Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 58: 58





“Tiền bối,” Lăng Tiêu chỉ cười một tiếng, xoay đề tài: “Kinh mạch hắn tổn thương, không cách nào vận động chân khí, ngài có thể chỉ điểm cho ta bảo vật thích hợp trong tiên cung được không?”
Công tử kia nhìn Lâm Sơ: “Ngươi tới đây.”
Lâm Sơ tiến lên, công tử nhẹ nhàng ấn ngón tay lên trán hắn, Lâm Sơ lập tức cảm nhận được một dòng nước như có như không đang chảy trong thần hồn hắn.
“Thần hồn ngươi ……” Công tử bỗng nhiên nhẹ nhàng “À” một tiếng: “Ngươi là kiếm tu?”
Lâm Sơ: “Vâng.”
Thần hồn của những người tu tiên không khác nhau nhiều lắm, mà kiếm tu chỉ có một sự khác biệt rất nhỏ, vị tiền bối này đã là người trên Tiên giới, tu vi vô cùng tinh thâm, cho nên nhìn ra hắn là kiếm tu cũng không có gì kỳ lạ.
Chỉ thấy công tử cười tủm tỉm: “Nếu là kiếm tu, có lẽ cũng có chút sâu xa với ta đấy.”
Lâm Sơ: “Tiền bối cũng là kiếm tu sao?”
Công tử chậm rãi phẩy quạt: “Ta không tu tiên, nhưng đạo lữ của ta là kiếm tu.”
Dứt lời, y nói: “Nếu là kỳ bảo hoặc bí tịch có thể thay đổi kinh mạch …… Trong tiên cung quả thật có không ít, chỉ là, sau khi cải tạo kinh mạch cũng có thể dùng được, nhưng rốt cuộc vẫn không thể trôi chảy hoàn mỹ giống như trời sinh.”
Đối với Lâm Sơ mà nói, có thể cải tạo kinh mạch đã là tốt lắm rồi, tâm trạng đang rất hưng phấn, bỗng nhiên lại thấy Lăng Tiêu bên cạnh nhăn nhăn mày: “Không ổn.”
Công tử phẩy quạt cười khẽ: “Nếu còn có biện pháp khác, thì tốt nhất đừng cưỡng ép cải tạo kinh mạch.

Từ nhỏ ta đã sợ đau, thuở thiếu niên, kinh mạch căn cốt cực kém, phải hoán cốt trong vòng 7 ngày, sau này nữa, vô tình phải rèn luyện đến toàn thân máu thịt, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.”
Lâm Sơ nói: “Ta không sợ đau ——”
Lời còn chưa dứt, Lăng Tiêu bên cạnh đã nói: “Không thể.”
Lâm Sơ: “……”
Hắn dùng ánh mắt thể hiện khao khát thay đổi kinh mạch của mình.
Giọng nói Lăng Tiêu mềm hơn một chút: “Tiêu muội không cho phép.

Nếu ta nghe ngươi, trở về phải giải thích với nàng thế nào?”
Được rồi, Đại tiểu thư chắc chắn không cho phép.
Lăng Tiêu nói: “Đợi ngươi lớn hơn chút nữa, tự nhiên sẽ có biện pháp thay đổi kinh mạch thành thiên tư tuyệt đỉnh.”
Lâm Sơ nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn tạm thời tin tưởng: “Được.”
Công tử đảo mắt nhìn hai người bọn họ, cười nói: “Tự nhiên vẫn là tốt nhất, nếu muốn bảo vật có thể không cần chân khí vẫn hành tẩu giang hồ được, trong kho Thiên cũng có mấy thứ, chỉ là các ngươi có chọn trúng nó hay không thôi.”
Lăng Tiêu: “Đa tạ tiền bối.”
“Tiên phàm đều có cách, huyễn thân* của ta chỉ có thể xuất hiện ở Huyễn Đãng Sơn thôi, hôm nay chúng ta duyên tẫn tại đây, sau này gặp lại trên Tiên giới nhé.” Ngón tay công tử vốn đang thăm dò thần hồn Lâm Sơ bỗng nhiên buông xuống, xoa xoa đầu hắn, “Đi tiên cung đi.” (huyễn thân là ảo ảnh)
Lâm Sơ “Vâng” một tiếng.
Công tử thu tay về, lại nhìn sang Lăng Tiêu.
“Ngươi ……” Công tử tựa hồ trầm ngâm một chút: “Thôi, cưỡng cầu không được, tùy duyên đi.”

Lăng Tiêu: “Đa tạ tiền bối giúp đỡ.”
“Ừm ừm,” công tử xua xua tay, “Đi đi.”
Hai người bọn họ đang mải suy tư, Lâm Sơ cũng không để ý, chỉ thấy công tử nhẹ vung ống tay áo, bọn họ đã trở lại rừng đào ngoài hiện thực.
Trước phiến đá đã đứng hơn mười người, đều đang tập trung phá giải Trân Lung Kỳ Cục, đệ tử Kiếm Các mặc bạch y đã không thấy đâu nữa, chắc hẳn đã giải xong ván cờ, lên Phù Thiên Tiên Cung trên đỉnh núi rồi.
Những người đến Tiên cung đầu tiên sẽ được Thủ Sơn Nhân tặng cho tư cách bước vào kho Thiên cao cấp nhất, bất quá, Lâm Sơ và Lăng Tiêu được vị công tử kia triệu hồi đến Linh Lung động thiên đánh cờ một phen, tuy rằng tốn nhiều thời gian, mất đi cơ hội đặt bước chân đầu tiên lên Tiên cung, nhưng công tử lại tặng cho bọn họ tư cách lựa chọn bảo vật trong kho Thiên, cũng coi như quá tốt rồi.

Huống chi, thần hồn Lâm Sơ đã rắn chắc hơn không ít, thu hoạch này đã không thể dùng bảo vật để so sánh nữa.
Lâm Sơ đang định đi về phía trước, chợt nghe một thiếu niên hét lên: “Xong!” rồi mở bừng hai mắt, ánh mắt tràn đầy vui mừng.
Thiếu niên này có chút quen mắt, hắn từng thấy trên thuyền bay của Học Cung, vóc người không cao, sử dụng trọng kiếm.
Thiếu niên này tất nhiên cũng nhận ra Lâm Sơ, chào hỏi hắn: “Đạo hữu, ngươi cũng giải được rồi à?”
Lâm Sơ gật gật đầu.
“Tốt quá,” thiếu niên nói, “Chúng ta cùng đi Tiên cung đi!”
Lăng Tiêu mặt mày vô cảm, cũng không nói gì, nghĩ lại cũng đúng, y đâu phải người Thượng Lăng Học Cung, đương nhiên chẳng quen biết thiếu niên nọ, cũng không có lý do gì phải trả lời.
Thiếu niên này chủ động muốn đồng hành với bọn họ, Lâm Sơ cũng chẳng có lý do gì cự tuyệt: “Được.”
Hắn nhìn nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu lúc này lại không để ý đến thiếu niên kia, ánh mắt đảo qua đảo lại những người đang đứng trước phiến đá, tựa hồ như suy tư gì đó, ngón tay ấn lên vỏ đao, chờ cơ hội rút đao, qua chốc lát sau mới nói: “Đi thôi.”
Ba người liền kết bạn lên đường.
Xuyên qua rừng đào là con đường bằng phẳng rộng lớn, thềm ngọc hoa mỹ kéo dài, xa xa phía trên, chỉ thấy sau ngàn bậc thang là một tòa tiên cung bằng bạch ngọc, rực rỡ lấp lánh lơ lửng trong mây mù, hùng vĩ uy nghi gấp trăm lần cung điện Hợp Hư Thiên, tỏa ra khí phái tiên gia chân chính, khiến người ta không khỏi say mê.
Lăng Tiêu hỏi: “Mệt sao?”
Lâm Sơ: “Không sao.”
Lăng Tiêu nói: “Mệt thì nói một tiếng nhé.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Sau khi đoạn đối thoại kết thúc, Lâm Sơ cảm thấy thiếu niên kia đang nhìn nhìn hắn.
Đối với người tu tiên luyện võ mà nói, mấy ngàn bậc thang này, leo lên cũng dễ như uống nước, nhưng hắn cư nhiên còn phải được biểu ca thăm hỏi tình trạng sức khỏe như vậy, chẳng trách bị người ta nhìn nhiều thêm một cái.
Sau đó, thiếu niên kia lên tiếng: “Đạo hữu, ngươi biết Lăng đại tiểu thư đúng không?”
Lâm Sơ: “…… Ta biết.”
Thiếu niên: “Ngươi chính là Lâm Sơ?”
Lâm Sơ: “…… Đúng vậy.”
Lâm Sơ cảm thấy có gì đó không đúng nha.
Vì sao lúc đầu thiếu niên này vẫn chưa nhận ra hắn là Lâm Sơ, bây giờ lại nhận ra rồi?
Chẳng lẽ bởi vì hắn được biểu ca quan tâm quá mức, giống như ngày thường được Đại tiểu thư bao dưỡng, chỉ duy độc hắn trong tiên đạo này mới có đãi ngộ như vậy?

Hơn nữa ngoại hình biểu ca hơi giống Lăng Phượng Tiêu, nên mới bị nhận ra sao.
Thiếu niên kia nhận được lời khẳng định của hắn, hỏi tiếp: “Vậy …… Đạo hữu có biết vì sao Đại tiểu thư không đến đây không?”
Lâm Sơ đáp: “Đại tiểu thư có chuyện quan trong khác rồi.”
Thiếu niên kia “Ồ” một tiếng, vẻ mặt dường như rất mất mát.
—— thiếu niên này lớn lên mi thanh mục tú, đôi mắt to tròn, vô cùng đáng yêu, nghe thấy Đại tiểu thư không tới đây, tâm trạng thất vọng tràn trề, nếu không phải biết rõ Đại tiểu thư từ trước đến nay đối đãi người khác lạnh lùng vô cảm, Lâm Sơ còn suýt nữa hoài nghi thiếu niên này không phải từng là một con hamster đấy chứ.
Cũng không biết tại sao, tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn cứ ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Ngươi cũng biết Đại tiểu thư?”
Thiếu niên cúi đầu, tay phải bất an nắm chặt chuôi kiếm, có chút thẹn thùng, ấp a ấp úng nói: “Hai năm trước Đại tiểu thư là ân nhân của ta, vẫn chưa có cơ hội gặp mặt nói lời cảm tạ ……”
E rằng là một người ngưỡng mộ Đại tiểu thư.
Lâm Sơ nghĩ nghĩ: “Có thể đi Kinh Phong Tế Vũ Uyển mà.”
—— hắn nói chuyện với người ngoài luôn có hơi căng thẳng, nhưng thiếu niên trước mắt hình như còn căng thẳng hơn cả hắn, đồng bệnh tương liên, nói chuyện cũng trôi chảy hơn một chút.
Thiếu niên nói: “Ta biết, nhưng……”
Thiếu niên còn chưa nói xong, Lâm Sơ đã nghe Lăng Tiêu ôn nhu nói với hắn: “Còn 900 bậc nữa đấy, không dễ leo đâu, muốn ta cõng ngươi không?”
Một câu ngắt lời này, thiếu niên kia cũng xấu hổ không nói tiếp nữa, chỉ cười cười, không nói gì.
Lâm Sơ: “…… Không cần.”
Bậc thang tuy nhiều đấy, nhưng đều không cao, chẳng khác gì đi trên đất bằng, bản thân hắn cũng không thể đánh mất năng lực tự gánh vác như vậy được, phải tự thân vận động chứ.
Lăng Tiêu “Ừm” một tiếng.
Lại sau đó, Lâm Sơ nghe thấy Lăng Tiêu nói: “Tiêu muội không bao giờ trêu chọc người khác đâu, người này chỉ là cảm kích thôi.”
Biểu ca đang giải vây cho Đại tiểu thư sao, chắc là cố gắng không để hắn nghĩ rằng Đại tiểu thư là một cô nương tùy tiện.
Biểu ca, xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ biểu muội rồi, từ trước đến nay Lăng Phượng Tiêu luôn lười phản ứng với người khác, ngay cả Đại sư tỷ Nho Đạo Viện Tạ Tử Thiệp ưu tú kia công khai thổ lộ như vậy, người này còn phải đi công kích nàng một phen kinh thế chi lược* là thứ viển vông kia kìa.

(kinh thế chi lược là chính sách chính trị)
Lâm Sơ nói: “Ta biết.”
Lăng Tiêu nhẹ nhàng cười một cái.
Người này cười lên, trong mắt phong hoa lưu chuyển, lại đang xòe đuôi phải không.
Lâm Sơ quay đầu, mắt nhìn phía trước, không thèm nhìn y nữa.
Một đường không nói chuyện, sau mười lăm phút, cuối cùng ba người cũng đến tiên cung.
Cửa điện mở rộng, bước vào bên trong, là một đại điện lát gạch lưu ly.
Theo truyền thuyết, mọi thứ trong Huyễn Đãng Sơn đều nằm trong tầm mắt của Thủ Sơn Nhân, đệ tử phải thông qua ba trạm kiểm soát, mới có thể đặt chân vào Tiên cung.


Thủ Sơn Nhân sẽ dựa trên yêu thích cá nhân hoặc biểu hiện của đệ tử, quyết định đệ tử nào nên vào kho nào chọn bảo vật, nhưng Thủ Sơn Nhân sẽ không ra mặt, mà sủng vật của y, sẽ dẫn dắt đệ tử đến các kho tương ứng.
Đương nhiên, theo quy tắc mỗi người chỉ được lấy một kiện bảo vật, nếu lấy nhiều hơn, lập tức sẽ bị Thủ Sơn Nhân nổi giận lôi đình trừng phạt.

Đã từng có một đệ tử, vì đầu cơ trục lợi, sau khi mang thêm vài quyển bí pháp và bảo vật về nhà, màn đêm buông xuống liền bị Thủ Sơn Nhân phế bỏ toàn bộ tu vi.
Sau khi bước vào điện, đập vào mắt chính là một bảo tọa (ngai vàng), trên đó đang có một con mèo đen mập mạp cuộn tròn, không giống một con tiên thú lắm, trông chẳng khác gì một con mèo phàm trần.
Mèo đen này chính là sủng vật của Thủ Sơn Nhân trong truyền thuyết.
Chỉ thấy nó lười biếng ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt tròn xoe màu xanh lục, nhảy xuống bảo tọa, kiêu căng mà bước vào trong điện.
Ba người đuổi theo.
Xuyên qua rất nhiều cửa điện, đi đến một ngã ba.
Mèo kia dừng bước, ngồi xuống trước mặt bọn họ, đôi mắt lom lom nhìn ba người, không nhúc nhích.
Thiếu niên hỏi: “Đây là đang làm gì vậy?”
Lăng Tiêu: “Không biết.”
Thiếu niên: “Quả thực như Bách Hiểu Sinh đã viết, mèo đen này tính tình cổ quái quá.”
Lăng Tiêu: “Cứ chờ đi.”
Lâm Sơ: “……”
Hắn biết con mèo này đang làm gì.
Hồi còn bé, hắn không có bạn bè, bài tập tu luyện cũng không nặng lắm, thường chơi với những con mèo hoang trong ngõ nhỏ.
Chơi lâu rồi, liền biết mèo cũng biết nói chuyện, thể loại cơ thể không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm này, rất rõ ràng, chính là biểu hiện muốn vuốt lông.
Hắn bước lên trước vài bước, thấy mèo đen kia vẫn không nhúc nhích, ánh mắt còn càng khóa chặt trên người hắn hơn, càng thêm xác nhận suy đoán của hắn đúng.

Tiếp tục tiến lên vài bước, tới khi đứng trước mặt con mèo, hắn nửa ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nó, sau đó cào nhẹ vài cái sau tai nó.
Mèo đen quả nhiên grừ grừ vui sướng.
Lâm Sơ tiếp tục vuốt lông nó.
Từ sau gáy đến cái đuôi, lại cào cào cằm nó, tiếp tục trở lại sau tai, lặp lại các động tác trên.
Lặp lại vài lần, mèo kia bất ngờ nhào vào cổ áo hắn, treo trước ngực.
Lâm Sơ ôm mèo đứng lên.
Mèo không ngừng cọ cọ ngực hắn.
Đây chính là biểu hiện của sự thiếu hụt quan tâm, trước kia từng có một con mèo cưng đi lạc trong đàn mèo hoang, sau khi gặp lại chủ nhân, nó cứ không ngừng cọ cọ như vậy, muốn được vuốt lông đây mà.
Lâm Sơ: “……”
Hắn ôm mèo quay đầu lại, thấy thiếu niên kia cả người chấn động, vẻ mặt Lăng Tiêu cũng hơi mất tự nhiên.
Vừa nãy con mèo này vẫn còn cao ngạo cổ quái, vậy mà giờ phút này ngang nhiên mặt dày vô sỉ, là ai cũng sẽ kinh ngạc thôi.
Chỉ có Lâm Sơ mới biết, thể loại mồn lèo này, trừ phi phải chủ động tiếp cận nó, nếu không nó tuyệt đối sẽ không bộc lộ mong muốn của mình, xem ra, cho dù là sủng vật của Thủ Sơn Nhân, tu vi trác tuyệt, thần bí khó lường, cũng không có ngoại lệ.
Rốt cuộc, mèo đen cọ đủ rồi, đôi mắt nhìn sang một ngã rẽ.
Bọn họ đi dọc theo con đường này, cuối cùng đứng trước một cánh cửa rất lớn, trên cửa vậy mà viết một chữ —— “Thiên”.
Là kho Thiên.

Lâm Sơ cùng mèo đen bốn mắt nhìn nhau.
Mèo đen cực kỳ nịnh nọt mà kêu một tiếng.
Lâm Sơ tiếp tục vuốt vuốt lông mèo, thầm nghĩ, tuy theo lý là dùng thực lực Lăng Tiêu, lấy được tư cách bước vào kho Thiên, nhưng bản thân hắn cũng được mèo đen yêu quý, tính ra thì hắn cũng có cống hiến đấy chứ.
Thiếu niên kia khen nức nở: “Lâm sư đệ, ngươi thật lợi hại nha.”
Lâm Sơ: “Khụ.”
Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa bằng đồng nặng nề tự động mở ra.
Lâm Sơ bước vào kho Thiên, suýt nữa bị hoảng hoa cả mắt.
Trân bảo quý hiếm trên đời này không có nhiều, cho nên diện tích kho cũng không lớn lắm, chỉ là một gian phòng bình thường, nhưng rực rỡ lung linh hơn nhiều so với Tàng Bảo Các rộng lớn.

Xung quanh tất cả các bảo vật đều có một cỗ uy áp, có tỏa ra thanh khí, có ngầm chứa huyết khí, hiển nhiên đều có lai lịch rất lớn.
Lâm Sơ nhìn hết bên này đến bên kia.
Vị công tử kia từng nói, trong kho Thiên sẽ có bảo vật phù hợp với hắn, chỉ là hắn có thể chọn trúng hay không thôi.
Phía tây bảo khố là bí tịch, phía đông là binh khí, pháp khí, hai phía nam bắc còn lại là đan dược, khoáng thạch, điển tịch, linh thảo bảo vật linh tinh.
Lâm Sơ thân là kiếm tu, ánh mắt đương nhiên sẽ nhìn vào binh khí đầu tiên.
Hắn dĩ nhiên là biết xem hàng, tất cả những thanh kiếm trong đó đều bất phàm, nhiều thanh còn tốt hơn Chiết Trúc, nhưng dường như đều không thích hợp với công pháp hắn như Chiết Trúc kiếm, càng không có thanh kiếm bản mệnh của hắn đời trước.
Lăng Tiêu bước tới, lấy xuống một thanh đao.

Đao kia, Lâm Sơ nhận ra.
—— Là Vô Quý!
Chính là binh khí mà Tiêu Thiều sử dụng trong ảo cảnh, hóa ra ngoài hiện thực nó được phong ấn trong kho Thiên ở Phù Thiên Tiên Cung.
Tương truyền thanh đao này chứa đầy sát khí, xuất đao là vạn quỷ khóc lóc, người sử dụng nó đều bị ảnh hưởng tâm trí, khát máu lạm sát, cho đến khi tẩu hỏa nhập ma, bởi vậy mới bị gọi là “Yêu đao”!
Một người như biểu ca, xứng với y phải là “Bất Quy” thanh minh lãng dật chứ, dùng “Vô Quý” tựa hồ không thích hợp lắm.
Lâm Sơ đang ngẫm nghĩ, chợt nghe Lăng Tiêu nói: “Tặng người.”
Vậy là tốt rồi.
Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng ai muốn những người tốt đẹp sẽ trở nên đồi bại, tuy rằng biểu ca luôn thích xòe đuôi, nhưng cũng không thể phủ nhận y là một người rất tốt.
Chỉ là Tiêu Thiều không lấy được cây đao này, e rằng có chút khó chịu.

Nhưng Lâm Sơ cũng chẳng có giao tình gì với y, chỉ nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng đều ném luôn ra sau đầu.
Hắn tập trung tinh thần, ánh mắt đảo qua phía đông, vốn dĩ cũng không ôm nhiều hy vọng, chỉ nghĩ cưỡi ngựa xem hoa thôi, đột nhiên tim hắn hẫng một nhịp.
—— là một cây đàn.
Đàn này có linh lực nhàn nhạt dao động xung quanh, càng đến gần, linh lực dao động càng mạnh.
Lăng Tiêu thấy hắn đi xem đàn, cũng đến gần, ngón tay khẽ vuốt lên thân đàn, hỏi: “Bất Tẫn Mộc?”