“Nhưng Vân thiếu chủ vẫn có những chiêu bài khác, ví dụ như là thần phù và bí bảo do Chân Tiên tặng cho, hơn nữa chỉ dựa vào hàng trăm chiếc chiến thuyền này thì bất luận là hành tinh nào cũng sẽ bị tiêu diệt thôi”.
Tu sĩ lâu năm của môn phái khác khẽ ho nhẹ rồi nói.
Trong thế giới tu tiên, một khi số lượng tu sĩ cấp thấp đạt đến một số lượng nhất định thì hoàn toàn khác hẳn.
Có hàng trăm tu sĩ Nguyên Anh trên các chiến thuyền, Diệp Thành có thể không cần quan tâm đến, nhưng nếu số lượng Nguyên Anh đạt đến hàng nghìn người thì sao?
Hàng nghìn tu sĩ Nguyên Anh liên thủ đánh ra một đòn có thể chấn dộng cả trời đất, thậm chí là làm rung chuyển cả vũ trụ, uy lực khủng khiếp đến mức không thể nào tưởng tượng nổi.
Sợ rằng còn có thể sánh ngang cả Hợp Đạo, mạnh mẽ như Diệp Thành thì cũng phải gục ngã trước một đòn liên thủ này mà thôi.
Có thể nhìn thấy rất nhiều chiến thuyền ở phía sau, cho dù không có hàng ngàn Nguyên Anh thì cũng có hàng trăm chiếc chiến thuyền và thêm vô số tu sĩ Kim Đan, Diệp Thành và Địa Cầu đang rơi vào mối nguy trước nay chưa từng có.
Trong cục diện này, không chỉ những người đứng xem có thể nhìn rõ mà đám Aokawa Sakura, Thẩm Minh Nhan và những người của phái Sương Diệp đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Chỉ là trước đây bọn họ đã trải qua rất nhiều tình huống như thế trước đây, đều có sự tin tưởng tuyệt đối với Diệp Thành, không còn tỏ ra lo lắng quá nhiều nữa.
Nhưng Vân Cực lại không nghĩ như thế.
Ông ta vẫn điên cuồng cười ha ha: “Diệp Thành, thiếu chủ Kim Ô Môn đã dẫn đại quân đến đây rồi, chỉ tính Bán Bộ Chân Quân thôi cũng đã đủ mười người, càng đừng nói đến mấy trăm Nguyên Anh và chiến thuyền kia, mày làm sao chống cự lại nổi đây?”
Vân Cực lúc này chỉ còn lại một bên chân, ba bộ phận khác của ông ta đều bị chém đứt, trên vết thương vẫn còn những luồng đao khí xung quanh đang liên tục thiêu đốt cả cơ thể và thần hồn của ông ta.
Tuy rằng thanh kiếm gãy chỉ đạt chuẩn tiên binh chưa đạt đến sức mạnh thật sự của thần bảo, nhưng vẫn tạo ra vết thương nặng không thể phục hồi đối với Vân Cực, đến cả cơ thể máu thịt của ông ta cũng không cách nào phục hồi được, khí tức suýt chút nữa rơi khỏi cảnh giới Bán Bộ Chân Tiên.
“Thả em ấy ra!”
Vân Thần cưỡi chiến xa tới, ánh mắt quét về phía Vân Cực bị tàn tật, trong mắt thoáng qua một tia giận dữ nhưng nhanh chóng hồi phục lại bình tĩnh, nói với giọng cực kỳ uy nghiêm.
Gần mười vị Thái Thượng trưởng lão đi theo Vân Thần im lặng không nói.
Bảy tám món chuẩn tiên bảo sáng rực trong tay bọn họ.
Những món bảo vật vốn dĩ đã bị rơi mất như Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Diệt Huyết Ma Đao đều đã quay trở lại trong tay của bọn họ, khí thế như muốn nuốt cả đất trời.
Mà các Thần Tử ở phía sau bọn họ đều nói: “Nghiệt chủng, còn không mau thả Kháo Sơn Vương điện hạ ra đi!”.