương hỏi: “Tất cả đồ ở đây đều là của người sao?”
Lâm Sơ nói: “Đúng vậy.”
Trái Cây vô cùng vui sướng, ôm gương vào trong lồng ngực: “Con muốn cái này.”
Lâm Sơ: “Được.”
Tiêu Thiều nói: “Con ngay cả một tiếng ‘cha’ cũng không gọi, còn muốn xin đồ chơi sao.”
Trái Cây làm mặt quỷ với y: “Đồ đáng ghét!”
Tiêu Thiều cong cong môi.
Lâm Sơ phát hiện, hai người kia lúc ở chung với hắn thường công kích lẫn nhau làm niềm vui —— rõ ràng lúc nãy hắn mới tới, còn thấy Tiêu Thiều nắm tay Trái Cây xem gương, hết sức hòa hợp.
Trái Cây được cho phép, cứ ôm gương ngắm nghía mãi, chốc lát lại nói mình được rất nhiều mỹ nhân vây quanh, chốc lát lại nói các mỹ nhân đã hòa làm một, cùng ngắm trăng với nó.
Lâm Sơ cảm thấy hành động của Trái Cây nên được thông cảm.
Dù sao, thân là Mỹ Nhân Ân thành tinh, mỗi ngày lại chỉ có thể ở bên hai tên nam nhân, không hợp với thiên tính của nó, đành chỉ có thể ngắm gương an ủi một chút vậy.
Tiêu Thiều lại nhíu mày nhìn mặt gương: “Thứ này không lành.”
Trái Cây nói: “Gương này có khí của nhân quả.”
Tiêu Thiều: “Nói rõ hơn xem nào?”
Trái Cây có cảm ứng đặc biệt trên rất nhiều phương diện.
“Nhân của hôm nay, chính là quả của hôm qua, mà nhân của hôm qua, chính là quả của hôm nay.” Trái Cây nói như thật, “Hai người gặp được Tiêu Tuyên là nhân, có con gái là quả, bước vào thôn là nhân, phát hiện động phủ là quả, tất cả nhân của ngày hôm nay, sẽ quyết định quả của ngày hôm sau.

Cho nên con cảm thấy mặt gương này có thể dựa vào nhân của người nhìn nó, chiếu ra quả của người đó trong tương lai.

Huống chi mặt sau nó còn viết bốn chữ ‘chia lìa tụ hợp, đều là tiền định’.”

Tiêu Thiều khen: “Cũng hiểu biết đấy.”
Trái Cây dương dương tự đắc: “Con chính là do linh khí thiên địa kết ra, đương nhiên không giống người thường rồi.”
Dứt lời, Trái Cây ôm gương chạy mất, đi thăm thú chỗ khác.
Hai người đi theo Trái Cây.
—— Trái Cây chạy thẳng đến Tàng Bảo Khố.
Quả nhiên có rất nhiều kỳ trân dị bảo, nhưng phần lớn đều là đan dược ngọc thạch hiếm lạ, chẳng có pháp bảo tấn công nào.
Điều này không phù hợp với tính cách Ma Quân —— vậy nên Lâm Sơ nghĩ, chắc là bị Nguyệt Hoa Tiên Quân tịch thu hết rồi.
Trước thì bị phế bỏ kinh mạch, sau thì bị tịch thu vật phẩm nguy hiểm, vũ lực của ma quân chẳng còn gì hết.
Thế nhưng ngay cả khi không còn kinh mạch, Thanh Minh vẫn sáng tạo được Tịch Diệt Linh Hư Công.
Nghĩ đến Tịch Diệt Linh Hư Công, lại nhớ tới ma quân bảo hắn đến thư phòng.
Trái Cây ngồi trong một núi kho báu, không muốn đi, chỉ đưa cho Lâm Sơ một khối ngọc tủy màu xanh nhạt: “Cái này có thể cho Chiết Trúc ăn, kiếm linh sẽ lớn nhanh hơn ạ!”
Lâm Sơ nhận lấy, cất đi.
Thư phòng rất lớn, sau khi thắp đèn lên, lộ ra những chiếc tủ cao tới nóc điện, xếp dày đặc thư tịch.
Dưới đất và trên bàn bề bộn giấy Tuyên Thành, tờ viết tờ không, rất nhiều tờ chỉ có những dòng chữ vô nghĩa.
Không dễ gì tìm được Tịch Diệt Linh Hư Công trong đống giấy lộn này.
Lâm Sơ cảm thấy tiếp theo mình còn rất nhiều chuyện phải làm đây.
Tiêu Thiều nâng một chồng lên, ngồi cùng hắn, chọn những tờ giấy có ý nghĩa ra, đặt sang một bên.
Không có Trái Cây ríu rít bên cạnh, căn phòng yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ còn tiếng hít thở và tiếng lật giấy.
Qua chốc lát, Lâm Sơ nghe thấy Tiêu Thiều nhàn nhạt nói: “Cảnh tượng trong gương, ta vẫn canh cánh trong lòng.”
Động tác Lâm Sơ khựng lại.
Thành thật mà nói, lời nhận xét của Trái Cây ——
Hắn thấy một bản thân khác đứng trên núi tuyết, mà Tiêu Thiều lại chỉ thấy máu.

Đây chính là “Quả” của bọn họ sao?
Hắn nói: “Ta cũng vậy.”
Tiêu Thiều hỏi: “Ngươi còn nhớ Quỷ Tương Sư dưới Vạn Quỷ Uyên không?”
Lâm Sơ: “Nhớ rõ.”
Khi ấy, Tiêu Thiều vẫn là biểu ca.

Bọn họ chiến đấu dưới đáy vực Vạn Quỷ Uyên, chạm trán không ít “Quỷ Tương Sư”.
Quỷ Tương Sư được tạo thành từ oán khí của vô số người chết bất đắc kỳ tử, có thể nhìn thấu nỗi sợ lớn nhất trong lòng mỗi người, dựa vào tâm cảnh dao động để ám toán.
“Lúc chúng ta chạm trán chúng dưới Vạn Quỷ Uyên, chúng đã nói một câu.”
Lâm Sơ: “Gì cơ?”
Hắn hồi tưởng một chút, hình như lúc đó Quỷ Tương Sư từng nói cái gì mà “Mây nhiều dễ tán, lưu li dễ vỡ”.
Tiêu Thiều đáp: “Quỷ Tương Sư từng nói thế này, lửa đổ thêm dầu, dệt hoa trên gấm, có thể rạng rỡ bao lâu.”
Lâm Sơ tiếp nối: “Cứng quá dễ gãy, khôn quá dễ đau, mây nhiều dễ tán, lưu li dễ vỡ, …… Tự giải quyết cho tốt.”
Lời này là ám chỉ ai, là muốn lay động tâm cảnh ai?
Tiêu Thiều nói: “Ta luôn cảm thấy, lời này là đang nói ta.”
Trước mắt Lâm Sơ bỗng nhiên hiện lên thân ảnh Đại tiểu thư.
Đêm xuống, dựa cửa sổ trúc xá vọng ra bên ngoài, thường xuyên có thể thấy Đại tiểu thư, hoặc ngồi một mình ở trung đình, hoặc đang thổi tiêu.
Tiếng tiêu réo rắt, thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa, mới bắt đầu nâng lên.
Lúc ấy hắn từng nghĩ, tại sao Đại tiểu thư lại thổi một khúc như vậy?
Mà giờ đã biết người ấy là Tiêu Thiều, một người có rất nhiều bí mật không thể nói ra, nặng lòng không thoải mái, huống chi những bí mật này còn không tầm thường.

Hắn nghĩ, nhiều lúc, hắn cảm thấy con đường mình đi thật mong manh, chẳng biết trôi dạt về đâu, thế nhưng Tiêu Thiều thì sao?
Liệu Tiêu Thiều sẽ có những phút giây bối rối như vậy không?
Hắn nhìn Tiêu Thiều, không biết nên nói cái gì, chỉ an ủi y: “Mấy thứ trong gương, ta cũng không hiểu nổi.

Nhưng mà…… nếu ngày đó tới, sẽ tự sáng tỏ thôi.”
Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng*, nay không thẳng thì mai thẳng.

(mọi chuyện rồi sẽ êm xuôi)
Hồi nhỏ Lâm Sơ hay hối hận không đâu.
Như kiểu học Phi Hoa Kiếm Pháp rồi, mà Phi Hoa Kiếm Pháp với Thiên Vân Kiếm Pháp không thể cùng tồn tại, vậy là không thể luyện Thiên Vân Kiếm Pháp nữa.
Nhưng hối hận là thế, chứ hắn vẫn luôn tự nhủ, nếu được quay về quá khứ, giữa Phi Hoa với Thiên Vân chọn một, hắn vẫn sẽ chọn Phi Hoa Kiếm Pháp mà thôi.
Tự nhủ như vậy, sẽ không hối hận nữa.
Rất nhiều sự việc khác hắn cũng nghĩ như vậy, cho nên, bất luận gặp phải vấn đề tồi tệ cỡ nào, thì đó cũng chỉ là kết quả của những gì hắn đã làm trước đây thôi, mà những gì trước đây, là không thể thay đổi, cho dù được trở lại quá khứ, hắn cũng sẽ không lựa chọn khác.

Cho nên đó chính là quả của hắn, không có gì phải hối tiếc cả.
Có câu “Lợn chết không sợ nước sôi”, nếu ngươi cứ thời thời khắc khắc tự giả định mình là lợn chết, thì sẽ không còn gì phải phiền lòng nữa.
Tiêu Thiều duỗi tay vuốt tóc hắn, bắt một lọn trong tay: “Ngươi nói cũng có lý.”
Lâm Sơ nhìn Tiêu Thiều, thấy y đang nhìn tóc hắn.
“Tuy có điềm chẳng lành, nhưng ta cảm thấy, cuộc đời này Tiêu Thiều chưa từng thẹn với lòng, cũng chưa từng thẹn với người.

Bất luận kết cục như thế nào, cũng đều cam tâm tình nguyện.”
Dường như Tiêu Thiều đã nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn không buông lọn tóc kia ra.
Lâm Sơ đáp: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Đúng vậy, hắn nghĩ lầm rồi, người như Tiêu Thiều, sẽ không bao giờ có mê võng cả, cho dù có, cũng rất ngắn ngủi.
Tiêu Thiều cười nhẹ: “Ngươi nghĩ như thế nào?”
Lâm Sơ đáp: “Ta …… tất nhiên có suy nghĩ của ta.”

Hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Trước kia, ta cảm thấy trên đời này không có việc gì Đại tiểu thư không làm được.

Tiêu Thiều đại khái cũng giống vậy.”
Tiêu Thiều nói: “Miệng ngọt.”
Lâm Sơ xấu hổ cười cười.
Tiêu Thiều nói: “Trước đây ta chỉ thấy Lâm Sơ là một vật nhỏ rất ngoan ngoãn, an an tĩnh tĩnh ở bên cạnh ta, chỉ muốn cưng nựng.

Sau này mới thấy đạo tâm hắn thanh minh, rất có tiên khí, phảng phất vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi.

Hiện tại cũng như vậy, tuy rằng biến thành nam nhân, nhưng thật ra vẫn không thay đổi gì.”
Lâm Sơ nói: “Ta không có biến thành nam nhân.”
Đúng vậy, bọn họ kỳ thật chưa bao giờ mất vợ, cũng chưa bao giờ mất con gái.
Không tồn tại, tất cả đều không tồn tại.
Tiêu Thiều cười.
Cười xong, lại nói: “Ta tính tình không tốt, nhưng lúc ở bên cạnh ngươi, luôn cảm thấy bình tâm hơn rất nhiều.

Trong lòng tích tụ nhiều chuyện, sau khi nói cho ngươi, cũng cảm thấy thực nhẹ lòng.”
Lâm Sơ không biết tại sao chủ đề lại xoay nhanh như vậy, nhưng nếu Tiêu Thiều đã nói thế, thì hắn cũng nên đáp lại thỏa đáng: “Ta không có ích lợi gì, đa tạ ngươi vẫn luôn chiếu cố.”
Tiêu Thiều cúi người nhẹ nhàng hôn lên tóc hắn: “Tiêu Thiều đạo tâm không vững, lộ có mê chướng, sau này làm phiền tiên quân điểm hóa.”
Điểm hóa, không thành vấn đề.
Lâm Sơ cảm thấy làm hốc cây* cho Tiêu Thiều cũng không vất vả gì.
Nhưng mà, tại sao Tiêu Thiều lại hôn tóc hắn?
Lâm Sơ nghĩ, người này hẳn là muốn phát triển quan hệ lâu dài đây.
Hốc cây: tên gốc là shudong – một trang web chuyên để lưu giữ các bí mật