Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 1085: 1085





Chỉ trong chớp mắt, chín dòng sông Hoàng Tuyền lớn đã ngưng tụ lại thành một, tạo thành một cây thương Hoàng Tuyền.

Trên cây thương được khắc rất nhiều đường vân, hoa văn thần bí của Cửu U Ma Thần, lại có cả một con rắn Hoàng Tuyền lớn đang ngửa mặt lên trời gào thét.

Cây thương dài này vừa xuất hiện, thậm chí còn có Hoàng Tuyền thấp thoáng xuất hiện phía dưới Cửu U, mang theo năng lực cổ xưa vô cùng tà ác.

“Oành!”  
Lăng Tiêu Chân Tiên dựa vào cây thương này, một thương xuyên thủng chín phép đại thần thông, xuyên qua cả xác thịt Diệp Thành ngay tại chỗ, nổ tung lên trời.

Ngay khi Diệp Thành lại định hình thân thể lần thứ tám thì dùng Nhất Kiếm Cách Thế chém một kiếm tới, rốt cuộc Lăng Tiêu Chân Tiên cũng không còn kiên nhẫn, hắn vung tay đẩy lưỡi đao thần binh đã gãy, ánh mắt lạnh nhạt nói:  

“Diệp Thành, sức cùng lực kiệt rồi nhỉ!”  
“Chém!”  
Diệp Thành chỉ đáp trả mỗi một chữ, đồng thời lại đánh ra một đòn Nhất Kiếm Cách Thế, mang theo tinh thần không do dự thiêu đốt thần hồn của chính mình, miễn cưỡng dùng đến lưỡi đao thần binh đã gãy, lại ngưng tụ hư ảnh để phóng ra cho dù hư ảnh của nó đã vô cùng mờ nhạt, có thể biến mất bất cứ lúc nào nhưng Diệp Thành cũng không hề do dự chút nào.

“Ầm!”  
Lăng Tiêu Chân Tiên trực tiếp đánh ra một chưởng đè ép xuống, pháp tắc thần thánh vô mạnh mẽ, chống trời đỡ đất, dời núi lấp biển, giống như một ngọn núi thần Thái thượng cổ sụp xuống, trực tiếp đè ép Diệp Thành như bánh thịt.

“Diệp Thành, nếu như chỉ có chút mánh khoé này thì cậu vẫn nên mau chóng quỳ xuống xin tha đi, bản Chân Tiên tâm tình tốt, có thể tha cho đệ tử tông môn!”  
Lăng Tiêu Chân Tiên cao đến hơn chín tầng trời, đưa đầu nhìn Diệp Thành ở dưới chân, khoé miệng có chút châm chọc.


“Vù vù!”  
Diệp Thành khó khăn định hình lại thân thể, mặc dù Hải Hoàng Chân Linh là phép đại thần thông nhưng thân thể bị huỷ hoại liên tục chín lần, có mạnh cỡ nào thì Diệp Thành cũng có phần khó khăn.

Đầu tóc anh lúc này đã biến thành nửa đen nửa trắng, hơn phân nửa mái tóc dài đã trở thành màu xám, đồng nghĩa với tuổi thọ dồi dào của Diệp thành trong trận chiến này đã giảm đi gần một nửa rồi!  
“Tôi sẽ không thua!”  
Diệp Thành mở lời, từng giọt thần huyết màu vàng, từng đoạn xương cốt khó khăn hướng về phía Nguyên Anh của Diệp Thành để hội tụ.

Giọng nói của anh khàn khàn, đôi mắt không buồn không vui, bình tĩnh mở lời như thể người rơi vào tình thế nguy hiểm không phải là anh.

Nhưng trong lòng tất cả mọi người chỉ còn lại bi thương.

Cho dù có nói thế nào nữa thì Diệp Thành đã đi đến bước đường cùng, cho dù là Vua Viên Ma cũng không thể tìm ra hoa dưới Ngũ Chỉ Sơn… Kết cục của thần thoại, cuối cùng anh cũng phải thua thôi!  
“Sẽ không thua?”.