“Tự tìm đường chết, tự tìm đường chết!”
“…”
Nhiều tu sĩ ngoại vực lắc đầu thở dài, bao gồm cả Thiên Huệ Thiên Quân, Hách Hổ, Vô Thường… trong mắt họ không có chút vẻ cung kính nào với người thống trị trước kia của tinh vực bị lãng quên.
Ngày nay tinh vực bị lãng quên đã đổi trời, trừ khi Lăng Tiêu Chân Tiên hồi sinh, nếu không, Thần Tử Lăng Tiêu có mạnh hơn nữa cũng không phải đối thủ của Diệp Thành, định trước sẽ chật vật chạy trốn.
“Thần Tử Lăng Tiêu, ha ha, hiện thân là tốt nhất, vừa hay ra tay bắt hắn làm quà chúc mừng cho đại lễ phong tiên của Chân Tiên”.
Có người còn xoa tay muốn hành động.
Ngay cả những tu sĩ biển sao cũng lắc đầu, chỉ một Thần Tử nhỏ nhoi mà lại dám khiêu khích Diệp Thành à? Không nhìn thấy cả đại quân triệu người, mấy chục Thần Tử, thần tướng đều bị một mình Diệp Thành quét sạch, chỉ còn chưa tới một phần mười đó sao?
“Thằng nhóc, mày muốn chết à, trước mặt Diệp Chân Tiên của Địa Cầu mà mày dám làm càn sao?”
Có một vị tán tu của biển sao tên là Chung Ly hét lên.
Gã mặc bộ áo dài rộng màu vàng, điều khiển hai thanh Ô Câu tỏa ánh sáng vàng, lao về phía thanh niên áo đen.
Chung Ly là kiếm tu nổi tiếng ở tinh hà ngoại vực, thành danh trên vạn năm, đứng nhất đứng nhì trong các Nguyên Anh, dù đối diện với Thần Tử đại giáo cũng có sức mạnh để đối kháng.
Đặc biệt thanh phi kiếm của gã là song kiếm tử mẫu, một tử một mẫu, thành song thành đôi, là thiên bảo nổi tiếng ở tinh hà ngoại vực.
“Đi!”
Chung Ly tạo kiếm quyết, song kiếm tử mẫu hóa thành hai con quạ ánh sáng dài mấy chục trượng, bao phủ trong ánh sáng vàng lờ mờ, đuổi theo ánh sáng không thấy bóng hình, thoáng chốc lao đến trước mặt thanh niên áo đen.
Phi kiếm vô cùng quỷ dị, tốc độ rất nhanh, ngay cả một vài Thần Tử không phản ứng kịp cũng có thể bị trúng chiêu, xác thịt bị chém đứt đôi.
Chung Ly cậy vào điểm này nên mới dám ra tay, muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Diệp Thành.
“Vù!”
Ngoài dự liệu của Chung Ly, hai thanh kiếm tử mẫu đó phóng đến cách thanh niên áo đen trăm trượng thì như rơi vào nhựa cao su dày nặng, vô cùng đặc sánh, hoàn toàn không động đậy được, tiến cũng không thể tiến.
Chung Ly gồng mình đến mức mặt đỏ bừng lên, liều mạng điều khiển phi kiếm cũng không tiến thêm được một tấc nào.
“Chung Ly, có phải mày ở nhà chơi gái quá nhiều, phi kiếm cũng tiêu chảy luôn rồi không? Cứ như hai con lừa già không nghe sai bảo”.
Đám tán tu biển sao cười ầm lên.
“Ai nói đấy!”
Chung Ly thẹn quá hóa giận, lạc cả giọng hét lên.
.