Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 83: 83





Lâm Sơ cảm thấy, tuy Nguyệt Hoa Tiên Quân chưa chết là một chuyện rất đỗi vui mừng, nhưng cũng không thể dùng nó để làm lý do không viết sách nữa được.

Hắn lăn qua lộn lại phần trước rất nhiều lần, ý định đoán xem rốt cuộc Thanh Minh ma quân muốn viết cái gì.

Ngặt nỗi, tầm suy nghĩ của vị ma quân này quá rộng lớn, mặc dù những phần trước Lâm Sơ đã hiểu rất sâu, nhưng vẫn không thể đoán ra được phần sau sẽ viết cái gì.

Mà “núi Thanh Minh” trong trang cuối cùng là ở châu nào quận nào, ma quân cũng không nói đến, nghìn năm qua biến ảo khôn lường, địa danh cũ chưa chắc đã còn tồn tại —— cho dù hậu nhân có đọc được cuốn bí tịch này, sợ rằng cũng không tìm được “núi Thanh Minh” rốt cuộc là ở nơi nào.

Đồ đệ hờ Lâm Sơ không đoán được suy nghĩ của ma quân, im lặng khép cuốn《 Tịch Diệt 》lại.

Lúc này đêm đã về khuya, bên ngoài biển trúc, huynh muội Việt Nhược Hạc cũng đã kết thúc luyện công.

Việt Nhược Vân nói: “Hôm nay cha lại gửi thư tới, bảo là ông nội gần đây càng ngày càng thêm hồ đồ, không phân biệt nổi đâu là vật đâu là người nữa, với cả lúc ngủ thường nói mớ mấy lời bí ẩn khó đoán, sợ rằng cách vũ hóa không xa, bảo chúng ta kỳ nghỉ này đừng ra ngoài chơi, về nhà thăm ông nội.

” (vũ hóa: hóa thành cát bụi, hòa vào trời đất, phi thăng)
Việt Nhược Hạc nói: “Được.


Lâm Sơ nghĩ nghĩ, nhớ ra đã lâu không hỏi thăm tình hình một nhà Lý Áp Mao ở Mân Châu.

Lần trao đổi thư cuối cùng là vào tháng sáu.

Mà nhắc tới Lý Áp Mao, lại nhớ đến con đường thi cử Thượng Lăng thí của nó, có thể nói là vô cùng gập ghềnh.

Năm đầu tiên, cũng chính là năm Lâm Sơ nhập học Thượng Lăng Học Cung, Mộng tiên sinh yêu cầu nó quay về học thêm chữ, nếu không cũng đọc không hiểu tâm pháp bí tịch, không theo kịp chương trình học của Học Cung.


Nhưng Lý Áp Mao trước giờ bảng chữ cái cũng không thuộc, dù cho trời sinh có chút thông minh, nhưng chỉ trong vòng một năm, cũng không học được quá nhiều chữ, vì thế sang năm thứ hai lại bị Mộng tiên sinh đánh trượt, về học chữ tiếp.

Đến năm thứ ba, nó vất vả thức trắng bao nhiêu đêm, tự tin có thể thông qua khảo hạch, cuối cùng trước khi thi lại bệnh nặng một hồi, sốt cao không thôi, cả người hồ đồ, cửa cũng không bước ra nổi, đành phải bỏ lỡ Thượng Lăng thí chỉ diễn ra trong một buổi sáng.

Hiện giờ năm thứ ba đã trôi qua được một nửa.

Lâm Sơ nghĩ nghĩ, bất tri bất giác, hóa ra hắn đã học ở Thượng Lăng Học Cung được hai năm rưỡi rồi.

Hắn nhìn lên trên góc gương đồng, hai năm trôi qua, người trong gương đã trưởng thành hơn không ít, vóc người cũng không còn lùn nữa, ít nhất, nếu năm đó Đại tiểu thư nhìn thấy hắn của hiện tại, sẽ không còn dùng từ “Ma ốm lùn” để trêu hắn nữa.

Nghĩ đến một nhà Lý Áp Mao, hắn liền viết một phong thư, hỏi thăm xem tình hình ở nhà như thế nào, có bình an không.

Viết thư xong, đặt nó ở vị trí dễ thấy, tính toán ngày mai đi học sẽ cầm theo, chuyển nó cho linh bồ câu gửi đến Mân Châu.

Làm xong mấy việc này, hắn cũng chẳng còn việc gì để làm, lại giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn trúc xá Lăng Phượng Tiêu.

Nơi đó vẫn đen sì một mảnh, hai năm nay ngày nào cũng vậy, phảng phất như chưa từng có người ở đó.

Mấy sư đệ sư muội mới nhập học Học Cung, cũng không còn ai biết đến cái tên Đại tiểu thư nữa.

Nhưng đối với Lâm Sơ mà nói, mấy năm nay hắn sinh hoạt nghìn bài một điệu, chẳng có gì mới mẻ đáng nói, cũng chẳng có sự tình gì phát sinh.

Hắn cảm thấy hai năm trước được ở bên Lăng Phượng Tiêu vẫn cứ như mới đây thôi, phảng phất như hôm qua Đại tiểu thư vẫn đang ngồi ở nơi đó, che chiếc ô đỏ rực rỡ, tươi đẹp bắt mắt vô cùng.

Hắn lại nhìn sang thư phòng Đại tiểu thư, lại nhìn lá thư trên mặt bàn kia, trong lòng đột nhiên bừng tỉnh, cảm thấy hóa ra trần thế này vẫn còn một chút liên hệ với hắn.


Lại miên man suy nghĩ một hồi, chốc lát sau, hắn đi rửa mặt, thả tóc, ôm quàng thượng đang nằm chềnh ềnh giữa giường để sang một bên, đi ngủ.

Ngày ngày đều bình lặng trôi qua như vậy.

Chớp mắt một cái, thời gian lại trôi qua thật nhanh.

Hắn và mèo sinh hoạt vẫn không có gì thay đổi, nhưng không khí trong Học Cung lại càng ngày càng căng thẳng.

Đầu tiên là tranh chấp nội bộ trong Nho Đạo Viện, Đại sư tỷ Tạ Tử Thiệp cùng đại sư huynh Bình Như Hứa quan điểm bất đồng, trở mặt thành thù, phái chủ hòa và chủ chiến do hai người bọn họ cầm đầu lại càng thêm không đội trời chung, Tiên Đạo Viện và Thuật Viện cũng dần dần giương cao lá cờ chia làm hai phái.

Phái chủ hòa coi phái chủ chiến như dị biệt, phái chủ chiến coi phái chủ hòa như kẻ thù giết cha.

Chẳng những đi học không muốn ngồi cùng một chỗ, đến nhà ăn cũng bị chia thành hai phần —— phía đông là phái chủ chiến, chiếm diện tích khá lớn, chủ hòa số lượng ít hơn, chiếm cứ một chỗ phía tây.

—— ngay cả cái cô nương thường hỏi bài hắn sau giờ học luyện đan thuật kia, cũng phải nhút nhát sợ sệt dò hỏi hắn: “Lâm sư huynh, huynh là phái nào vậy?”
Phái nào?
Phái nào cũng không phải.

—— thậm chí lúc ăn cơm cũng phải nhìn một cái xem chiến trường hai phe ở đâu, chọn một vị trí yên bình ngồi xuống.

Cho nên, lúc Lâm Sơ bị hỏi câu ấy, hắn cũng không biết phải nói gì, chỉ biết thu dọn đồ đạc rời đi.

Từ đó về sau, cô nương kia liền không nói chuyện với hắn nữa.

Lâm Sơ tuy không biết tình hình bên ngoài trần thế như thế nào, nhưng cũng hiểu được quy luật, khi chủ chiến chủ hòa tranh chấp ngày càng gay gắt, chứng tỏ chiến sự ngoài kia đã là lửa sém lông mày* rồi.


(sắp xảy ra)
Loạn thế không biết khi nào sẽ đến, hắn cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể nỗ lực tu luyện mà thôi.

Một học kỳ căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc, các đệ tử có thể tự do ra ngoài du lịch, hoàn thành ủy thác.

Lâm Sơ không có dự định ra ngoài, dù sao Đại tiểu thư cũng không cho hắn chạy loạn.

“Lâm sư huynh,” cô nương kia phá lệ hỏi hắn, “Huynh có định xuống núi làm nhiệm vụ không? Với cả định làm nhiệm vụ gì vậy?”
Lâm Sơ: “Không làm.


“Ta với bạn cùng phòng nhận phải một nhiệm vụ rất khó, lẻn vào biên cảnh nam bắc tìm kiếm tứ chi hoạt tử nhân Bắc Hạ, giao cho Thuật Viện nghiên cứu, sư huynh có muốn gia nhập với chúng ta không?”
Lâm Sơ: “Không được.


Ánh mắt cô nương kia đột nhiên trở nên xa cách kỳ dị: “Sư huynh, ngươi chủ hòa sao?”
Lâm Sơ: “Không chủ nào cả.


Cô nương cúi đầu: “Phải không.


Lâm Sơ cảm thấy thật vô nghĩa, liền bỏ đi.

Hắn cảm thấy vẫn là những ngày ở bên Đại tiểu thư tốt nhất, ít ra nếu hắn không có lập trường, vậy cứ mặc nhiên nghe theo lập trường của Đại tiểu thư là được.

Trở lại trúc xá, trên mái hiên đã đậu một con linh bồ câu tuyết trắng.

—— sau nhiều ngày như vậy, Lý Áp Mao cuối cùng cũng có hồi âm rồi?
Hắn gọi bồ câu xuống, gỡ ống ngọc nhỏ trên chân nó ra.


Ống ngọc đựng một mảnh giấy thô hay dùng để gói điểm tâm, qua loa cuộn lại, hoàn toàn không có tâm chút nào.

Lâm Sơ mở cuộn giấy ra.

Nét chữ nguệch ngoạc, chỉ có một chữ.

Cầu.

Cầu?
Ý gì vậy?
Lý Áp Mao đang chơi trò chơi sao?
Lâm Sơ nghĩ trăm lần cũng không ra.

Thế nhưng, Lý Áp Mao tuy rằng hơi nghịch ngợm, nhưng cũng không đến mức sau bao nhiêu ngày như vậy, chỉ trả lời lại một chữ “Cầu” chứ.

Hắn lăn qua lộn lại tờ giấy mấy lần, nhìn xa nhìn gần, vẫn không nghĩ ra huyền cơ gì.

Cầu gì?
Bóng cao su?
Thời đại này làm gì có đá cầu, cũng làm gì có bóng cao su.

Lâm Sơ bỗng nhiên giật mình một cái.

Ở thời đại này, chữ cầu này, căn bản không phải là chữ Hán thường dùng.

Trong nháy mắt nhận thức được vấn đề, hắn nhìn lại nét chữ nghuệch ngoạc, nếp gấp qua loa vội vàng, trong đầu hiện lên một chữ.

Cứu!