Những tán tu biển sao đều không hẹn mà cùng xông lên, bao gồm cả Aokawa Sakura, Lâm Cửu Nhi đều muốn thử sức, muốn vung kiếm chém về phía thanh niên áo đen, nhưng lúc ấy Diệp Thành lại lên tiếng.
Anh nhíu chặt mày, ánh mắt vô cùng chăm chú:
“Lăng Tiêu?”
Diệp Thành hỏi, nhưng lại dùng ngữ khí vô cùng chắc chắn.
Anh bình tĩnh nhìn thanh niên áo đen, trong mắt chỉ còn lại ý chí chiến đấu, tóc dài đằng sau lưng tung bay, áo bay phần phật như cờ chiến.
“Lăng Tiêu? Lăng Tiêu gì?”
Mọi người ngẩn ra.
Lúc này, mấy tu sĩ ngoại vực đều đã biến sắc, ngẩng đầu nhìn Thần Tử Lăng Tiêu, giống như nhìn thấy ma quỷ.
“Ý… Ý của Diệp Chân Tiên, không… không phải… là Lăng… Lăng Tiêu Chân Tiên đấy chứ?”
Quán Vân tiên tử đột nhiên nghĩ tới một điều, lắp bắp nói.
Bà ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đổi sắc mặt.
Lúc bọn họ đang định mở miệng quở mắng, thanh niên áo đen đã ra tay.
Đối mặt với những tán tu ở biển sao cùng xông lên, hắn chỉ bước ra một bước.
“Ầm!”
Khoảnh khắc đó, khí tức đáng sợ không thể tưởng tượng cuốn qua toàn bộ tinh vực.
Lúc này, tất cả sinh vật trên Địa Cầu cho đến hệ Mặt Trời đều sợ đến mức ruột gan nứt toác, hồn phách vỡ tan, cảm giác như có một vị thần linh mạnh mẽ không thể hình dung, không thể miêu tả đang dần dần hiện lên trong tinh vực, ngay cả ánh trăng dưới chân hắn cũng hóa thành viên bi trong suốt.
Hắn gánh nhật nguyệt trên lưng, sánh vai với mặt trời, cao hàng tỷ trượng.
Sông U Minh lượn vòng quanh người, chín con sông Hoàng Tuyền như chảy xuôi trên không trung, uốn lượn bên người hắn.
Thanh niên áo đen đội mũ Bình thiên trên đầu, mặc áo bào màu đen hoa văn bạc, giống như thần linh từ trên trời cao giáng xuống, một chân đạp trời xanh, chúng sinh run rẩy sợ hãi dưới chân hắn.
“Ầm!”
Thần linh áo đen kia chỉ nhẹ nhàng nhấc tay lên, ấn một chưởng xuống.
“Ầm ầm!”
Tựa như sấm đánh vang dội, hư không mấy vạn dặm xung quanh đều bùng nổ.
Hàng nghìn tán tu biển sao, bất kể là Kim Đan hay là Nguyên Anh, bất kể là tán tu độc hành hay là trưởng lão đại tông đều hóa thành cát bụi dưới một chưởng này.
Thậm chí chưởng lực còn chưa tới, cả người bọn họ kèm pháp bảo và xác thịt đã nổ tung, hóa thành đám sương máu.
“Không hay!”.